Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 137




Bầu trời dần sáng hơn, ánh nắng ban mai từ ban công chiếu vào, làm cho sắc mặt người nằm trên giường càng tái nhợt.

Bác sĩ nhìn thời gian. Hai giờ sau khi tiêm thuốc hạ sốt sẽ tiêm thuốc tránh thai, bây giờ đã hai giờ sau rồi, anh ta lại đo nhiệt độ cho Hạ Hạ, cô vẫn đang sốt nhẹ.

Nhìn sắc mặt người đàn ông đứng bên cạnh rất tệ, anh ta có chút lưỡng lự.

Anh là người đã hành hạ cô gái thành ra thế này, và giờ thì anh cũng là người nôn nóng mất bình tĩnh. Quả nhiên, những người giàu mua được cả hòn đảo này còn kỳ lạ hơn lần trước.

"Thưa ngài, sau khi tiêm thuốc hạ sốt, thân nhiệt của cô gái này đã hạ xuống, nhưng vẫn còn sốt nhẹ. Nhưng đây không phải là sốt bệnh lý mà là phản ứng bình thường của cơ thể đối với việc tiêm thuốc tránh thai. Hai giờ nữa tôi sẽ quay lại làm một xét nghiệm khác."

Lúc này, cửa phòng mở ra, A Diệu bước vào mang theo một thứ gì đó đưa cho bác sĩ: "Là cái này phải không?"

Bác sĩ lấy ra kiểm tra: "Đúng vậy, thành phần trong những loại thuốc mỡ này tương đối dịu nhẹ. Cô ấy còn trẻ nên không thích hợp sử dụng các loại thuốc mỡ có tính kích ứng cao."

"Cái này bôi vào vùng kín, làm nóng trong lòng bàn tay rồi xoa lên vùng bị bầm tím, còn thuốc này—"

Nói được nửa câu bác sĩ nhìn A Diệu rồi nhìn Chu Dần Khôn, cả hai người họ đều không biết cách chăm sóc bệnh nhân: "Sao anh không tìm một cô giúp việc, tôi sẽ hướng dẫn cô ấy."

"Được."

A Diệu quay người định bước ra ngoài, không ngờ người đàn ông ngồi trên ghế sofa lại nói: "Không cần."

A Diệu và bác sĩ vô thức nhìn qua.

"Tiếp tục."

"Ồ, được." Bác sĩ chỉ vào thuốc và băng gạc trong tay: "Cuối cùng là vết thương ở lòng bàn tay của cô ấy, chỗ khâu tôi đã xử lý rồi, chỉ cần thay thuốc và băng gạc đúng giờ là được. Anh có thể bôi thêm thuốc nhưng đừng buộc băng gạc quá chặt."

Nói xong anh ta đứng dậy nói: "Vậy hai tiếng nữa tôi sẽ quay lại."

A Diệu nhìn bác sĩ rời đi rồi quay lại nhìn Chu Dần Khôn. Anh Khôn không cho anh ta đi kêu người tới, chính là... muốn tự tay bôi thuốc cho Chu Hạ Hạ?

Nghĩ đến đây, đôi mắt A Diệu vô thức rơi trở lại giường. Mặc dù đã được đắp chăn nhưng xét theo hơi thở yếu ớt và khuôn mặt tái nhợt thì chắc chắn là bị thương rất nặng. Sức lực giữa nam và nữ luôn có sự chênh lệch rất lớn, huống chi là một người đàn ông thể chất mạnh mẽ hơn người bình thường như anh Khôn.

Cuộc gặp gỡ của Chu Hạ Hạ với Anh Khôn giống như một con thỏ nhỏ được cho ăn cẩn thận gặp phải một con sói hoang độc ác. Ngay từ đầu đã không cùng một loài, mối quan hệ này từ lúc chớm nở đã không bình đẳng.

Ví dụ như anh Khôn là bậc cha chú còn Chu Hạ Hạ là thế hệ sau. Ví dụ như anh Khôn là đàn ông, nhưng Chu Hạ Hạ thậm chí còn không được tính là một người phụ nữ trưởng thành, cùng lắm cô cũng chỉ là một cô gái mới lớn mà thôi.

Trong loại quan hệ này, thực lực chênh lệch rất lớn, đối đầu cùng phản kháng cũng chỉ có thể dẫn đến kết cục này. Giữa Chu Dần Khôn và Chu Hạ Hạ luôn là vấn đề anh có muốn hay không, chứ không phải là cô có muốn hay không.

A Diệu cố ý đóng cửa đi ra ngoài, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, bên cạnh là điếu thuốc, bàn tay liên tục vuốt ve chiếc bật lửa màu xanh đậm.

Cô đang nằm trên chiếc giường lớn, có một chỗ nho nhỏ phình ra. Chỉ mới quan hệ một lần mà cô đã trông giống như mất đi nửa cái mạng.

Im lặng hồi lâu, anh ném chiếc bật lửa trở lại bàn một cái "cạch". Chu Dần Khôn đứng dậy rửa tay rồi đi đến bên giường ngồi xuống. Không khí tràn ngập mùi rượu khử trùng nhàn nhạt, lúc chai thuốc màu đỏ sậm mở ra, mùi thuốc khó chịu lập tức hòa lẫn với mùi rượu.

Anh rút tay Hạ Hạ ra khỏi chăn, lật lòng bàn tay cô mở lớp băng gạc ra.

Vết thương bị kính cào rách, sưng tấy do dính nước, anh dùng bông gòn nhúng thuốc bôi lên lòng bàn tay cô, màu sắc kinh khủng như máu. Khi băng bó, lớp gạc đầu tiên nhanh chóng bị thuốc nhuộm đỏ, phải đến lớp thứ hai thứ ba vết đỏ mới dần được phủ kín.

Sau khi buộc băng gạc lại, ánh mắt người đàn ông rơi xuống cổ tay và cẳng tay cô, nơi vẫn còn in dấu vân tay rõ ràng.

Vết bầm này để lại khi làm việc đó trong bồn tắm. Chu Hạ Hạ quỳ bên trong, anh từ phía sau đi vào, lúc vòng eo không còn sức chống đỡ, chỉ vài giây cô gái đã ngã xuống, anh mất kiên nhẫn nên nắm lấy hai tay cô ép cô đứng thẳng.

Anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc đó, nhưng lại nhớ đến những giọt nước màu đỏ nhạt chảy xuống lưng cô, vết máu trên tấm lưng trắng nõn và mềm mại mang lại một vẻ đẹp vô cùng quyến rũ.

Cổ tay cô bị gấp lại giữ ở phía sau, miếng gạc không biết đã rơi ra lúc nào, lỏng lẻo quấn quanh tay cô, miếng gạc chạm vào nước ướt sũng dính vào mông, mỗi lần va chạm sẽ chạm vào miếng gạc, cứ như vậy ngày một lỏng lẻo, cuối cùng tuột khỏi tay cô...

Sau khi bôi thuốc và quấn băng gạc vào lòng bàn tay, Chu Dần Khôn cầm lọ thứ hai lên.

Bác sĩ nói nên bôi sau khi làm nóng lòng bàn tay. Mở một góc chăn ra, những dấu vết chói mắt lập tức hiện ra. Trên cổ cô gái đầy rẫy vết hôn, vết cắn trên vai và ngực, vết véo nặng nề trên thắt lưng... Hầu hết  những vết này đều do lúc làm trên giường.

Thuốc mỡ tan chảy trong lòng bàn tay trở nên ấm áp, anh không biết rốt cuộc nên bôi vào đâu trước.

Cuối cùng, bàn tay chạm vào cổ, cảm nhận được nhịp đập của động mạch cảnh*. Một bàn tay của anh gần như có thể bao chặt cổ cô, dùng một lực nhỏ thôi cũng có thể bẻ gãy nó.

*Động mạch cảnh: Động mạch chính ở cổ, là động mạch cung cấp máu cho não.

Ý nghĩ này xuất hiện giây lát trong đêm qua. Ngay khi anh nghe thấy câu "Chú giết tôi đi được không", cùng lúc đó lại bắt gặp ánh mắt đầy ghê tởm và tuyệt vọng của cô.

Chu Hạ Hạ luôn có thể chọc tức người khác chỉ bằng một câu nói.

Sau khi bôi lên cổ, anh rút tay lại, cầm hộp thuốc mỡ lên bôi lên lòng bàn tay mình sau đó thoa đều xuống vai, cánh tay và eo.

Bôi xong phần thân trên, người đàn ông lại đắp chăn bông lên, che kín đến tận cằm. Anh mở chăn bông trên chân từ bên cạnh, nhìn thấy thứ bên trong liền dừng lại.

Vết đỏ trên xương hông ở phía dưới bên phải phần bụng dưới của Hạ Hạ đã biến thành vết bầm tím. Chu Dần Khôn khẽ cau mày, nguyên nhân là do anh làm việc đó trên bồn rửa.

Mép bồn rửa vừa lạnh vừa cứng, cô khỏa thân nằm trên đó, dưới người không có gì dù chỉ là một chiếc khăn tắm, còn anh thì ở phía sau đắm chìm vô việc đó. Chỉ có va vào thành bồn rửa liên tục mới tạo thành vết bầm tím lớn như vậy.

Anh nhìn xuống, nhấc đùi trong chân phải lên, quả nhiên cũng đầy vết bầm tím.

Anh vừa bôi thuốc lên chỗ này cô liền rùng mình. Chu Dần Khôn lập tức ngước mắt lên, nhưng Hạ Hạ vẫn nhắm mắt không tỉnh.

Đó là đau đớn, là phản ứng tiềm thức của cơ thể.

Thuốc mỡ được bôi từ bụng dưới đến mắt cá chân, lúc anh đặt lại chỉ còn lại nửa hộp.

Cuối cùng, anh lấy một ống thuốc mỡ nhỏ để bôi lên vùng kín.

Người đàn ông dang rộng hai chân Hạ Hạ ra, khe hở vốn nhỏ hẹp khép kín giờ đã sưng tấy đỏ bừng. Thuốc mỡ màu trắng sữa bôi lên đầu ngón tay cuối cùng mới bôi lên những vùng sưng đỏ.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh lại ngước mắt lên nhìn cô. Lúc anh rút ra đêm qua, máu trộn với tinh dịch dính vào bộ phận sinh dục của anh. Nghĩ tới chuyện này, đầu ngón tay anh thấm vào thuốc mỡ đưa vào bên trong, lúc rút tay ra, trên ngón tay vẫn còn dính máu.

Bên trong bị tổn thương.

Bôi thuốc chỗ này cũng giống với những chỗ khác, nhưng nếu không bôi thì sẽ lâu lành hơn, đương nhiên không thể dùng tăm bông khô cứng để làm mà phải dùng ngón tay đưa vào, hơn nữa nếu lỡ cọ vào bên trong chắc chắn sẽ đau.

Một ngón tay đưa vào cũng khó khăn, cho nên đêm qua khi cả dương v*t đẩy vào, lại liên tục ra vào... cảm giác của cô thế nào?

Đêm qua anh hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, chỉ nhớ tới sau khi đi vào, được bao bọc trong một không gian ấm nóng chật hẹp khiến anh phát điên, cảm giác sung sướng cùng với sự tức giận dâng trào đã hoàn toàn lấp đầy lý trí của anh, anh chỉ muốn làm lần nữa lần nữa, cứ thế không thể dừng lại. Phải đến lần xuất tinh cuối cùng vào sâu bên trong cơ thể cô anh mới nếm được cảm giác thỏa mãn.

Có điều, cuộc ân ái triền miên vừa kết thúc, ngay lập tức ập đến sự trống rỗng khó chịu. Cuộc đời anh đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này — cơ thể thì vô cùng hài lòng nhưng trong lòng lại như chưa làm được gì.

Sau khi bôi thuốc, anh rút ngón tay ra. Lúc này, lớp thuốc mỡ bôi bên ngoài đã loãng đi một chút, anh bôi thêm một lớp nữa, sau đó khép chân cô lại, đắp chăn cho cô.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, nước lạnh dội vào lòng bàn tay và đầu ngón tay. Sau một đêm, mùi hương mơ hồ dâm đãng vẫn còn đọng lại. Trong lúc tắm, Chu Dần Khôn ngẩng đầu nhìn vào gương, trong lòng nảy ra một ý tưởng kỳ lạ.

Anh thực sự đã ép Chu Hạ Hạ ngủ với mình?

Công tắc đóng lại, tiếng nước đột ngột dừng lại.

Anh kéo chiếc khăn trắng bên cạnh lau tay, tâm trạng bỗng trở nên tệ vô cùng. Anh chưa bao giờ ép buộc phụ nữ, chứ đừng nói đến việc bị từ chối thẳng thừng như vậy.

Trong gương, người đàn ông nhìn lại góc giường lớn bên ngoài.

Chu Hạ Hạ này, trước mặt ông già thì ngoan ngoãn nghe lời nhất có thể, trước mặt vợ chồng Chu Diệu Huy thì điềm đạm đáng yêu, ngay cả trước mặt đám bạn cùng lớp và đám bạn bè nhảm nhí của mình cô cũng sẽ luôn có một chút thân thiện cười nói.

Chỉ có trước mặt anh.

Cô có đủ can đản gọi tên anh, chống lại anh bất kể sống hay chết, thậm chí còn nguyền rủa anh đáng chết.

Áp suất không khí trong phòng tắm đột nhiên giảm xuống, một chút thương xót chớm nở vừa nảy ra lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Phản kháng là tốt. Nhưng Chu Hạ Hạ càng phản kháng, anh càng bắt buộc cô phải tự nguyện thỏa hiệp. Chu Dần Khôn chậm rãi treo chiếc khăn lên, kiên nhẫn thu dọn.

Nếu con thỏ nhỏ anh nuôi không vâng lời, liệu anh có thể nấu nó lên ăn được không? Nhốt nó vào lồng, sớm muộn gì cũng bị thuần hóa.

Anh bước ra ngoài, đứng bên giường nhìn xuống người nằm trên giường. Đối với hội chứng ngủ gà này thì có vô số cách để khiến cô phải tỉnh dậy.

Người đàn ông nghiêng người nhéo vào mặt Hạ Hạ, lần véo này anh phát hiện cơn sốt của cô càng ngày càng tăng.

Chu Dần Khôn lập tức cau mày: "A Diệu!"

Cửa phòng lập tức mở ra: "Anh Khôn."

"Gọi bác sĩ."