Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 153




Tự hỏi có phải vì cô nhắm mắt lại, chỉ lắng nghe âm thanh mà có Hạ Hạ cảm thấy giọng nói của anh có chút khác thường.

Có vẻ như...trầm hơn một chút cũng khàn hơn một chút.

Hạ Hạ không nhìn anh, nhưng Chu Dần Khôn đã nắm tay cô, đưa bàn tay nhỏ chạm vào cơ thể anh. Vừa nhìn mặt cô vừa đưa tay cô kéo đồ nhỏ xuống.

Nửa thân dưới vẫn còn mặc gọn gàng, nhưng nửa trên của bộ đồ ngủ đã bị xé rách, một nửa trượt xuống khuỷu tay, để lộ bờ vai và cánh tay trắng nõn. Chiếc áo lót bên trong cũng vậy, một dây đeo vai rơi xuống, lỏng lẻo che đi cặp ngực căng tròn trắng nõn mềm mại. Cơ thể cô sạch sẽ và trắng trẻo, khuôn mặt vốn đã nhỏ, mái tóc dài xõa xuống càng khiến khuôn mặt cô trông nhỏ hơn.

Bàn tay người đàn ông đưa vào trong áo, từ phía sau vuốt ve khung xương bướm mỏng manh, xoa đầu cô rồi ôm cô vào lòng, anh không nhịn được mà hôn cô, từ mặt đến chóp mũi, từ mũi đến môi, giống như không cảm nhận đủ hương vị ngọt ngào mềm mại.

Đồng thời, tay còn lại không rảnh rỗi nắm lấy tay cô, đưa tay cô nắm lấy dương v*t cương cứng.

"Giữ lấy nó, di chuyển đi." Anh liếm môi dưới của cô, hơi thở nóng hổi: "Làm theo những gì cháu muốn."

Hạ Hạ cảm nhận được cảm giác trên tay, cô không thể tin được một vật lớn như vậy lại đi vào cơ thể mình. Thứ này một tay của cô còn không thể cầm hết, cô cảm nhận được gân xanh nổi lên, nó đang càng ngày càng lớn, cô bối rối, cổ tay cứng ngắc không cử động nổi.

Vừa nắm vào sức lực đã buông lỏng, người đàn ông lập tức không vui. Nhưng cũng không có gì phải ngạc nhiên, chẳng hạn nếu Chu Hạ Hạ biết làm, cô nhất định sẽ bị đao trời trừng phạt.

Anh lại nắm tay cô dạy cô làm, môi anh vẫn đặt trên môi cô: "Dùng lực một chút, như thế này, nhanh hơn chút nữa. Đợi xuất tinh là xong, nếu làm không tốt thì đêm này không được ngủ đâu, có nghe thấy không?"

Hạ Hạ hiểu. Có nghĩa là tối nay cô chỉ cần dùng tay thay vì...

Giây tiếp theo, Chu Dần Khôn đã buông tay ra để cô tự làm.

So với nỗi đau mà cô phải chịu lần trước, lần này nó nằm trong mức cô có thể chịu đựng được. Hạ Hạ chỉ muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, cuối cùng đành bình tĩnh đáp lại, cố gắng nghĩ vật trong tay mình như một thứ khác, rồi di chuyển lên xuống theo lời anh dạy.

Chu Dần Khôn với lấy ly rượu uống một ngụm. Tay và đùi anh căng cứng, ham muốn mãnh liệt dâng trào trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn đành nghiến răng chịu đựng, tựa lưng vào ghế sofa tận hưởng dịch vụ dở tệ này.

Lực tay của cô lúc mạnh lúc yếu, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, lúc thoải mái thì hít vào một hơi, lúc anh khó chịu thì lại không biết dừng lại. Nhưng kiểu tra tấn khiến anh cảm thấy khó chịu này thực chất lại mang lại khoái cảm tâm lý rất lớn, thậm chí còn tuyệt vời hơn cả cảm giác trực tiếp đưa vào rồi xuất tinh.

Người đàn ông thoải mái trải nghiệm cảm giác mới lạ, nhưng tay Hạ Hạ lại vô cùng đau nhức. Cô không khỏi mở mắt ra, tự hỏi khi nào thì chuyện này sẽ kết thúc. Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy anh ngẩng đầu nhắm mắt lại, hai cánh tay tùy ý đặt lên lưng ghế sofa, cơ bắp săn chắc, đường nét uyển chuyển, đèn ngủ bên trái lờ mờ phản chiếu hình ảnh khuôn mặt anh.

Cho dù Chu Dần Khôn có nhắm mắt anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh nhìn đó — Chu Hạ Hạ nắm chặt dương v*t của anh, cô còn đang nhìn anh.

Khóe môi nhếch lên, anh đột nhiên mở mắt ra, Hạ Hạ giật mình, vô thức dùng lực ở tay, Chu Dần Khôn nắm lấy tay cô kéo ra: "Làm sao, trả thù à?"

Lần trước anh làm tổn thương cô, bây giờ nghĩ đến sẽ trực tiếp hủy diệt anh? Còn trẻ mà lại ác độc như vậy.

"Không, không phải vậy."

Người đàn ông nắm lấy cổ tay phải đang run rẩy của cô, trước ngực là thân hình trong sáng tựa như tấm gương: "Có muốn kết thúc nhanh không?"

Hạ Hạ ậm ừ. Giọng nói rất nhỏ, không hiểu sao anh lại nghe ra vẻ làm nũng trong đó. Nhưng nếu cô thật sự biết làm nũng thì lần đầu tiên đã không đau đớn như vậy.

"Chu Hạ Hạ." Anh gọi tên cô.

Hạ Hạ nhìn anh.

"Coi như lần này tôi nợ, lần sau sẽ bù cho cháu."

"Cái gì? A—" Lời còn chưa dứt cô đã bị bế lên giường, Chu Dần Khôn biết, nếu còn tiếp tục lãng phí thời gian, tối nay chắc chắn không xong chuyện, nhưng nếu đi vào, vết thương cũ còn chưa lành lại xuất hiện vết thương mới, anh không biết cô sẽ lại hôn mê bao lâu nữa.

Người đàn ông cởi bộ đồ ngủ của cô ra, Hạ Hạ sợ hãi muốn trốn, nhưng anh đã giữ tay cô lại: "Cứ ở yên đó, tôi sẽ không vào."

Vừa nói anh vừa ép chân cô vào trước ngực, dương v*t lớn ép vào người cô, chọc vào bụng cô, nhanh chóng di chuyển. Trong phòng dần vang lên tiếng thở dốc trầm thấp, Hạ Hạ rõ ràng cảm nhận được thứ gì đó không ngừng cọ xát giữa hai chân mình, dịch nhầy dính vào bụng dưới của cô. dương v*t xuyên qua lớp quần lót mỏng manh cọ xát vào người cô hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng một tiếng kêu bị kìm nén lại phát ra, rất êm tai.

Chu Dần Khôn cố gắng cọ xát vào người cô, đáng tiếc con thỏ nhỏ này trên giường cũng không khác gì một học sinh ngoan, bụng dưới thì đang run rẩy nhưng vẫn cắn hai cánh môi lại thật chặt, cố gắng không phát ra bất kì âm thanh nào, kiên cường chống lại phản ứng sinh lý.

Người đàn ông cười nhạo, anh muốn cô phải làm điều ngược lại, nhân lúc cô mất cảnh giác, anh cúi đầu xuống cắn vào núm vú của cô, Hạ Hạ nhảy cảm run rẩy, cô lập tức hét lên, Chu Dần Khôn thỏa mãn hôn môi, nắm lấy tay cô, hai bàn tay đan vào nhau.

Cái giường càng ngày càng rung lắc giữ dội, hai bóng người đang quấn vào nhau mơ hồ phản chiếu lên tấm kính cửa sổ. Cho đến khi một dòng chất lỏng nóng hổi bắn vào ngực và xương quai xanh của cô, người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, kéo cô vào lòng hôn lên tóc cô.

Cơ thể nhớp nháp, Hạ Hạ vô thức lấy tay sờ sờ, nhìn chất dịch nhầy đục dính trên tay mình, hơi thở cô càng lúc càng dồn dập. Chu Dần Khôn cũng cảm nhận được, anh cụp mắt nhìn xuống, nhìn thứ đó dính trên cơ thể hai người, gợi tình vô cùng.

Hơn nữa còn có một chút dính ở cằm, rất gần môi. Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng đó, trong lòng lóe lên một ý nghĩ nham hiểm.

Anh nhìn cô lần nữa, nếu như không phải cô kìm lại, nước mắt Hạ Hạ đã rơi xuống, dù sao thì cô cũng không chấp nhận được cái thứ này. Nhìn thấy giọt nước mắt kìm nén của cô, Chu Dần Khôn tâm tình nóng nảy, ý nghĩ trong lòng vừa rồi cũng biến mất vô tung vô ảnh.

"Đừng khóc."

Anh bế cô lên đi vào phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm, Hạ Hạ chưa kịp phản ứng thì anh đã cởi quần áo đi tắm, làm xong thì quấn khăn tắm bước ra ngoài. Hạ Hạ ở trong phòng tắm tắm rửa đến mấy lần, cho đến khi làn da trước ngực và xương quai xanh đỏ bừng mới mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.

Cô vốn tưởng tối nay như thế cuối cùng cũng kết thúc, không ngờ vừa bước ra đã thấy Chu Dần Khôn vẫn còn ở trong phòng.

"Đến đây, đi ngủ."

Anh vén cái chăn màu hồng nhạt của cô lên.

"Tôi không buồn ngủ." giọng nói của cô nghèn nghẹn.

"Không buồn ngủ." Chu Dần Khôn nhướng mày: "Cháu chắc chứ?"

Ánh mắt đó khiến trái tim Hạ Hạ run lên, cô vừa bước tới đã bị anh kéo vào vòng tay giam cầm. Chu Dần Khôn vốn đã đi rồi, anh thậm chí còn quay lại phòng ngủ chính. Nhưng phòng ngủ chính không đủ nhỏ, cũng không đủ thơm, trống rỗng lại lạnh lẽo nhìn rất khó chịu.

Chu Dần Khôn ôm người vào trong lòng, cô áp lưng vào ngực anh, trông giống như một con búp bê xinh đẹp nép mình vào lồng ngực. Trước đây anh chưa từng ôm người phụ nữ nào đi ngủ cả, nhưng hiện tại lại cảm thấy khá thoải mái.

Anh ôm lấy eo cô, cắn một ngụm lên cổ cô rồi thỏa mãn nhắm mắt lại.

Nhắm mắt được một lúc anh lại mở mắt ra, nhìn người trong vòng tay mình. Cô vẫn bất động quay lưng về phía anh, đầu rúc vào trong chăn.

Anh lấy chăn ra: "Làm sao vậy, không nóng à?"

"Không, không nóng." Cô lại dơ tay kéo chăn lại.

Chu Dần Khôn vừa nhìn qua đã hiểu tại sao. Trên đầu giường có một bức ảnh, là vợ chồng Chu Diệu Huy và cô, một gia đình ba người hạnh phúc. Còn bây giờ, cô đang nằm trên giường với em ruột của ba cô, là chú của cô.

Người đàn ông tựa đầu vào thành giường nhìn bức ảnh. Vừa rồi anh không để ý nhưng giờ nghĩ lại cũng cảm thấy khá thú vị. Dưới con mắt của Chu Diệu Huy, anh ôm lấy đứa con gái yêu quý của ông ta vào lòng, còn làm con bé, sau đó ôm ngủ cả đêm, ông ta có khi nào sẽ tức giận đến mức đội mồ sống lại không.

Nhưng mà... anh lại nhìn người đang rúc mình dưới chăn, còn nằm như vậy lúc lâu nữa chắc sẽ ngạt thở mà chết mất. Qua chăn, Chu Dần Khôn xoa đầu Hạ Hạ, anh đưa tay dập bức ảnh xuống rồi tắt đèn đầu giường. Sau đó ôm cả người cả chăn bông vào lòng, không quên để lại một lỗ hổng nhỏ để cô không bị ngạt chết.

Trong phòng có thêm một người đàn ông, không, phải nói chính xác hơn là trên giường có thêm một người đàn ông, Hạ Hạ vô cùng mệt mỏi nhưng lại không ngủ được. Cô đợi cho đến khi phía sau lưng phát ra tiếng thở đều rồi mới di chuyển, nhưng anh lại không có phản ứng.

Sau đó cô nhẹ nhàng gỡ tay đang ôm eo mình ra, hơi ngồi dậy đi dép vào. Hạ Hạ quay lại bàn học ngồi xuống, lại cầm bút lên. Dừng một chút, cô nhìn cây bút, cảm giác nó đã mảnh đi rất nhiều.

Hạ Hạ lập tức tỉnh táo lại, cô dụi dụi mắt, bắt đầu làm từng câu hỏi một.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi tiếng động nhẹ trên bàn học không còn nữa, người trên giường lúc này mở mắt nhìn sang, Hạ Hạ đang nằm trên bàn ngủ thiếp đi.

Cô thà ngồi đó ngủ còn hơn là ngủ trong vòng tay anh, người đàn ông vén chăn bước xuống giường, anh cũng không biết tính khí này cô học được từ ai nữa. Trong lúc ngủ, cô gái lại không biết được có một người cẩn thận bế cô đặt trở lại giường.