Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 11




Nghe được những lời này sắc mặt Chu Hạ Hạ càng tái nhợt, cô vừa khóc vừa lắc đầu, như thể đang bày tỏ với ba mình ở đầu dây bên kia điện thoại rằng cô không muốn bị người khác nuôi chút nào.

Lúc này, A Diệu thấp giọng gọi anh Khôn, Chu Dần Khôn liếc nhìn cô rồi cúp điện thoại.

Thấy anh đứng dậy, Chu Hạ Hạ cũng vội vàng đứng dậy theo.

"Đưa con bé về."

Người đàn ông để lại lời này rồi liền rời đi. Nhìn thấy anh đi vào thang máy, Chu Hạ Hạ cảm thấy bản thân như bị rút cạn sức lực, yếu ớt chống hai tay lên góc bàn đỡ cơ thể.

Lúc này quản lý nhanh chóng đi tới: "Tiểu thư, chúng tôi đã sắp xếp xe đưa cháu về nhà, cháu đi theo tôi."

Chu Hạ Hạ gật đầu, giọng có chút yếu ớt: "Cảm ơn."

*

Chiếc Maybach đen tuyền đỗ lại bên ngoài khu vực trung tâm thành phố Patpong.

Khu trung tâm sầm uất nhất Bangkok là nơi tập trung các khách sạn cao cấp, khu mua sắm và văn phòng cao ốc, ngay cả lúc 4 giờ 30 chiều trong tháng tư nóng nực này vẫn chật kín người.

Vào ban ngày, đây là con phố thương mại náo nhiệt và sầm uất nhất, nơi vô số người đến kinh doanh và du lịch. Về đêm, đây là khu đèn đỏ náo nhiệt nhất ở Bangkok, đi trên đường vơ đại cũng có thể vơ được một đống mỹ nhân ngực to chân dài, sau khi thương lượng giá cả là có thể tận hưởng một đêm xuân vui vẻ.

Nhưng đó lại chưa phải là điều thú vị nhất. Người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi in họa tiết châm thuốc, theo sau là một bóng người giống như vệ sĩ.

Khoảnh khắc người đàn ông bước vào con phố sầm uất trong trung tâm thành phố liền thu hút vô số ánh nhìn. Phần lớn đều là ánh mắt của phụ nữ, các mỹ nữ ở Patpong gần như đã nhìn thấy đủ loại đàn ông, nhưng lại rất ít khi nhìn thấy loại người như anh.

Chiều cao vượt trội, đường nét cánh tay lộ ra, bộ ngực nam tính rắn chắc, cổ tay nổi gân xanh, còn đeo trên tay chuỗi hạt Phật châu, ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp điếu thuốc... quan trọng nhất là khuôn mặt không chê vào đâu được.

Cảm giác sẽ thế nào khi ngủ với một người đàn ông như vậy? Họ tò mò nhưng lại không thể tưởng tượng ra được. Vì không tưởng tượng nổi nên lại càng tò mò muốn lại gần.

Đáng tiếc khí thế của người đàn ông quá mạnh, bọn họ thăm dò nhìn anh, nhưng tâm trí anh lại không hề đặt trên những người phụ nữ này.

Trong không khí oi bức lẫn với mùi nước hoa của phụ nữ, mùi mồ hôi của đàn ông và đủ thứ mùi khó tả từ những người bán hàng rong, Chu Dần Khôn không kiên nhẫn nói: "Sao nó tìm được nơi này vậy? Ô Tác Khoa không phải bị đạn bắn xuyên qua dương v*t rồi sao? Con *** vẫn còn dùng được à?"

A Diệu cũng không biết tại sao một người đàn ông bị đạn bắn xuyên qua bộ phận sinh dục năm ngoái lại hẹn Chu Dần Khôn đến gặp thằng chả ở Patpong. Anh ta chỉ biết Ô Tác Khoa thù rất dai, nếu Chu Dần Khôn vừa gặp mặt đã hỏi loại câu hỏi như này thì công việc hôm nay phần lớn có thể sẽ không thành.

Đi ngang qua con phố thương mại bình thường, A Diệu đi theo phía sau Chu Dần Khôn, đi đến một con hẻm cạnh một cửa hàng quần áo, anh ta bước về phía trước vén tấm rèm đỏ lên, Chu Dần Khôn ngậm điếu thuốc trên miệng bước vào.

Vừa vào cửa là cầu thang dẫn xuống lòng đất, khác với cái nóng oi bức bên ngoài, nơi đây rất mát mẻ nhưng vẫn nồng đậm thứ mùi kì lạ. Không chỉ có mùi khói nồng nặc cùng với mùi nước hoa của phụ nữ, mà còn mơ hồ ngửi được thứ mùi của dịch thể nam nữ, kết hớp với mùi hăng ngai ngái của thuốc phiện.

A Diệu thấy Chu Dần Khôn cau mày chán ghét.

Ánh đèn mờ mịt, liếc nhìn qua đã thấy khắp nơi đều là người, nam nữ trần trụi quấn lấy nhau, quấn quít đến nỗi không biết có mấy người cùng nhét vào trong cơ thể một người phụ nữ, cũng không biết dương v*t của ai đang ở trong miệng người phụ nữ kia.

Tấm kính trên bàn phủ đầy thứ bột màu trắng, một đám người như thây ma chen chúc nhau lên hút, thô bạo hút lấy hút để, hút xong còn hưng phấn rên rỉ, mặc kệ là nam hay nữ, là người xa lạ hay quen biết, chúng kéo nhau bắt đầu vừa liếm vừa đưa đẩy. Chu Dần Khôn liếc nhìn đồ vật trên bàn, khinh thường nói: "Hàng của công ty nào lại kém chất lượng như vậy, đuổi hết những kẻ ngu này đi đi."

A Diệu theo phản xạ chạm vào khẩu súng nơi thắt lưng, cái miệng này của Chu Dần Khôn lần nào cũng khiến A Diệu phải phòng trước phòng sau những cuộc tấn công không biết khi nào sẽ đánh úp tới. Chỉ là trong giây tiếp theo anh ta mới nhớ ra anh đang nói tiếng Trung Quốc. Mà ở đây thì không ai hiểu cả.

Đi vào bên trong, không khí lúc này có mùi dễ chịu hơn. Còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng cười suồng xã bên trong.

Chu Dần Khôn một tay kẹp thuốc, một tay đút túi, nhìn tay nắm cửa bẩn thỉu trước mặt, A Diệu chưa kịp bước tới mở cửa, anh đã nhấc chân lên đá văng cánh cửa.

Tiếng trò chuyện cùng tiếng cười bên trong đột nhiên im bặt.

"Này Khôn! Cuối cùng thì chúng ta cũng gặp lại nhau." Người đàn ông Nga ngồi bên trong bị vây quanh bởi ít nhất là bảy tám người phụ nữ, tai to mặt lớn, bụng to đến mức có thể chứa được cả một quả dưa hấu.

Tiếng cười của những người phụ nữ rõ ràng không phải đến từ người đàn ông này mà là từ đống tiền mặt trên bàn trước mặt ông ta.

Những người phụ nữ này hoặc là mặc váy ngắn hoặc là mặc quần đùi, váy xẻ tà, váy bó sát hoặc thậm chí là quần lót mỏng tang bằng thứ chất liệu màu trắng trong suốt, chỗ có thể nhét được đều được nhét một đống tiền mặt.

Đột nhiên nhìn thấy người đàn ông lười biếng bước vào, bọn họ hiển nhiên là sửng sốt, không biết có phải do sự ma sát của những tờ tiền giữa hai chân với nhau hay không, mà lúc này một dòng chất lỏng nóng hổi liên tục trào ra.

"Ô Tác Khoa, sao tiếng Thái của ông vẫn tệ thế?" Chu Dần Khôn ngồi đối diện ông ta, lập tức có một người phụ nữ nhã nhặn ân cần rót cho anh một ly rượu.

A Diệu đứng ngay cạnh cửa.

Mùi hương nồng nặc khiến Chu Dần Khôn nhức hết cả đầu, anh xua tay: "Cút ra ngoài hết đi."

"Khôn, đừng nhàm chán như vậy chứ." Ô Tác Khoa xoa xoa bộ ngực to lớn mềm mại của người phụ nữ trong lòng, vẻ mặt dâm tà: "Cho dù là nói chuyện về công việc thì chúng ta cũng nên nói chuyện thoải mái một chút chứ."

Chu Dần Khôn buông tay: "Vậy thì ông thoải mái xong rồi chúng ta nói chuyện tiếp?"

Anh liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Cho ông hai phút."

Tiếng Thái thuần túy, tốc độ thích hợp. Từ ngữ chuẩn xác, đơn giản, Ô Tác Khoa chắc chắn có thể hiểu được.

A Diệu bất động thanh sắc ghì chặt khẩu súng ở thắt lưng.

Quả nhiên sắc mặt Ô Tác Khoa lúc này thay đổi, nhưng trong vòng hai giây ông ta đã bình tĩnh lại: "Khôn, người xưa của Trung Quốc không phải có câu việc riêng người chớ nói truyền, người có lỗi chớ vạch trần sao?" Ông ta xua tay, các cô gái lập tức vâng lời bước ra ngoài.

Chu Dần Khôn vứt điếu thuốc trong tay đi, trầm giọng nói: "À, tôi còn tưởng ông đã khỏi bệnh rồi chứ."

A Diệu không nhịn được, ho nhẹ một tiếng. Chu Dần Khôn quay đầu nhìn hắn, A Diệu cụp mắt xuống, không động đậy nữa.

Ô Tác Khoa không ngờ anh càng nói càng hăng, liền kìm lại cơn tức giận nói: "Nhà máy quân sự ở Mumbai không thể xây dựng được, cậu định tính sao?"

Chu Dần Khôn nhướng mày: "Tôi chưa nghĩ tới chuyện đó."

"Trở lại lúc chúng ta hợp tác mở nhà máy quân sự ở Mumbai, toàn bộ số tiền đầu tư ban đầu đều được giao cho cậu. Bây giờ anh trai của cậu chen một chân vào, nhưng cậu vẫn có thể được kiếm tiền. Khoản đầu tư ban đầu của chúng tôi nên được hoàn trả lại rồi chứ."

"Không trả." Chu Dần Khôn nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Tác giả có lời muốn nói:

1. Tiểu tiên bình tĩnh đọc bài ~ Độc giả đã theo dõi bài viết của tôi hẳn là biết phong cách viết của tôi, hiện tại mới có hơn mười chương, những gì bạn nghĩ có thể không phải như bạn nghĩ, còn những gì bạn bỏ qua thì sao? Biết đâu những thứ bạn bỏ qua là vấn đề quan trọng nhất. Haha, tóm lại là không tiết lộ gì cả, chúng ta hãy cùng chờ đợi tương lai nhé.

2. Về việc bổ sung các bản cập nhật, hiện tại tôi đang nỗ lực lưu bản thảo, trước tiên sẽ đảm bảo cập nhật hàng ngày, sau đó đợi thêm bản thảo được gửi vào, sau đó bổ sung dần các bản cập nhật, đừng lo lắng~

3. Cuối cùng, tôi xin gửi lời cảm ơn đến mọi độc giả đã theo dõi bộ truyện. Sự góp ý và nhận xét của các bạn là động lực lớn nhất cho tôi. Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, yêu tất cả các bạn. Hẹn gặp lại bạn vào ngày mai!