Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 145




Bữa tiệc lửa trại ở căn cứ chia làm hai phe, nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, quy tắc không thể phá vỡ.

Có hai yêu cầu trong lực lượng vũ trang đối với phụ nữ, người dưới mười bảy tuổi không được chạm vào phụ nữ, người trên mười bảy tuổi phải kiêng quan hệ tình dục trong khi chiến đấu. Cái trước là để đảm bảo sự tăng trưởng trong thời kỳ phát triển, cái sau là để đảm bảo trạng thái chiến đấu.

Thế là Ngô Nỗ trực tiếp đuổi thẳng những đứa trẻ trên mười sáu nhưng chưa mười bảy như đuổi chó, đuổi bọn họ về phía sau ngọn núi ở cùng với những đứa trẻ binh lính sáu bảy tuổi. Vừa đuổi đi xong, bảy tám chiếc xe địa hình chở gái lao vào căn cứ.

Căn cứ tràn ngập mùi thơm của rượu thịt, những tiếng hò reo hỗn loạn lập tức bùng lên, cửa xe mở ra, hàng chục cô gái bước ra, màu da khác nhau, quốc gia khác nhau và hình dáng cơ thể cũng khác nhau.

Các cô gái vừa đi ra đã được chọn, chỉ còn lại một số người, có người bị đưa vào phòng, có người bị nhét trở lại xe, có người bị mang thẳng đến đống lửa trại, trực tiếp làm tình ở nơi sáng sủa.

Việc này vốn là do Ngô Nỗ lên kế hoạch, nhưng sau khi nhận được lệnh tạm mượn người của Chu Dần Khôn, hắn không chậm trễ đi về phía sau ngọn núi trước.

Dần dần, tiếng rên rỉ và tiếng khóc ngày càng nhiều, từ tầng hai, nơi đặt bục chỉ huy có thể thấy rõ trên xe địa hình có bao nhiêu nam nữ, thân xe rung chuyển dữ dội như thế nào. Thậm chí còn có thể nhìn thấy những cô gái khỏa thân bị tráo đổi quanh đống lửa trại, cảnh tượng vô cùng dâm dục.

"Những đứa trẻ này đang nhịn xuống." Chu Dần Khôn nhấp một ngụm rượu, quay đầu nhìn A Diệu: "Không đi chơi đi?"

A Diệu cau mày nhìn cảnh tượng bên dưới, nhiều người cùng đi vào cơ thể của một người phụ nữ, quần áo, rượu, tiền giấy vương vãi khắp sàn, đây không còn là tình dục giữa con người với nhau nữa, mà giống như giao phối ngẫu nhiên giữa động vật, không có cảm xúc, chỉ có phát tiết những ham muốn nguyên thủy nhất. Không có tác dụng kích thích ham muốn tình dục.

Anh ta một chút cũng không muốn dính líu tới. Tuy nhiên, A Diệu nhìn Chu Dần Khôn, người đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó một cách đầy thích thú.

Anh Khôn yêu người mới nhanh thế?

A Diệu nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một cô gái có mái tóc đen và làn da trắng. Cô ta bất lực đứng sau xe, dáng người mảnh khảnh, nhìn còn rất trẻ.

Có vẻ không hợp lý lắm.

Lúc này, đứng bên cạnh cô ta là một người đàn ông cao lớn, mái tóc đỏ, khuôn mặt thanh tú lại đầy vẻ ghét bỏ.

Hôm nay Carl bận nên về muộn hai phút, chỉ hai phút thôi thế mà tất cả phụ nữ đã được chọn rồi, chỉ còn lại cô gái gầy gò này.

Hắn thích những người có bộ ngực lớn và mông to, đưa đẩy vô cùng thoải mái. Ngay lúc đang chửi rủa tính quay người bỏ đi thì có người nắm lấy cổ tay hắn.

Cô gái nhìn hắn, rưng rưng nước mắt: "Anh chọn em, chọn em đi."

Cô ta nói bằng tiếng Trung. Mặc dù hầu hết mọi người ở Kokang đều có thể nói tiếng Trung, nhưng cô ta lại sợ Carl, người có khuôn mặt đa chủng tộc sẽ không hiểu được nên cô ta đã thêm từ "please" vào cuối.

Cuối đêm nay họ sẽ bị đưa về đồn công an, phải nộp đủ "tiền bảo lãnh" mới có cơ hội gọi về cho gia đình, nếu không lấy được tiền sẽ tiếp tục bị đưa ra ngoài để kiếm "tiền bảo lãnh" cho đến khi họ có thể trả được số tiền đó.

Carl đã từng gặp vô số người phụ nữ chủ động, nhưng hắn lại chưa bao giờ gặp một cô gái nào dám chủ động trong tình huống như vậy.

Móc một ngón tay vào cổ áo cô gái kéo đến trước mặt, nhìn kỹ vào bên trong quần áo của cô ta, có hai chỗ nhỏ lồi ra, ngay cả đồ lót cũng không nâng nó đứng lên được.

Sau đó tay hắn nâng cằm cô ta lên, véo miệng cô ta mở ra rồi đưa hai ngón tay vào.

Đôi mắt cô gái trống rỗng. Thậm chí ngón tay còn không liếm được chứ đừng nói đến con ***. Carl cau mày, nói bằng giọng Trung Quốc kỳ lạ: "Tiểu thư, xin lỗi, tôi không có cứng lên với cô được."

"Cái, cái gì?"

Thấy cô ta không hiểu, Carl trực tiếp kéo cô ta lại, lấy tay ấn vào đâu đó, cô gái giật mình, Karl nói: "Cô chạm vào thử, nó còn không có phản ứng với cô, cho nên cô không thể ép buộc nó đúng không? Như vậy là không lịch sự."

Đối diện, hai người đứng trên tầng hai không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng Chu Dần Khôn nhìn cô gái hồi lâu, đột nhiên nói: "Đưa cô ta lên."

"Vâng, anh Khôn."

Đến đây, giọng điệu của Carl rất kỳ lạ, nhưng cô ta vẫn hiểu ý hắn, cô ta lo lắng nói: "Tôi có thể, có thể làm!"

Carl nhìn cô ta từ trên xuống dưới: "Cô có thể làm gì?"

"Có thể làm làm..." Phần còn lại dường như không thể nói được, cô ta khẽ cử động tay cô, Carl lập tức cảm thấy có gì đó phản ứng. Là một người đàn ông bình thường, nếu hắn không phản ứng lại mới là kỳ lạ ấy.

Nhưng kỹ thuật của cô ấy thực sự chả ra gì.

Có điều hắn là một quý ông, Carl sờ cằm, người ta đã cầu xin hắn một cách đáng thương như vậy, hắn giúp được cũng không phải là không có khả năng.

Đúng lúc này, A Diệu đi tới. Carl quay đầu lại nhìn anh ta: "Gì"

A Diệu không nói lời dư thừa: "Mày đổi người đi, cô ta sẽ theo tao."

Carl chưa kịp nói gì thì cô gái thấy có người sẵn sàng chọn mình, tuy trông bình thường hơn Carl, nhưng cô ta lập tức gật đầu đồng ý đi cùng A Diệu.

Chỉ là không ngờ Carl nghiêng người ra, chặn cô ta ở phía sau rồi nhìn A Diệu: "Mắc cái gì?"

A Diệu bình tĩnh nhìn Carl. Đàn ông đều là một lũ khốn nạn, nhìn biểu cảm là hiểu ngay, Carl rõ ràng không thích thể loại này này, nhưng khi hắn phát hiện có người muốn cướp đi thì lại lập tức nắm chặt trong tay.

"Anh Khôn muốn gặp cô ta." A Diệu lạnh lùng nói ra năm chữ.

"Đừng có đánh rắm nữa" Carl trả lời: "Anh ấy từ lúc nào lại thích cái kiểu này."

Nói xong, hắn chợt nhớ đến người phụ nữ đã cứu trong vụ đánh bom ở đồn cảnh sát Thái Lan lần trước. Cô ấy cũng có tay chân nhỏ nhắn, nhìn người đứng sau, màu da, độ dài tóc thậm chí cả chiều cao cũng tương tự.

"Anh Khôn thực sự đã thay đổi khẩu vị?" Carl nghi ngờ ngẩng đầu lên, trên bục chỉ huy, Chu Dần Khôn đang nhìn về phía này.

Ok, chia sẻ một người phụ nữ với sếp của mình đương nhiên là được, hắn quay lại nhìn cô gái nói: "Khi nào xong việc thì đến gặp tôi nhé."

Cô gái do dự nhưng vẫn gật đầu.

"Carl!" Ngô Nỗ cách đó không xa hét lên, vẫy tay với Carl: "Lại đây! Có chuyện quan trọng cho cậu làm đây."

Carl nghe thấy lời này trở nên hứng thú, trước khi rời đi cũng không quên cảnh báo A Diệu, xong việc thì đưa lại cho hắn.

Cô gái đi theo A Diệu lên cầu thang, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước lan can. Khi bước đến bậc cuối cùng, anh đang nhìn sang một bên, cô gái lập tức sững sờ tại chỗ. Người đàn ông cao ráo, đẹp trai, so với người đàn ông tóc đỏ bên dưới và người đàn ông mời cô ta lên còn đẹp trai hơn.

*Là A Diệu cũng đẹp trai nha mấy má.

Nhưng ánh mắt anh nhìn qua lại tràn ngập nghiên cứu dò xét, rõ ràng là không có ham muốn với phụ nữ.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta lạnh buốt. Nghe nói... có rất nhiều người đàn ông thích hành hạ phụ nữ, thậm chí là làm cho bị thương tới chết.

Cô ta cứng đờ đứng cách Chu Dần Khôn vài bước, không dám tiến thêm nữa. Thấy cô ta không nhúc nhích, A Diệu lấy ra một xấp tiền nói: "Của cô."

Sau đó anh ta đi xuống, chỉ để lại hai người trên tầng hai.

Cô ta không ngờ lại nhận được số tiền lớn như vậy, gấp mấy lần so với những gì cảnh sát nói trước khi đến, như vậy cô ta không những có thể nộp "tiền bảo lãnh" mà còn mua được vé xe về nhà.

Nhưng... tại sao lại cho cô ta nhiều tiền như vậy? Đó có phải là cái giá của việc bị tàn tật?

Càng nghĩ, bàn tay cầm tiền bắt đầu run lên, cô ta mở miệng, trầm giọng hỏi: "Anh có muốn ở đây không?"

Giọng nói run rẩy, chính cô ta cũng không biết mình đang sợ cái gì.

Chu Dần Khôn tùy ý ngồi ở lan can, lười biếng nói: "Lại đây."

Xem ra anh cũng muốn ở chỗ này. Cô ta đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ít nhất ở cũng đây không có dao hay gậy, không có dụng cụ nào có thể làm cô ta bị thương. Giây tiếp theo, tim cô ta lại thắt lại. Ở dưới có người, nếu ở đây, trước mặt mọi người sẽ là một xuân cung đồ trực tiếp, nỗi xấu hổ ngay lập tức làm mắt cô ta đỏ hoe.

Cô ta không dám làm trái lời nên phải tiến lên hai bước để đến gần người đàn ông hơn. Cô gái thấy anh không đưa tay ra, cúi đầu chuẩn bị cởi quần áo, không ngờ người đàn ông trước mặt đột nhiên hỏi: "Cô sợ tôi à?"

Nghe vậy cô ta giật mình gật đầu.

Mặc dù anh chỉ ngồi ở đó, bình tĩnh nói chuyện nhưng cô ta vẫn cảm thấy một cảm giác áp bức mãnh liệt ập đến. Khi nhìn vào mắt anh, có cảm giác như cổ họng chợt bị bóp nghẹt, nghe giọng nói của anh, lại cảm thấy hồi hộp không thể giải thích được, càng đến gần, tim cô ta lại càng đập nhanh, đây không phải là ấn tượng tốt với đàn ông mà là phản ứng bản năng nhất của con người khi gặp nguy hiểm.

"Cô bao nhiêu tuổi?" anh hỏi lại.

"Mười sáu tuổi."

"Học sinh lớp 10 trung học?"

*Chỗ này ghi là học sinh năm nhất trung học nhưng mình sửa lại cho dễ hiểu nhá.

Cô ta không ngờ anh lại hỏi câu này nên lại gật đầu, nghĩ đến nước mắt lại rơi.

Nếu không phải bị bán tới đây thì có lẽ cô ta đã có một cuộc sống bình thường ở nhà, đến trường, thực hiện ước mơ trở thành nghệ sĩ piano. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã trở thành một điều xa xỉ.

Chu Dần Khôn nhìn cô ta cúi đầu rơi nước mắt, im lặng hai giây, hỏi: "Sao cô lại sợ tôi?"

"Hả? Cái... cái gì?" Cô gái ngẩng đầu lên, giọng nói nghẹn ngào, ngạc nhiên.

Người đàn ông không kiên nhẫn cau mày lại, mấy cô gái ở độ tuổi này có lẽ tai không được thính lắm, không bao giờ hiểu được người khác đang nói gì.

Nhìn thấy anh cau mày, tim cô gái run lên, hoảng sợ nói ra suy nghĩ trong đầu: "Xin anh, đừng quá thô bạo với tôi."

Lần đầu tiên của cô ta là trên nền đất lạnh lẽo của Sở cảnh sát Kokang. Người đàn ông cao to, mặc đồng phục cảnh sát, xé quần áo của cô ta, bóp cổ cô ta, dang hai chân ra một cách dã man, thô bạo đi vào cơ thể cô ta. Mỗi lần cử động, cô ta lại cảm thấy đau đớn như bị xé toạc ra. Đàn ông không bao giờ hiểu được loại đau đớn và sợ hãi đó, họ sẽ chỉ đi vào một cách điên cuồng rồi lại gầm lên, phóng thích trong sự phấn khích.

Đừng quá thô bạo.

Chu Dần Khôn nhớ lại đêm đó.

Có phải do đêm đó anh quá dữ dội? Là anh quá thô bạo, hay là do thể chất của Chu Hạ Hạ quá kém?

Ngày hôm đó anh thực sự đã rất tức giận. Mặc dù anh không quan tâm cô sống hay chết, nhưng ít ra anh cũng không thực sự muốn làm cô đến chết. Nếu không thì đã cứ để cô đập đầu vào thành giường hoặc là ngâm mình trong bồn tắm rồi.