Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 160




Tiếng nước trong trong phòng tắm phòng ngủ chính ngừng lại, người đàn ông tùy ý buộc khăn tắm đi ra, trong phòng không có ai.

"Ha." Anh ném chiếc khăn đang lau khô tóc đi, đi đến bên giường cầm điện thoại lên.

Anh còn tưởng là anh đang nuôi một con thỏ yếu đuối. Nhưng người không rõ chắc còn cho rằng anh đang nuôi một con sói, nó dám đối đầu với anh trong mọi việc.

Thành thật mà nói, con mà anh nuôi chính là con sói giữa bầy thỏ. Lúc yếu đuối thì thực sự rất yếu đuối, sau khi phục hồi, vết sẹo lành lại, chưa gì đã quên đi mất đau đớn, thỉnh thoảng lại cố gắng tìm chết trước mặt anh.

Nhưng bây giờ anh có rất nhiều thời gian, quá đủ để thuần hóa nó.

Điện thoại đột nhiên vang lên làm Hạ Hạ giật mình, cô không ngờ anh lại tắm nhanh như vậy. Lần trước tính đến nay mới chỉ ba ngày, tối nay anh lại đưa ra yêu cầu đó, cô lo lắng ngồi ở mép giường, không nghĩ ra được lý do gì để trì hoãn.

Dù trong lòng đã chuẩn bị từ lâu nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh tiếp nhận mỗi lần chuyện này xảy ra, khi cô nghĩ đến anh là em trai ruột của ba cô và là chú của cô, khi nhìn thấy bức ảnh gia đình trên đầu giường, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, cơ thể bất giác run rẩy, cô thấy xấu hổ trước mặt ba mẹ.

Tiếng chuông điện thoại di động cứ thúc giục cô, nhưng cô không dám không trả lời, chỉ một giây trước khi điện thoại tự động cúp máy, Hạ Hạ đã nhấn nút kết nối.

"Đợi tôi đến mời cháu à?"

Nói xong anh cúp máy mà không thèm đợi câu trả lời, cuộc gọi kéo dài đúng hai giây.

Im lặng hồi lâu, Hạ Hạ đứng dậy. Nếu cô không tới thì anh cũng sẽ tới. Chỉ cần Chu Dần Khôn muốn, cô có nguyện ý hay không có gì quan trọng.

Tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân. Hạ Hạ đến trước bàn học, lấy thứ gì đó trong cặp rồi bước ra ngoài.

Chu Dần Khôn ở trong phòng đợi khoảng một phút thì lười đợi thêm nữa, anh trực tiếp đứng dậy chuẩn bị bế người đang co ro trong phòng sang đây.

Kết quả vừa mở cửa đã thấy có người hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị tinh thần ở bên ngoài.

Hạ Hạ không ngờ anh đột nhiên mở cửa, đôi mắt cô đột nhiên mở to, đang chuẩn bị tinh thần thì lại phải dừng lại giữa chừng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, trong kinh ngạc còn có chút xấu hổ.

Người không rõ chắc còn tưởng tiếp theo cô sẽ phải xuống địa ngục ấy, thậm chí cô còn hít một hơi thật sâu lấy tinh thần. Chu Dần Khôn nhìn cô, trông vẫn ngốc nghếch như xưa nhưng lại có chút đáng yêu.

Sự bất mãn và nóng nảy trong lòng không hiểu sao giảm đi một chút.

Cô không tò mò, có lẽ vì trước đây vợ chồng Chu Diệu Huy không cho cô can thiệp vào chuyện của người lớn chăng? Suy cho cùng thì anh cũng vẫn là chú út của cô, biết đâu cô cũng tò mò mà không dám hỏi thì sao, cho nên chắc không phải vô tâm hay thiếu hiểu biết đâu.

Quên đi, anh quá lười để tranh cãi với cô.

Hạ Hạ không biết Chu Dần Khôn đang nghĩ gì, cô chỉ biết là hiện tại có một người cao ngất ngưởng im lặng đứng ở cửa, bất động không nói chuyện, trông khá là đáng sợ. Sợ anh nóng lòng chờ đợi, Hạ Hạ không dám suy nghĩ thêm mấy phút nữa, âm thầm siết chặt nắm tay đi vào.

Người đàn ông nhìn bàn chân nhỏ bước vào phòng mình. Cô đi đôi dép màu trắng, để lộ ra nửa mu bàn chân, làn da trắng hồng. Lúc bước vào, mắt cá chân của cô dường như hơi run lên, thật giống như một con thỏ bước vào lãnh địa của con sói, lộ rõ ​​vẻ hồi hộp rụt rè.

Đôi mắt anh từ từ di chuyển lên trên, quét qua eo và cánh tay, rồi đến chiếc cổ trắng trẻo của cô. Cổ cô cũng run nhẹ, anh vẫn còn nhớ cảm rõ giác ấm áp và rung động ở đó.

Hạ Hạ vừa bước vào cửa, cô ngạc nhiên vì độ rộng của phòng ngủ chính đến mức này, lớn hơn phòng cô ít nhất bốn năm lần, nhìn đến chiếc giường vô cùng rộng rãi ở giữa phòng, trái tim cô lập tức nhảy lên cổ họng.

Chu Dần Khôn không hài lòng với sự chậm chạp của cô, trực tiếp đưa tay kéo người vào, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại, Hạ Hạ bị ép vào cửa, một nụ hôn mãnh liệt nóng bỏng xâm chiếm lấy cô.

Đã mấy ngày rồi anh không chạm vào đôi môi mềm mại này, cũng chưa mút chiếc lưỡi nhỏ trơn trượt đó, vừa hôn xuống, một cảm giác ngứa ngáy như điện chạy dọc hạ thân, chiếc khăn tắm trên thắt lưng người đàn ông lập tức bị căng ra.

Hạ Hạ hiển nhiên cảm nhân được nụ hôn này không giống với trước đây, trước đây anh hay cố tình trêu chọc cô, cứ hôn một lúc là dừng lại, sau đó sẽ hôn lên cổ và tai, rồi nói chuyện với cô, đợi cô trả lời rồi mới hôn tiếp.

Nhưng lần này, anh còn không cho cô thời gian thở, bị mút đến mức đầu lưỡi tê dại, có chút đau đớn, nước bọt vừa trao đổi còn đọng lại trong khoang miệng, anh cố ý hôn đến gợi tình. Hai phút, chân Hạ Hạ yếu đến mức không thể đứng vững được nữa.

Chu Dần Khôn đã quen với thực trạng không có kinh nghiệm của cô nên chỉ cười nhẹ rồi bế cô lên, để hai chân cô quấn quanh eo mình.

Khăn tắm của người đàn ông bị cọ xát, váy ngủ của cô gái bị vén lên, thứ đó của anh xuyên qua quần lót ấn mạnh vào vùng kín của cô, lực tấn công rất đáng sợ.

Thân hình mảnh khảnh của Hạ Hạ bị ép vào cửa, che chắn hoàn toàn, nhìn từ phía sau chỉ có thể nhìn thấy đôi chân trắng nõn mềm mại quấn quanh eo người đàn ông, làn da trắng nõn không tì vết và tấm lưng đầy vết sẹo cũ, đối lập nhau hoàn toàn.

Bàn tay to lớn luồn vào trong váy ngủ, vuốt ve phần dưới lưng cô, đầu ngón tay thô ráp trượt dọc theo sống lưng cô, đi đến đâu thì nơi đó đều run lên, co rúm lại. Anh vuốt ve xương bướm mỏng manh, nắm lấy vai cô, ôm cô thật chặt trong vòng tay.

Nụ hôn kéo dài đối với người trong vòng tay anh dần trở nên không thể chịu nổi.

Hạ Hạ đặt tay lên ngực anh, thứ góc cạnh rất sắc bén trong tay cô vô tình làm xước ngực anh. Nhưng Chu Dần Khôn cũng không quan tâm, anh rời khỏi môi cô, giữa hai cánh môi kéo ra một sợi chỉ bạc mơ hồ.

"Sao vậy?" Đôi môi anh như muốn tách ra, nhìn thấy cô thở hổn hển, anh cười cười khàn giọng nói: "Chu Hạ Hạ, cháu có thể tiến bộ thêm một chút được không?"

Ngay cả một nụ hôn cũng không chịu được thế thì tối nay khó khăn rồi.

Hạ Hạ nắm chặt đồ vật trong tay, vừa định mở miệng nói lại bị một nụ hôn mãnh liệt ập xuống, những lời chưa kịp nói đều bị nụ hôn này chặn lại.

Hôn xong, Chu Dần Khôn lại cẩn thận nhìn cô. Mặt cô đỏ bừng, môi hơi sưng, trên đó vẫn còn sót lại chút pha lê, hơi thở thơm tho ngọt ngào. Người đàn ông càng nhìn, bụng dưới càng căng cứng, ngay cả thứ đồ cương cứng bên dưới cũng ngầm đẩy chiếc quần lót mỏng manh của cô gái thành một vết lõm.

Ma sát nhỏ mang đến cảm giác khô rát và đau đớn, cô không khỏi rên rỉ thành tiếng.

Tiếng kêu khe khẽ cất lên khiến cổ họng người đàn ông ngứa ngáy, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống. Anh ôm cô xoay người đi về phía chiếc giường lớn, đặt cô lên giường, anh mở ngăn kéo lấy ra dầu bôi trơn.

Trong phòng đèn sáng, Hạ Hạ có thể thấy rõ trên háng anh là thứ gì, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô, cô không khỏi lùi lại một bước, nhưng giây tiếp theo đã bị anh giữ lấy mắt cá chân kéo lại.

Chu Dần Khôn dạng chân cô ra, ép chặt vòng eo rắn chắc của anh vào giữa hai chân cô, Hạ Hạ còn tưởng anh lại muốn trực tiếp đi vào nên sợ hãi hét lên: "Không, không."

Giọng cô run run, cơ thể cứng đờ, đôi mắt đầy sợ hãi và bối rối.

Người đàn ông nhìn cô như thế này, anh biết cô có lẽ là đang nhớ lại lần đầu tiên, tất nhiên lần này sẽ không như lần đó, anh cố chịu đựng dục vọng, che mặt cô lại, hôn lên mặt cô, hôn tai cô.

"Lần này cháu được phép kêu tôi dừng lại, đau thì nói."

Hạ Hạ không biết lời vừa nói ra này của anh có tính hay không.

Lúc này, nụ hôn nóng bỏng từ từ di chuyển từ tai xuống, Chu Dần Khôn vừa cởi váy ngủ của cô vừa hôn cô. Chiếc váy ngủ dễ dàng tuột khỏi hai bên vai, để lộ ra thân hình trắng nõn mềm mại của thiếu nữ.

Anh liếm xương quai xanh, xuống ngực cuối cùng còn hôn lên vùng bụng dưới.

"Ư......"

Chiếc lưỡi linh hoạt đảo quanh cái bụng phẳng lì của cô, cảm giác ngứa ngứa khó chịu nháy mắt lan từ vùng bụng xuống đến tứ chi, Hạ Hạ không khỏi hét lên, giọng nói trong trẻo quyến rũ, hoàn toàn không giống giọng nói thường ngày của cô.

Bản thân cô gái cũng không thể tin được, cô muốn đưa tay che miệng lại nhưng đã bị Chu Dần Khôn giữ hai tay lại trước.

Âm thanh đó không chỉ làm anh hài lòng mà còn khiến anh kiên nhẫn hơn một chút.

Người đàn ông dùng tay kia giữ mắt cá chân của cô, bẻ cong chân cô, sau đó nghiêng đầu hôn vào đùi trong của Hạ Hạ. Đầu lưỡi cẩn thận liếm dọc vết bầm còn sót lại, đó là nơi nhạy cảm nhất, là nơi không thể chạm vào, cô làm sao có thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy. Hạ Hạ cong eo, cong ngón chân, cố gắng chạy trốn.

Nhưng giây tiếp theo, Chu Dần Khôn nhìn thấy vết ướt ướt trên chiếc quần lót màu trắng tinh.

"Chu Hạ Hạ." Anh dùng ngón tay cầm mép quần lót của cô ra, duỗi ngón tay vào trong, ngẩng đầu cố ý hỏi: "Thể chất gì vậy, mới chạm vào đã ướt rồi?"

Mặt cô gái đỏ bừng, phần thân dưới liên tục co rút lại, cố gắng ép vật lạ ra ngoài.

Nhưng thay vì bị ép ra, ngón tay của người đàn ông lại chậm rãi di chuyển xung quang, thậm chí còn tiến vào sâu hơn, phần thịt bên trong vừa mềm vừa chặt, anh có thể cảm nhận được bên trong không ngừng co rút, mới tưởng tượng đến cảm giác sau khi tiến vào, phần thân dưới đã cứng đến phát đau.

Nhưng chỗ này của cô quá nhỏ, hiện tại không phải là lúc trực tiếp đi vào. Để tránh cho cô lại bất tỉnh mấy ngày liền không chịu dậy, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nhìn đi nơi khác, đành chiêm ngưỡng cơ thể cô.

Dưới ánh đèn, cô dang rộng hai chân, toàn thân tỏa ra ánh sáng hồng hào, khuôn ngực và vòng eo vừa phải, đôi chân cân đối thẳng tắp, bụng dưới phẳng đến mức thậm chí còn hơi lõm xuống - chỗ đó rất mỏng, lúc anh đi vào quá sâu thậm chí còn thấy được hình dạng cây gậy bên trong.

Mới chỉ nghĩ một chút bản thân đã không khống chế được phần thân dưới nữa.

Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, anh rút nửa ngón tay ra bôi dầu bôi trơn rồi lại đưa vào.

Lần này là hai ngón, rồi ba ngón. Hạ Hạ khó chịu hét lên, cảm nhận được các ngón tay rút ra khỏi cơ thể mình.

Tiếp theo là dương v*t thô* hơn.

*Thô/to/lớn/khỏe (Tại hỏng biết tác giả dùng từ nào, nên bao quát ra dị, í là tổng hợp ra dị)

"Ừm, không, đợi đã." Cô ngập ngừng, lời nói không rõ ràng, nhưng cô chỉ hét lên rồi dừng lại.

Chu Dần Khôn cau mày dừng lại, anh còn chưa bắt đầu cô đã đòi dừng lại.

Nhưng thấy cô cau mày, có lẽ cô vẫn còn sợ, anh cố gắng chịu đựng chút nóng nảy cuối cùng, đắp chăn cho cô, muốn hôn cô để an ủi, kết quả là ngón tay bị vật gì đó cạ vào.

Chính xác là cảm giác giống như lúc bị cào vào ngực ở cửa. Chu Dần Khôn lần này không bỏ qua nữa, anh dừng lại, mở tay Hạ Hạ ra. Trong lòng bàn tay cô là một cái bao cao su bị nhàu nát.

Chu Dần Khôn ngước mắt lên: "Ý gì?"

Hạ Hạ không dám đưa ra yêu cầu với anh, kỳ thật nếu cô làm vậy thì anh cũng sẽ không nghe. Nhưng có một số việc cô phải đấu tranh, cô không thể để anh muốn làm gì thì làm được.

Lời cô định nói vừa rồi bị cắt ngang, lúc này mới có cơ hội nói, Hạ Hạ ngồi dậy, không bận tâm đến cơ thể còn chưa che chắn, cô đặt bao cao su trước mặt anh.

Trên tấm ga trải giường tối màu, thứ bao bì màu bạc này đặc biệt bắt mắt.

"Lần trước ở đảo Monnock, bác sĩ nói cháu nên tiêm một mũi tránh thai. Thời hạn hiệu lực là bảy ngày, hiện tại đã hết hạn rồi." Cô lịch sự nói

Người đàn ông chỉ nhìn cô mà không có bất kỳ phản ứng nào.

Cô luôn cảm thấy căng thẳng mỗi khi nhìn anh, Hạ Hạ chỉ có thể cụp mắt xuống, nói hết câu: "Cháu cũng biết là cháu có thể uống thuốc, nhưng nó có thể có tác dụng phụ, vậy chú có thể..."

Còn chưa kịp nói hết câu cô đã nghe người đàn ông cười khinh bỉ.

Anh nhặt cái bao cao su lên, nghịch nghịch nó trên đầu ngón tay. Sau khi Chu Hạ Hạ nói tất cả những điều này, chỉ có duy nhất một ý nghĩa - cô đang đặt điều kiện cho anh, yêu cầu anh làm thứ cô muốn.

Hoàn cảnh như này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Đối với anh, tình dục là giải pháp bình thường khi anh có nhu cầu sinh lý, là niềm vui khi công việc kinh doanh suôn sẻ, mà cũng là một cách trút giận khi anh có tâm trạng không tốt. Dù là trong bất kỳ hoàn cảnh nào, sự thoải mái của anh luôn là quan trọng nhất.

Bây giờ anh còn chưa cảm thấy thoải mái mà cô đã đưa ra yêu cầu trước. Thậm chí vừa rồi trong bếp cô còn từ chối anh có lệ như vậy. Anh bao dung cô, không tranh cãi với cô, cuối cùng lại nhận được kết quả như này.

Xem ra anh là một người không đủ năng lực trong việc nuôi thú cưng, anh nuông chiều cô, nuông chiều cho đến tận bây giờ, còn cô thì lại đòi hỏi trên giường anh phải làm theo ý cô.

"Chu Hạ Hạ, lúc Chu Diệu Huy còn sống, ông ấy không dạy cháu cách thương lượng với người khác sao?" Chu Dần Khôn ném đồ trong tay sang một bên, nắm lấy cổ tay Hạ Hạ.

Cơ thể cô gái run rẩy.

"Muốn thương lượng điều kiện, trước tiên phải tỏ ra thành ý."

Hạ Hạ còn chưa kịp hiểu ý anh là gì thì đột nhiên bị một lực rất mạnh kéo xuống dưới cạnh giường, đầu gối cô quỳ trên thảm phát ra âm thanh nghèn nghẹt.

Cô nhăn mặt đau đớn, ngay sau đó người đàn ông nắm lấy cánh tay cô kéo qua, Hạ Hạ mất cảnh giác bị kéo vào giữa hai chân anh, mặt cô vô tình chạm vào dương v*t thô to gớm ghiếc đó.