Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 130




Sau hơn 40 phút lái xe, xe dừng lại ở bến tàu Bình Châu.

Ngụy Diên tắt máy, nhìn qua ghế phụ, trên tay cô vẫn đang cầm cuốn nhật ký bí mật dày cộp cũ kỹ.

Có tổng cộng mười lăm cuốn nhật ký như vậy. Nó ghi lại chi tiết mọi việc hắn làm hàng ngày kể từ khi trở thành đặc vụ ngầm. Bao gồm lần đầu tiên bị thương nặng, lần đầu tiên đi đến bên cạnh Hà Ngọc Long, lần đầu tiên bị ném vào chuồng chó bị đánh nửa sống nửa chết, nhiệm vụ đầu tiên thành công, nhiệm vụ đầu tiên thất bại...

Vết mồ hôi cũ, vết nước mắt và vết máu mờ nhạt khiến chữ viết ở các góc bị nhòe đến mơ hồ.

Xa xa có thể thấy một vài ngư dân đang bận rộn trên thuyền. Trong xe yên tĩnh, phà đến rồi đi, trong xe tiếng lật trang sách vẫn không ngừng vang lên.

Cuốn nhật ký này vẫn chưa viết đến trang cuối cùng, trên đó ghi lại lần đầu tiên Ngụy Diên nhận ra cô.

Hóa bữa tối hôm đó hắn đã nhận ra cô, hóa ra bóng đen cùng Chu Dần Khôn đi ra khỏi chuồng chó đêm đó mà cô không nhìn thấy mặt là hắn. Hóa ra cuộc rượt đuổi trong đường hầm là do người của hắn làm, hóa ra hắn đã quyết tâm sẽ chết trong cuộc thử nghiệm ma túy ở sòng bạc Ma Cao.

Hạ Hạ đóng nhật ký lại.

"Cho nên anh A Vĩ vẫn là anh A Vĩ."

Đây là câu đầu tiên cô nói sau khi đọc xong. Câu nói ngắn gọn này khiến trái tim Ngụy Diên run rẩy.

"Anh đã được nhận vào học viện cảnh sát phải không?

"Phải. Tên cho vay nặng lãi đòi bồi thường cũng chỉ là anh mượn để giả vờ gia nhập xã đoàn, thực tế anh chỉ dựa vào thu nhập từ việc thu phí bảo kê địa điểm tham quan sẽ không đủ khả năng trả lại số tiền đó. Người thực sự đã giúp anh giải quyết vấn đề này là sếp của anh, người đã chọn anh làm đặc vụ ngầm thời điểm đó."

"Hồng Kông thời điểm đó có rất nhiều băng đảng, đồng thời còn xảy ra rất nhiều vụ giết người thương tâm xảy ra vì tranh giành lãnh thổ, lúc cảnh sát phát hiện ra, những người này không những không dừng lại mà tình trạng còn ngày một nghiêm trọng hơn, liên tục gia tăng phạm tội như ép trẻ vị thành niên làm gái mại dâm, buôn lậu vũ khí, ma túy... Có điều, hầu hết các thủ lĩnh cấp cao của xã đoàn đểu rất xảo quyệt, muốn bắt được chúng thì phải thâm nhập sâu vào bên trong."

"Những người đó rất đa nghi, họ sẽ không tin tưởng bất kỳ người nào chưa từng chung đụng cùng họ thời gian dài. Vì vậy lực lượng cảnh sát đã lựa chọn một nhóm học viên nhỏ tuổi của học viện cảnh sát làm đặc vụ ngầm. Vì còn nhỏ nên họ sẽ không gây ra nghi ngờ nếu đến từ tầng lớp dưới cùng của xã hội. Nhưng cũng bởi vì còn nhỏ, nhiều năm như vậy chưa từng nhìn thấy ánh sáng cho nên rất nhiều người đã trở thành kẻ phản bội."

"Nhưng mà anh vẫn kiên trì." Hạ Hạ nhìn anh.

Ngụy Diên rũ mắt xuống: "Anh... cũng xem như là vậy đi, anh cũng đã từng dao động, cũng từng cảm thấy khó chịu vì chính bản thân lại đưa anh em của mình vào đồn cảnh sát. Thời gian trôi qua, anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, những người xung quanh anh đều là những tay xã hội đen thật sự, nhưng anh lại nhớ từng ngày sinh nhật của từng người, biết hoàn cảnh gia đình của họ, cùng khóc cùng cười với họ. Ngay cả ông Hà, khi ông ấy khen anh anh cũng rất vui."

Nói xong mỉm cười, cũng không nhìn Hạ Hạ: "Là cảnh sát, nhưng lại là kẻ thất bại như thế đấy."

Hạ Hạ chăm chú lắng nghe, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng cảnh sát cũng là con người, họ cũng có tình cảm và cảm xúc, sao lại kêu đó là thất bại?"

"Anh A Vĩ, cho dù anh thực sự gia nhập xã đoàn vì tiền bồi thường như anh đã nói với em trước đây, thì đi được đến đây cũng không dễ dàng gì rồi. Hơn nữa, anh bước đi trên lớp băng mỏng 9 năm với thân phận và sứ mệnh đặc biệt của anh. Có bao nhiêu người trên thế giới này thực sự có thể vì sứ mệnh và lý tưởng của mình mà làm được chứ?"

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại rất chắc chắn.

"Em... thực sự nghĩ vậy?"

Hạ Hạ gật đầu.

Ngụy Diên nhất thời không biết nói gì, hốc mắt đỏ lên, xoay mặt sang chỗ khác.

Lúc này, một bàn tay trắng nõn đưa lên vỗ nhẹ vào vai hắn. Tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng hắn rất thoải mái.

Hạ Hạ cúi đầu nhìn nhật ký, do dự một lát rồi hỏi: "Anh A Vĩ, chuyện này đối với anh là một bí mật rất quan trọng, sao anh lại đột nhiên nói cho em biết vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Cô chủ động hỏi, Ngụy Diên mới bình tĩnh lại, quay đầu lại. Hạ Hạ đang nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.

"Anh—" Hắn mở miệng, nhưng rồi dừng lại. Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, những lời còn sót lại như nghẹn trong cổ họng, không nói nên lời.

Hắn hít một hơi thật sâu, thay đổi lời nói: "Anh chỉ là nhớ ra em nói em chỉ tạm thời đến Hồng Kông, sẽ không ở lại lâu, cho nên chỉ muốn nói với em một vài lời trước khi em đi."

Ra là vậy.

Hạ Hạ có lẽ có thể đoán được đại khái, có lẽ hắn không muốn cô luôn nghĩ rằng hắn thực sự đã biến thành một tên xã hội đen.

"Vẫn còn một tuần nữa mà." Hạ Hạ mỉm cười: "Lúc đi em chắc chắn sẽ báo trước cho anh biết."

"Một tuần?" Ngụy Diên hỏi: "Một tuần nữa Chu Dần Khôn sẽ rời đi với em chứ?"

"Vâng.... ngày chú ấy từ đồn cảnh sát trở về em đã hỏi chú ấy, vì kỳ nghỉ không dài nên em không muốn trì hoãn ngày khai giảng, xong chú nói em yên tâm sẽ không trì hoãn cho nên có lẽ sẽ về sớm, dù sao thì một tuần nữa trường sẽ bắt đầu đi học, mà về ngay ngày đầu vào học thì không tốt lắm."

Nói cách khác, Chu Dần Khôn sẽ ở lại Hồng Kông chưa đến một tuần nữa, và anh ta chắc chắn phải giải quyết rất nhiều việc trước khi rời đi. Dù không có ý thăm dò nhưng đây quả thực là một thu hoạch được ngoài mong đợi.

Sau khi rời đi, vẫn chưa rõ Chu Dần Khôn có quay lại hay không, nhưng sẽ rất khó để gặp lại Hạ Hạ. Cô nói cha mẹ cô đã qua đời, sau khi trở về cô sẽ sống như nào?

Nghĩ đến đây, nghĩ đến bộ dạng cô ở bên cạnh Chu Dần Khôn, lại nghĩ đến ánh mắt và hành động của người đàn ông đó khi nhìn cô, Ngụy Diên không khỏi cau mày.

Lúc này, một chiếc phà cập bến, vang lên tiếng còi cảnh báo, Hạ Hạ nhìn sang.

Ngụy Diên nói: "Anh đưa em đi một nơi."

*

Phà khởi hành từ bến tàu Bình Châu và đến đích – Hỉ Linh Châu* trong 20 phút. Nằm về phía đông nam của Mui Wo, đảo Lantau*, đây là hòn đảo lớn thứ mười hai ở Hồng Kông.

*Hỉ Linh Châu: Hei Ling Chau

Đảo Lantau: Đảo Lạn Đầu Đại Nhĩ Sơn

Trên đảo có một trung tâm cai nghiện ma túy và hai cơ sở cải huấn*, tuy tên khác nhau nhưng đều là nơi dùng để cưỡng chế cai nghiện ma túy.

*Cơ sở cải huấn: Nhà tù, trại tạm giam.

Vừa bước vào cổng, một nhân viên mặc đồng phục đã tiến tới, người nọ yêu cầu hai người nộp điện thoại di động. Theo quy định, chỉ có người thân mới được vào đây thăm nhưng hôm nay có một đơn xin phê duyệt đặc biệt.

Thứ nhìn thấy sau khi bước vào là một bãi sân lộ thiên, được bao quanh bởi hàng rào bảo vệ cao ngất, bên trong là những người mặc đồng phục của trung tâm cai nghiện ma túy.

"Những người bị nhốt ở đây đều là người nghiện ma túy, có cả nam, nữ, già trẻ."

Nghe Ngụy Diên nói, Hạ Hạ vừa bước vào vừa quan sát những người bên trong, thoạt nhìn bọn họ đều bình thường, tất cả đều đang bận rộn với những gì họ làm, giống như họ đang trải qua quá trình cải tạo thông qua lao động.

Tuy nhiên, lúc bước vào trong, càng đi càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Đi xuyên qua hành lang dài, tiếng la hét và tiếng gầm giận dữ ngày càng rõ ràng, còn có một số giọng nói nghe rất trẻ con. Hai bên hành lang có những căn phòng nhỏ, xuyên qua tấm kính dày có thể nhìn thấy những người bị nhốt bên trong. Những tiếng la hét đau đớn và những lời chửi rủa phát ra từ đây.

"Đây là buồng giam cai nghiện, bên ngoài là khu phục hồi chức năng. Những người chúng ta nhìn thấy bên ngoài là từ đây đi ra." Ngụy Diên nói: "Muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải trải qua kiểm tra thể chất và tâm lý nghiêm ngặt. Có người thì một hai tháng, có người nửa năm, nhưng có người nghiện ma túy trầm trọng, một hai năm cũng không thoát ra được."

Hạ Hạ đi vào phòng trong cùng đột nhiên dừng lại.

Có một cậu bé ngồi bên trong, trông chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi. Hắn để trần nửa người, ngơ ngác vô hồn ngồi đó.

"Nó tên là Quách Tiểu Lập, mười hai tuổi."

Lúc Ngụy Diên tiến đến, thiếu niên bên trong nhìn thấy hắn, cậu ta đột nhiên trợn mắt, sau đó tức giận, gầm lên, lao tới nặng nề đập mạnh vào cửa.

Hạ Hạ bị Ngụy Diên kéo lại, thấy sắc mặt cô trắng bệch nhìn chằm chằm thiếu niên, tưởng cô sợ hãi nên nói: "Chúng ta ra ngoài trước đi."

Hạ Hạ nghĩ đến đứa bé cô gặp ở Pattaya. Chỉ vì ma túy mà không chớp mắt đẩy cô vào bẫy.

"Cậu ấy cũng nghiện ma túy à?" Cô hỏi.

"Ừ. Cha nó từng trà trộn vào hơn 20 băng đảng, không có ai trong xã đoàn đó không dùng ma túy. Khi đó, cảnh sát nhận được tin mật báo nên đã bắt giữ toàn bộ hang ổ của 20 băng đảng, cha của Quách Tiểu Lập là Quách Siêu đã bỏ chạy đến chỗ của Hòa An lẩn trốn, lúc anh tìm thấy ông ta, hai cha con đang dùng ma túy cùng nhau. "

Hạ Hạ khó tin nhìn anh.

"Quách Tiểu Lập không có mẹ, ở với cha, từ nhỏ đã chứng kiến ​​cha mình sử dụng ma túy, nó không biết đó là thứ có hại cho bản thân, nó chỉ biết thứ đó có thể khiến người ta vui vẻ. Lần đầu tiên nó sử dụng ma túy chỉ mới tám tuổi, cũng sử dụng heroin như cách cha nó sử dụng. Sau đó, nó—"

Ngụy Diên dừng lại giải thích: "Tiêm heroin vào háng. Đây là cách dùng thuốc nguy hiểm nhất."

Hạ Hạ vô thức cúi đầu nhìn. Quần của Quách Tiểu Lập rộng thùng thình, háng có hai vết lõm rất sâu.

"Gan bị tổn thương nặng, không thể cao thêm, tuổi thọ cũng sẽ bị giảm sút đi rất nhiều. Cuộc đời cứ như thế bị hủy hoại dưới bàn tay của người cha. Nhưng trong mắt nó, anh là kẻ thù lớn nhất bởi vì anh biết cha nó nhưng lại không bảo vệ họ."

Nhìn thấy Quách Tiểu Lập ngày càng kích động, Ngụy Diên không ngờ rằng đứa trẻ này sau sáu tháng vẫn ghét mình như vậy. Cuối cùng anh nói: "Đi thôi."

Hai người cùng quay về, tiếng kêu vang vọng sau lưng.

"Thằng nhóc ấy không phải là người đầu tiên anh gửi đến chỗ này."

Hạ Hạ nhớ tới lời anh nói trước đó: "Người đầu tiên là dì sao?"

"Đúng vậy." Ngụy Diên nói: "Anh là người đưa bà ấy vào đây, đồng thời cũng là người đưa bà ấy ra ngoài."

"Bà ấy dành thời gian một năm trong trại cai nghiện, vượt qua tất cả các bài kiểm tra. Lúc anh nhìn thấy bà ấy bước ra khỏi chỗ này, anh đã nghĩ mọi đau khổ đã qua, rồi bọn anh đã có thể quay lại cuộc sống cũ. Nhưng bà ấy ra ngoài chưa đầy nửa năm lại tái phát. Anh khi ấy có thất vọng cũng có tức giận, nhưng anh nghĩ đó cũng là lỗi của anh, có lẽ là do anh đã không ở bên cạnh bà ấy đúng cách."

"Mà chắc là bà ấy cũng cảm nhận được cho nên đã đưa ra quyết định cai nghiện lần thứ hai. Bà ấy nói không muốn xa anh cho nên đã dùng dây xích tự trói mình ở nhà, bà cho rằng chỉ cần không rời khỏi phòng sẽ không tìm được thứ đó. Sáng hôm đó lúc anh ra ngoài, bà ấy bảo anh khóa cửa từ bên ngoài, nhớ buổi tối về mang cho bà ấy một phần bánh cuốn hấp."

"Đêm đó khi anh trở về, nhìn thấy máu me vương khắp giường, trên cánh tay và cổ tay của bà ấy có vô số vết cắt, sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương."

Hạ Hạ dừng lại, nhìn anh.

Ngụy Diên cũng dừng lại: "Lúc đó anh đã rất hối hận. Anh cảm thấy bản thân đã quá quyết liệt ép bà ấy cai nghiện, cuối cùng lại ép bà ấy vào chỗ chết."

Nói xong, anh im lặng vài giây rồi tiếp tục bước ra ngoài. Hạ Hạ theo sau.

Lúc bước ra ngoài, Ngụy Diên hơi ngẩng đầu lên, cố gắng bình tĩnh lại.

"Nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra, không phải anh đẩy bà ấy đến chỗ chết mà là do ma túy. Sau này, anh đích thân bắt được kẻ đã lừa bà ấy sử dụng ma túy, cung cấp hàng hóa và khuyến khích bà ấy tái nghiện bằng cách bán hàng giá rẻ để kiếm tiền. Mặc dù mẹ anh sẽ không bao giờ quay lại, nhưng ít nhất việc bắt giữ những người này sẽ cứu được một vài người như mẹ anh cùng với một vài đứa trẻ như Quách Tiểu Lập."

Trở lại cổng, Ngụy Diễn nghiêng người nhìn Hạ Hạ. Cô vẫn im lặng, nhưng đôi mắt hơi đỏ của cô lại không lừa được người khác.

Vốn dĩ anh ta đưa cô đến đây là vì có mục đích, nhưng nhìn vào mắt cô, nghe lời cô nói trong xe, anh ta biết mình không thể làm được.

Nếu có thể, anh ta chỉ muốn cô nhớ một điều.

"Hạ Hạ." Ngụy Diên nói: "Anh đưa em tới đây là để gặp những người này, nghe những lời này, hy vọng em có thể ghi nhớ, tránh xa những người sử dụng ma túy. Dù là người nghiện ma túy, người sản xuất ma túy hay là người buôn bán ma túy, bọn họ đều không có nhân tính."

Hạ Hạ nghe xong, mơ hồ hiểu được ý của anh.

"Có một số mối quan hệ, chẳng hạn như mối quan hệ huyết thống, quả thực không thể thay đổi. Nhưng em phải biết rằng những gì anh ta làm còn tệ hơn một kẻ giết người gấp trăm lần, ma túy đã gây hại cho cuộc sống của hàng chục triệu gia đình. Dù bây giờ anh ta có tốt với em đến thế nào thì cũng đừng dao động, cũng đừng ở bên cạnh anh ta."

Dù không nói rõ ràng nhưng "anh ta" ám chỉ ai là điều hiển nhiên.

Cho dù Ngụy Diên không nói cho cô biết thì cô cũng sắp đi du học, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sống cùng với chú mình. Nhưng sau khi nghe những lời này, ý nghĩ này càng trở nên kiên định hơn trước một chút. Cô gật đầu: "Được, em nhớ rồi."

Cô ngắn gọn trả lời, Ngụy Diên thở phào nhẹ nhõm. Thế là đủ rồi.

"Cũng muộn rồi, anh đưa em về."

Lúc ra về, nhân viên liền trả lại điện thoại cho hai người.

*

Ngụy Diên chở cô về biệt thự, trước khi Hạ Hạ mở cửa xuống xe, cô còn quay lại hỏi thêm một câu: "Anh A Vĩ, anh... có sao không?"

Anh mỉm cười: "Sao em lại hỏi như vậy?"

"Hôm nay anh đã nói với em rất nhiều điều, như thể đang nói lời tạm biệt với em vậy."

"Không phải, đừng nghĩ nhiều."

"Vậy được, em về trước đây."

Cô xuống xe đóng cửa lại, nghĩ nghĩ, hơi cúi người xuống, Ngụy Diễm ấn cửa xe xuống.

Hạ Hạ nghiêm túc nói: "Anh A Vĩ, anh đừng nghĩ nhiều, anh làm gì cũng đúng. Dì sẽ tự hào về anh, ừm... em cũng vậy."

Nói xong, cô xua tay về phía anh rồi băng qua đường.

Ngụy Diên nhìn thấy cô đi vào cửa biệt thự, cửa đóng lại một lúc rồi mới khởi động xe. Chiếc xe quay đầu lại hướng về ngôi nhà.

Cửa vừa mở ra, Hoàng Triệu Luân đã tới.

Ngụy Diên đóng cửa lại, nói: "Ngài, thực xin lỗi."

Không ngờ, Hoàng Triệu Luân không hỏi cũng không trách: "Không sao, chúng ta thực hiện kế hoạch thứ hai."

"Kế hoạch thứ hai là gì?" Ngụy Diên phản ứng kịp phản ứng nhưng Hoàng Triệu Luân cũng không nói thêm, hiển nhiên anh ta đã biết chuyện xảy ra ngày hôm nay: "Ngài Hoàng, ngài cũng đã đến Hỉ Linh Châu à?"

"Ừ. Chu Dần Khôn tung tích khó đoán, theo dõi hắn quá mạo hiểm, sẽ dễ dàng bị kẻ địch nhân ra."

"Cho nên?"

Ngụy Diên chợt nhớ ra điều gì đó, Hoàng Chiêu Luân nhìn nhìn anh, cũng không phủ nhận.

Ngụy Diên không nói gì, xoay người mở cửa bướ ra ngoài.

Hoàng Triệu Luân lập tức đập bàn: "Đây là hành vi giám sát hợp pháp đã được phê duyệt, cảnh sát Hứa Gia Vĩ, cậu định trắng trợn làm gián đoạn hoạt động của cánh sát à?"

"Cậu không muốn cô gái đó gặp nguy hiểm thì không sao. Nhưng xin đừng để đồng nghiệp, đồng đội của cậu gặp nguy hiểm. Càng có nhiều thông tin thì càng có lợi cho hành động của cảnh sát và tính mạng của họ sẽ càng được đảm bảo hơn!"