Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 142




Trở về biệt thự ở Bangkok thì đã hơn mười hai giờ.

Sau khi xuống xe, A Diệu lái xe đi. Hai người ngồi ở ghế sau suốt đường về, Chu Dần Khôn không nói một lời, coi cô như không tồn tại.

Đủ công bằng.

Cô nhìn anh bước vào cửa, đợi vài giây rồi mới đi theo vào. Tất cả đèn trong biệt thự đều được bật lên, đứng ở cửa nhìn vào trong, cảm giác căn biệt thự dường như trống trải và vắng vẻ hơn trước.

Hạ Hạ không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên cô tới đây. Khi đó, ba mẹ cô đều qua đời, cô nghĩ đó có lẽ là khoảng thời gian đen tối và tuyệt vọng nhất trong cuộc đời mình, cô nghĩ trong tương lai cô đi đâu, làm gì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Chỉ là không ngờ sẽ có một ngày cô lại phải trải qua bóng tối tuyệt vọng như vậy một lần nữa. Nhưng lần này, sẽ không còn người chăm sóc cô, đồng hành hay an ủi cô suốt thời gian này nữa.

Tay vẫn còn quấn băng, cô đẩy cánh cửa hé mở, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa quay lưng về phía này. Lúc này, tiếng bật lửa châm thuốc đặc biệt rõ ràng.

Từ cửa đến phòng khách, khoảng cách không xa cũng không gần nhưng ít nhất cũng xoa dịu được cảm giác ngột ngạt trong lòng. Hạ Hạ không hiểu mục đích anh đưa cô về đây là gì.

Những thứ anh muốn, chẳng hạn như công ty của ba cô, chẳng hạn như... cơ thể của cô, Chu Dần Khôn đều đã có được.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy: "Chú muốn thế nào mới có thể để tôi đi?"

Trong biệt thự yên tĩnh, giọng nói dù nhỏ đến đâu vẫn có thể nghe rõ.

Lại muốn rời đi.

Chu Dần Khôn đang hút thuốc, cảm thấy có chút buồn cười. Dù không có tiền, dù có thể bị kẻ thù của Chu Diệu Huy bắt đi tra tấn bất cứ lúc nào, dù rất sợ anh nhưng cô vẫn dám nhắc đến hai chữ này. Ngay cả giọng điệu cũng giống như lần trước ký hợp đồng chuyển nhượng.

Ngay cả khi vừa nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của cô là quay người chạy xuống biển.

Thà chết cũng không muốn ở cạnh anh.

Nụ cười của người đàn ông càng sâu hơn, ung dung thổi ra một vòng khói: "Nếu tôi không buông ra, vậy cháu định làm gì, tự sát? Nhịn ăn nhịn uống tới chết, hay là lao xuống biển chết đuối như vừa rồi à?"

Hạ Hạ im lặng không lên tiếng.

Nếu thực sự phải lựa chọn, cái chết quả thực còn tốt hơn thế này.

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng cười khúc khích phát ra từ phòng khách.

"Cháu gái nhỏ, cháu nghe kỹ." Giọng anh nhẹ nhàng trong trẻo: "Cháu chết như thế nào thì những người mà cháu quan tâm cũng phải chết như thế. Nếu cháu chết đói, bà ngoại của cháu cũng sẽ chết đói đến trơ xương trong viện dưỡng lão. Cháu nghĩ xem, bà ấy đã già như vậy thì có thể sống được bao nhiêu ngày?"

"Nếu cháu chết đuối, tôi sẽ buộc đầu Suchela vào tàu du lịch, cho nó bơi hết sông Mê Kông."

"Nếu cháu uống thuốc như mẹ của cháu, tôi sẽ đem tro của bà ta cho lũ chó ăn, coi như một bài học cho việc bà ta đã không dạy dỗ tốt con gái mình."

Nói xong anh quay đầu lại hứng thú hỏi: "Nghĩ ra cách chết nào khác chưa? Kể tôi nghe thử xem."

Hạ Hạ cứng đờ đứng tại đó, chỉ nghe những lời này thôi mà tim cô đã đau đến khó thở.

"Tại sao... tại sao chú phải đối xử với tôi như vậy?" Mắt cô đỏ hoe: "Chú đã làm được những thứ chú muốn, đạt được những thứ chú muốn đạt được, phải không? Tôi không còn ích gì cho chú nữa."

Đạt được những thứ anh muốn, không chắc. Người đàn ông dập điếu thuốc, đứng dậy đi về phía cô.

Hạ Hạ theo bản năng lùi lại hai bước.

Chu Dần Khôn đi tới trước mặt cô, hơi cúi đầu lại gần cô: "Tôi có thể hỏi cháu một câu được không?"

Cô chưa kịp trả lời, anh đã nói tiếp: "Gần đây tôi đang muốn nuôi một con thú cưng, tuy bề ngoài con vật cưng này trông có vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng thực chất nó luôn muốn mở lồng chạy trốn. Nếu người khác gặp phải tình huống này, họ có thể sẽ mất kiên nhẫn, rất có thể sẽ không nuôi nó nữa. "

"Nhưng," hơi thở nóng hổi của người đàn ông phủ lên người cô: "Tôi thích điều này. Tôi muốn nuôi nó, nhưng nó lại không muốn được nuôi. Nào cháu nói thử xem, ai mới là người có tiếng nói cuối cùng?"

Hạ Hạ nhìn vào đôi mắt đen đó, có thể thấy được sự thú vị trong đó.

"Tôi là con người, không phải thú cưng."

"Này, cháu nghe rồi đấy." Người đàn ông đứng thẳng lên mỉm cười nói: "Nhưng cháu lại không giống một con vật cưng. Thú cưng của con người chỉ có một mạng sống, nếu chúng chết thì thôi quên đi. Nhưng nếu cháu chết, mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy?"

"Cho nên Chu Hạ Hạ, đừng nghĩ đến việc tự sát để giải thoát, cháu phải ở lại đây, chỉ cần cháu ngoan ngoãn, cháu có thể tiêu tiền tùy thích, mua bất cứ thứ gì cháu cần, làm bất kì điều gì cháu muốn."

Hạ Hạ ngẩng đầu lên: "Giống như chị Tạp Na phải không? Cô ấy đợi chú, mong đợi chú mỗi ngày, cả cuộc đời chỉ xoay quanh chú, cuối cùng sẽ bị chú làm tổn thương, thậm chí sau khi chia tay còn hơn thế, chú dùng cô ấy để đe dọa người khác thỏa hiệp phải không?"

Chu Dần Khôn nhướng mày, anh không ngờ Chu Hạ Hạ lại so sánh cô với Tạp Na. Tạp Na là quân cờ, còn chẳng phải là người yêu, cô so sánh cái gì?

"Yên tâm, cháu không có ích đến thế đâu." Nói đến đây, anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cô không biết gì cũng chẳng có giá trị sử dụng, không ngờ Chu Hạ Hạ lại đợi anh, sống vì anh.

Nếu cứ ở lại sẽ tốt hơn.

Hạ Hạ nhìn anh, suýt chút nữa quên mất anh là một kẻ điên vô lý.

Không biết là do kích động hay là do cả ngày không ăn, cơ thể cô lạnh buốt, suy nhược, đầu có chút choáng váng. Hạ Hạ cảm thấy lưng toát mồ hôi lạnh, trước mắt tối sầm, cô loạng choạng, giây tiếp theo có người nắm lấy khuỷu tay cô, cô vô thức vùng ra, tự mình đi lên lầu.

Chu Dần Khôn không quan tâm đến cô, cô đi lên hay leo lên đều không quan trọng.

Hạ Hạ bước lên bậc thang, cô dừng lại một chút rồi quay người nói: "Trường học đã bắt đầu khai giảng, tôi phải đến trường."

"Đi học cũng được." Chu Dần Khôn đi tới nói: "Nhưng phải biết rõ lúc nào nên ăn uống bình thường, lúc nào nên đi học. Nếu không ăn, thì cứ chấp nhận mãi mãi ở đây đi."

Nói xong người đàn ông đi ngang qua cô rồi đi thẳng lên lầu.

Ăn uống.

Hạ Hạ thật sự không có tâm trạng cũng không có cảm giác thèm ăn, thậm chí lúc ngửi thấy mùi đồ ăn còn có cảm giác buồn nôn.

Nhưng so với ăn uống, bị nhốt ở đây còn khó chịu hơn gấp ngàn lần. Ánh mắt cô không khỏi nhìn về phòng bếp, bước xuống bậc thang, chịu đựng cơn choáng váng đi vào bếp, mở tủ, tìm một ít gạo Tạp Na để lại rửa sạch rồi bắc lên bếp nấu cháo.

Sau khi nhấn nút nấu cháo, cô ngồi trong bếp chờ đợi. Bởi vì nấu nướng không nhiều, rất nhanh từ trong phòng bếp bay ra một mùi thơm nhàn nhạt, Hạ Hạ ngửi thấy liền cau mày, trong bụng có chút cồn cào.

Nhưng cháo nấu xong cô vẫn lấy ra, cháo mềm bốc khói, nóng hổi, nhìn cũng không khó nuốt lắm. Hạ Hạ cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu trong bụng, múc một thìa đầy thổi thổi rồi cho vào miệng.

Không có vị gì ngoại trừ cảm giác nóng, cô nuốt xuống rồi ăn thìa thứ hai.

Muỗng thứ hai có vị đắng. Mặc dù mới  ăn hai miếng nhưng bụng cô đã cảm thấy đầy hơi khó chịu, ngay sau đó, chiếc ghế chà vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Hạ Hạ bịt miệng chạy vào phòng tắm, nôn hết đồ ăn có trong bụng ra ngoài. 

"Khụ khụ khụ!" Trong phòng tắm tràn ngập tiếng ho khan khó chịu, cô quỳ xuống đất, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Nôn một lúc, cô đứng dậy, vặn nước súc miệng.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô gái lại ngồi xuống trước bát cháo. Lúc này cháo đã nguội một chút, cô lại múc thêm nửa thìa, hít một hơi thật sâu rồi lại đưa vào miệng.

Thứ nếm được lúc này lại là vị rỉ sét, trước khi kịp nuốt xuống đã cảm thấy buồn nôn.

Cô chạy vào nhà vệ sinh, lần này thậm chí cô còn tưởng mình nôn ra mật xanh. Cô càng muốn ăn thì ăn càng ít, chỉ là cô không biết vấn đề là gì.

Cuối cùng cô không ăn nổi bát cháo đó nữa, nặng nề bước lên lầu, trở về căn phòng mình từng ở.

Hạ Hạ yếu ớt ngồi ở mép giường, vươn tay bật đèn đầu giường, đột nhiên một bức ảnh hiện vào trong tầm mắt. Hạ Hạ sửng sốt, cầm lấy bức ảnh nhìn người trên đó.

Mẹ, ba và cô. Chú A Phổ đã chụp bức ảnh này cho họ vào ngày sinh nhật thứ mười bốn của cô.

Nước mắt từng giọt rơi xuống khung ảnh, cô dùng ngón tay lau đi, giọt tiếp theo lại rơi xuống ngay lập tức, dù cố gắng thế nào cũng không thể lau đi hết được. Tiếng nức nở trong phòng dần dần lớn hơn, cô gái cứ ôm tấm ảnh mà khóc, khóc cho đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi.

*

Sáng hôm sau có người gõ cửa.

Cô gái trên giường giật mình, mở mắt nhìn sang. Nhưng chỉ có tiếng gõ cửa chứ không phải mở cửa trực tiếp đi vào. Tiếng gõ cửa vang lên ba lần, dừng lại vài giây, sau đó một giọng nói dịu dàng vang lên: "Cô Hạ Hạ, bữa sáng đã chuẩn bị xong." 

Là giọng của một người phụ nữ, nói chính xác là giọng của một phụ nữ lớn tuổi.

"Được." Cô trả lời trước.

Sau đó cô ngồi dậy, có chút không biết âm thanh vừa nghe là thật hay giả, cô vén chăn ra khỏi giường tắm rửa, vừa mở cửa bước lên cầu thang đã ngửi thấy mùi thơm.

Từng bước từng bước đi xuống, Hạ Hạ nhìn thấy bữa sáng đã bày sẵn trên bàn, đồ ăn sáng rất đa dạng, và... rất nhiều trong số đó là món cô thích.

Cuối cùng, một đĩa trái cây cắt sẵn được đặt lên bàn, Hạ Hạ nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính, tóc chải chuốt gọn gàng, đeo tạp dề trắng như tuyết.

Bà ấy trông khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt không trang điểm, ngẩng đầu nhìn thấy cô đi xuống, người phụ nữ mỉm cười nói: "Xin chào."

Hạ Hạ vô thức nhìn người bên cạnh.

"Đây là chuyên gia dinh dưỡng sẽ chịu trách nhiệm về chế độ ăn uống hàng ngày của cô." A Diệu giới thiệu ngắn gọn hoàn chỉnh.

Hạ Hạ gật đầu, vì là chuyên gia dinh dưỡng, không phải bảo mẫu hay người giúp việc, gọi là dì có vẻ không thích hợp, nên cô lễ phép nói: "Xin chào cô giáo."

*Cô giáo: 老师 (dịch ra là thầy cô giáo, bậc thầy, giáo viên)

Người phụ nữ mỉm cười: "Không cần phải khách khí như vậy đâu, cô Hạ Hạ, cô có thể gọi tôi là dì. Tên tiếng Anh của tôi là Linda."

"Vậy dì cũng có thể gọi tôi là Hạ Hạ."

Linda mỉm cười đáp lại, sau đó giới thiệu ngắn gọn về bữa sáng hôm nay và nói thêm: "Hạ Hạ, tiên sinh đã nói sở thích của cô cho tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm chúng, nhưng mà trước hết thì chúng ta nên tập trung vào việc cân bằng cơ thể. Ví dụ như cô thiếu cân, tay chân lạnh, trước đây còn bị lạnh, chắc hẳn trong kỳ kinh nguyệt sẽ bị đau bụng dữ dội phải không?"

Thấy Hạ Hạ nhìn sang, A Diệu ho khan. Anh ta chỉ truyền đạt lời của Anh Khôn, còn Linda thì tự mình thêm câu cuối cùng.

"Ừm." Hạ Hạ thành thật trả lời.

"Đừng lo, những vấn đề nhỏ này từ nay sẽ được giải quyết, dần dần sẽ tốt hơn. Tôi sẽ giúp cô đặt lịch hẹn khám sức khỏe, xong tôi sẽ căn cứ vào kết quả khám sức khỏe và các triệu chứng thực thế rồi phân tích từng cái một. Nhưng trước tiên phải nói cho cô một tin xấu, tôi không phải chỉ là chuyên gia dinh dưỡng, mà còn nghiên cứu về y học Trung Y, tôi có thể cho cô uống thuốc, rất đắng, cô có sợ không? "

Giọng điệu nửa đùa nửa thật làm dịu đi bầu không khí xa lạ. Linda nói chậm rãi, thái độ dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, nghe cũng rất thực tế.

Hạ Hạ cũng cười nói: "Không sợ."

Vốn là muốn Hạ Hạ nếm thử bữa sáng trước khi đưa ra quyết định, nhưng xem ra cô có quan hệ rất tốt với chuyên gia dinh dưỡng. Nghe đến đây, A Diệu nhìn Linda: "Mỗi ngày đều sẽ có người đến đón cô. Cô cũng cần phải ký một bản thỏa thận bảo mật."

"Được." Linda bình tĩnh tiếp nhận: "Tôi đi hâm nóng sữa trước."

A Diệu hoàn thành nhiệm vụ, quay người vòng qua đi tới phòng khách, Hạ Hạ lập tức hỏi: "Anh không ăn sao?"

A Diệu dừng lại, xoay người lại. Hạ Hạ chợt nhận ra câu hỏi của mình có phần đột ngột, trong ấn tượng của cô A Diệu hay đến đây để báo cáo chuyện gì đó với Chu Dần Khôn.

Cô mím môi hỏi: "Chú ấy đâu?"

"Anh Khôn đang ở trong phòng làm việc, anh ấy vẫn chưa xuống."

"Ồ, được rồi."

Hai người không nói gì nữa, A Diệu đi vào phòng khách. Hạ Hạ nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, do dự một chút, sau đó lại nhìn về hướng thư phòng trên lầu.

Cuối cùng, cô cầm một chiếc đĩa lên, dùng máy pha cà phê pha một tách cà phê rồi mang chúng ra phòng khách.