Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 105




Xe cảnh sát không lái đến trụ sở cảnh sát mà rẽ vào một con đường ngoằn ngoèo rợp bóng cây, cuối cùng đi vào quán cà phê Biệt Uyển.

Tầng một của quán cà phê tối đen như mực, chỉ có tầng hai là có ánh sáng lờ mờ, bên cửa sổ có một bóng người màu đen đang ngồi, quá tối, không thể nhìn rõ mặt hắn.

Chu Dần Khôn xuống xe, ngẩng đầu nhìn bóng đen kia, lịch sự mỉm cười.

Anh một mình bước vào quán cà phê, vừa bước vào cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Người đàn ông cũng không để ý, thong thả bước lên cầu thang.

Nhìn thấy người bên cửa sổ tầng hai, Chu Dần Khôn lười biếng nói: "Thưa ngài, việc tôi đến thăm chú tôi không phải là phạm pháp mà."

Anh biết rõ còn cố ý hỏi.

Nếu là bất hợp pháp, nơi bước vào bây giờ sẽ không đơn giản là một quán cà phê.

Khi bước đến càng ngày càng gần chiếc đèn sàn duy nhất đang bật, khuôn mặt người ngồi bên cửa sổ ngày càng rõ ràng. 

Chu Dần Khôn mỉm cười ngồi xuống: "Buổi tối uống cà phê không thích hợp, nếu biết trước thì tôi đã mang theo một chai rượu rồi."

"Tôi đã mang Tạp Na đi rồi." Người đàn ông đối diện nói, giọng nói trầm khàn lạnh lùng: "Các người sau này cũng đừng mong gặp lại."

Chu Dần Khôn không có gì ngạc nhiên: "Cũng đúng, ở khách sạn cũng không thoải mái bằng ở nhà. Nhưng có gặp nhau hay không cũng không chắc đâu."

Ngồi đối diện Chu Dần Khôn là Đoạn Khải, Cục trưởng Đội Hình sự của Đội Cảnh sát Hình sự và An ninh, là người phụ trách nhiệm vụ tại khách sạn Regal ở Cửu Long ngày hôm qua.

Nghe xong, Đoạn Khải lập tức cau mày.

Chu Dần Khôn cười như không cười: "Nghe nói ngài Đoạn cách đây không lâu mới trải qua một cuộc phẫu thuật. Quá trình hồi phục của ngài thế nào? Chắc sẽ ổn rồi, Tạp Na cẩn thận lại dịu dàng, với sự chăm sóc chu đáo của cô ấy trong hai tuần, một người khuyết tật cũng có thể trở thành người bình thường."

Nói xong, anh dừng lại một chút: "Ồ, tôi xin lỗi. Đây là tên tiếng Thái mà tôi đặt cho cô ấy. Ở chỗ của ngài Đoạn, chúng ta phải gọi cô ấy là Mẫn Na, Đoạn Mẫn Na."

"Cậu đưa nó về Hồng Kông, phô trương khắp nơi, tôi biết rõ cậu có ý gì. Tôi đã đưa con gái tôi về nhà, sẽ theo dõi nó 24/24, cậu không cần phải nghĩ đến việc đưa nó đi, và cả đời này cũng đừng mong gặp lại nó nữa."

Chu Dần Khôn cười khinh thường: "Sĩ quan Đoạn quả thực rất có năng lực, chẳng trách suốt một đường chỉ có thăng chức. Tôi vốn nghĩ ngài phải mất ít nhất vài năm nữa mới leo lên được vị trí hiện tại. Ai biết năng lực của ngài thực sự rất xuất sắc, làm tôi rất ngạc nhiên đấy. "

"Chu Dần Khôn. "

"Cuối cùng cũng biết tên của tôi rồi sao?" Chu Dần Khôn lắc đầu: "Tuy hơi chậm. Hơn nữa, ngài Đoạn Khải giường như không hiểu được vấn đề."

Đoạn Khải cau mày nhìn anh.

"Trái tim của phụ nữ là thứ không thể giam cầm. Những năm qua cô ấy có từng nghe lời ông sao? Bây giờ ông nhốt cô ấy lại thì có tác dụng gì?"

Chu Dần Khôn đến gần hơn một chút, nhìn vào mắt Đoạn Khải: "Ví dụ, tôi làm được điều mà cô ấy mơ ước. Mua một chiếc nhẫn sau đó thì cầu hôn, để cô ấy trở về Myanmar cùng tôi, cùng nhau sống ở đó cả đời. Ông nói xem cô ấy có liều mạng vì điều này không?"

Thấy vẻ mặt của Đoạn Khải thay đổi, Chu Dần Khôn ngả người ra sau nói: "Khiến cô ấy từ bỏ hoàn toàn, ngoan ngoãn biến thành một đứa con ngoan ở lại bên cạnh cha mình. Có vẻ như ngoại trừ tôi, không ai có khả năng làm được?"

Chu Dần Khôn thở dài, nhìn vẻ mặt tái mét của người đàn ông đối diện, cố ý nói: "Đáng tiếc, việc quan hệ nam nữ thế nào, cảnh sát không có quyền trong chuyện này."

Nói xong, anh đứng dậy nói: "Chúc cô ấy ngủ ngon giúp tôi."

Nhìn bóng dáng Chu Dần Khôn rời đi, trên trán Đoạn Khải nổi gân xanh, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói đi, điều kiện của cậu là gì."

Chu Dần Khôn nghe xong liền dừng lại.

*

Tối hôm sau, Hà Ngọc Long tổ chức bữa tối gia đình. Bữa tối diễn ra vào lúc bảy giờ tối, mới năm giờ Chu Dần Khôn đã về.

Trong phòng làm việc của Hà Ngọc Long, Ngụy Diên đang tường thuật về trường đua ngựa.

"Hiện tại, chính phủ một mặt không cho phép một cá nhân làm chủ sở hữu độc quyền, mặt khác cũng sẽ không cấp cho cá nhân một khu đất rộng như vậy, cho nên..." Ngụy Diên nói: "Ông có muốn hợp tác với chính phủ không?"

"Hợp tác." Hà Ngọc Long nhìn hắn: "Chúng ta bỏ tiền, nhưng phải chịu sự kiểm soát và chia sẻ lợi nhuận, và việc làm ăn cá cược chắc chắn là không thể, phải không?"

Ngụy Diên gật đầu: "Thật ra, nếu đã có sự bảo đảm của chính phủ thì không cần lo lắng liệu có thể phát triển bền vững trên diện rộng hay không. Theo chính sách hiện hành của ngành du lịch hiện tại, ngay cả khi không dựa vào cá cược, thu nhập vẫn rất đáng kể. "

Hà Ngọc Long lắc đầu: "A Diên, không ai có thể nói trước khi nào chính sách sẽ thay đổi. Những tuyên bố ngày hôm nay, ngày mai có thể sẽ khác. Cháu hiểu mà, phải không?

"Cháu hiểu"

"Chậc, vấn đề này là một bài toán khó, không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được, cứ làm tốt nhất mà cháu có thể làm là được, sau đó—"

Lúc này, cửa từ bên ngoài mở ra: "Ông ngoại."

Hà Ngọc Long vừa mới trải giấy ra, đang định viết xuống, ông ngẩng đầu lên: "Khôn đến rồi, mới chạy đi đâu thế, ông cả ngày nay không gặp cháu rồi."

Chu Dần Khôn đứng ở cửa nhìn Ngụy Diên đứng trước mặt Hà Ngọc Long. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, nhìn từ phía sau, sống lưng thẳng tắp.

Chu Dần Khôn chỉ nhìn một cái, bước vào nói với Hà Ngọc Long: "Đi lấy cái này."

Nói xong, anh đặt mấy tờ giấy lên bàn của Hà Ngọc Long.

"Giấy phép trường đua ngựa?" Người lên tiếng đầu tiên là Ngụy Diên.

Hạ Ngọc Long cầm lên đọc, lập tức bật cười.     

"Phải mất một thời gian nữa mới có được giấy phép chính thức, nhưng với giấy chứng nhận này, về cơ bản là không có vấn đề gì nữa." Chu Dần Khôn hỏi: "Ông ngoại, một khi địa điểm này được phê duyệt, quy mô của trường đua ngựa chắc chắn là thuộc hàng tốt nhất Hồng Kông phải không?"

Những thủ tục quan trọng nhất như giấy phép hoạt động trường đua ngựa, giấy phép quy hoạch đất đai đều được hoàn thành một cách thoả đáng. Làm xong những việc này thì sau này dù thủ tục còn lại có phức tạp đến đâu cũng không thành vấn đề, đúng như Chu Dần Khôn đã nói, họ sẽ sớm sở hữu trường đua ngựa lớn nhất Hồng Kông.

"Tất nhiên rồi. Tốt, rất tốt!" Hà Ngọc Long ngước mắt lên: "Nhưng Khôn, cháu chỉ mới đến đây, cháu đã làm bằng cách nào vậy?"

Khi Hà Ngọc Long hỏi xong, Ngụy Diễn cũng nhìn chằm chằm Chu Dần Khôn.

"Ai mà không có một vài người bạn cũ chứ. Ông ngoại, quá trình không quan trọng, nhưng kết quả vậy ông có hài lòng không?

"Sao lại không hài lòng được chứ." Hà Ngọc Long đặt giấy phép chứng nhận lên bàn: "A Diên đã lo lắng chuyện này hơn một tháng rồi. Trong xã đoàn lại có rất nhiều việc phải làm, ông sẽ giao việc này lại cho cháu, đỡ một phần mệt mỏi cho A Diên."

Chu Dần Khôn bắt gặp ánh mắt của Ngụy Diên, người đến sau bắt đầu chiếm ưu thế, nhưng cũng không thấy anh ta có chỗ nào không vui, đúng là giả vờ còn rất giỏi.

"Vất vả rồi." Ngụy Diên chủ động lên tiếng.

"Không sao." Chu Dần Khôn đáp: "Đều đang cống hiến một chút sức lực cho xã đoàn."

Lúc này bên ngoài có tiếng nói. Vừa nghe tiếng, Hà Ngọc Long đã biết đó là ai: "Mấy lão già này, không biết tại sao lại đến sớm như vậy."

Mỗi bên một người, ông vỗ nhẹ vào cánh tay của hai thanh niên rồi dẫn họ ra ngoài: "Ông lại bắt đầu thương nhớ mấy chai rượu kia rồi. Đi thôi, chuyện trường đua ngựa vừa mới giải quyết xong, phải đi xuống nói cho mấy lão già đó biết."

Trên bàn ăn, cũng đã qua ba hiệp rượu.

Chu Dần Khôn nhìn Ngụy Diên vẫn còn ngồi thẳng lưng, người uống nhiều rượu nhất ở đây không phải là mấy lão già trong xã đoàn, mà là hai người nhỏ tuổi nhất ở đây. Uống liên tiếp mấy vòng rượu, sắc mặt Ngụy Diên một chút cũng không đổi.

Anh ta thậm chí còn chủ động kính rượu để chúc mừng việc giải quyết xong vấn đề trường đua ngựa. Ngay khi cuộc trò chuyện bắt đầu, người chú còn đang nói về chuyện khác đột nhiên lại chuyển hướng về cuộc trò chuyện ban đầu lần nữa.

"A Khôn, cháu vẫn chưa nói cho tôi biết người bạn cũ kia của cháu là ai, với lại cháu đã gặp người đó như thế nào."

Chu Dần Khôn gõ gõ ngón tay lên bàn, liếc nhìn về phía đối diện. Vừa nghe người đặt câu hỏi, mọi người lúc này đột nhiên im lặng, người lớn tuổi đã đặt câu hỏi, nếu như không trả lời thì trông thật vô lễ.

Nhưng không phải chỉ tổ lãng phí thời gian sao?

"Chú Long, lần này người bạn cũ kia giúp đỡ tôi hoàn toàn là do tình cảm cá nhân, chuyện này nếu nói ra, sau này truyền vào tai người khác, lúc đó sẽ có những tin đồn liên quan đến băng đảng, hiệp hội truyền ra ngoài, tình bạn này cũng coi như hoàn toàn tan vỡ." Chu Dần Khôn không nói lời nào quá đáng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hổ thẹn.

"Ồ. Được rồi."

Hồng Bác Thành xua tay: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, ai làm được việc thì người đó được công nhận. Bất kể là ai thì cũng đều là người Hòa An chúng ta. Sao cứ phải gặng hỏi loanh quanh lòng vòng?"

Hồng Bác Thành vừa lên tiếng, mọi người lập tức hưởng ứng: "Đúng vậy, đúng vậy, có bản lĩnh như vậy không bằng uống thêm hai bình nữa. Khôn, ly này cho cậu, người có công lao lớn nhất đối với trường đua ngựa! Xứng đáng là cháu trai của đại ca ta. Còn giỏi hơn cả người tiền nhiệm, ha ha ha ha!"

Tiếng cười và tiếng trò chuyện càng lúc càng lớn, tất cả đều vây quanh Chu Dần Khôn, cũng không có người nào hỏi đến Ngụy Diên.

Hà Ngọc Long lên tiếng trước, gọi lớn: "A Diên."

"Cháu chuẩn bị cho cuộc họp cổ đông tuần tới thế nào rồi?"

Ngụy Diên nói: "Sáng thứ ba tuần sau, mười giờ đúng. Tất cả cổ đông sẽ được thông báo."

"Rất tốt." Hà Ngọc Long lại nhìn Chu Dần Khôn: "Điện tử Kim Ức là công ty riêng của chúng ta, vài năm qua đã phát triển rất tốt. Tuần tới cháu cũng nên đến tham gia cuộc họp cổ đông, tới nghe tiện học hỏi một chút."

"Vâng, ông ngoại."

*

Tin tức Chu Dần Khôn đến dự đại hội cổ đông lan truyền nhanh như lửa cháy rừng. Trong văn phòng có người tức giận ném ly.

"Chỉ vì may mắn lấy được giấy phép trường đua ngựa, cho nên những nỗ lực hơn một tháng của anh Diên đều công cốc? Mấy ông già kia trong mắt chỉ có tiền thôi, bọn họ sẵn sàng nghiêng về phía người nào kiếm được ra tiền!"

Ngụy Diên ngồi trong văn phòng, nghe xong thì ngước mắt lên: "A Bưu, đây là công ty."

"Lão đại, A Bưu cũng chỉ là tức giận." Một người đàn ông gầy gò khác kéo tay A Bưu: "Bây giờ bên ngoài đang có tin đồn ông Hà đã thay đổi quyết định, ông ấy dự định để cháu trai mình làm người kế nhiệm. Lần trước hắn đến làm loạn chuyện chọn người kế vị, thời gian không thừa cũng không thiếu, làm sao có thể trùng hợp như vậy được chứ?"

"Sớm không về muộn không về, lại về vào lúc ấy, nếu không, chắc chắn anh Diên đã ngồi lên chỗ người kế nhiệm rồi. Hắn nói về những việc có lợi cho xã đoàn, nhưng lại không đề cập bất cứ điều gì về việc ai sẽ là người tiếp theo ngồi lên vị trí đứng đầu, kết quả thì sao? Quay đầu đã xin được giấy phép trường đua ngựa, bây giờ thì hay rồi, trước mặt thì bày ra đống đá quý, sau lưng thì mang về giấy tờ trường đua ngựa, cái này là bắt nạt chúng ta không có tiền đi hối lạ người khác đấy à!"

Nói xong, bầu không khí trong văn phòng cũng trở nên căng thẳng hơn.

"Anh Diên, chỉ cần anh nói một tiếng, chúng em sẽ khử hắn ngay lập tức." Người đàn ông đứng dậy dáng người vạm vỡ: "Ba năm khó khăn nhất của xã đoàn, ông Hà sức khỏe không được tốt, anh làm việc quần quật ngày đêm cho xã đoàn, bây giờ cuộc sống tốt hơn, cho nên quên hết những chuyện đã qua? Đúng là không có đạo lý!"

"Bực mình nhất là Chu Dần Khôn thế mà lại là cháu trai ruột của ông Hà, cho dù chúng ta không giết được hắn thì ít nhất cũng phải dạy cho hắn một bài học, nếu không hắn sẽ thực sự cho rằng chúng ta là quả hồng mềm muốn bóp là bóp!"

"Em thấy không bằng—"

"Đủ rồi." Ngụy Diên cau mày: "Đầu óc các người vứt đi đâu hết rồi, muốn dùng thủ đoạn tuyệt đường sống của người khác à?"

Ngụy Diên nhìn mấy người anh em vô cùng tức giận: "Lúc hắn đến, mọi người đều được lợi ngoại trừ tôi, nếu lúc này có chuyện gì xảy ra với hắn, ai sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ? Hậu quả của việc người Hòa An giết người Hòa An là gì, mấy người quên rồi sao?!"

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trầm xuống, nhưng A Bưu vẫn không cam lòng nói: "Nhưng sao có thể để hắn trèo lên đầu anh Diên như vậy được?"

Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa văn phòng.

Ngụy Diên liếc nhìn A Bưu, hắn lập tức im lặng.

"Mời vào."

Người gõ cửa là thư ký: "Anh Diên, ông Hà và các cổ đông đến rồi."

"Đã biết." Ngụy Diên đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn ném lại một câu: "Đừng nói gì cả, cứ chờ xem là được."

Hôm nay Chu Dần Khôn mặc một bộ vest lịch sự, trông cứ như một quý ông xuất thân từ một gia đình giàu có. Anh vừa ngồi xuống, đã có một nữ thư ký mặc áo sơ mi trắng, váy đen bó sát rót nước cho anh.

"Cảm ơn." Chu Dần Khôn gõ gõ ngón tay lên thành cốc, phát ra âm thanh thanh thúy.

Nữ thư ký đỏ mặt, ngượng ngùng đi sang bên kia. Chu Dần Khôn ngồi ở ghế sau, ngồi chéo dối diện với cô ta, Hà Ngọc Long ho nhẹ một tiếng, Chu Dần Khôn nhìn sang.

Ánh mắt Hà Ngọc Long ám chỉ anh phải nghiêm túc hơn. Các cổ đông khác đều đang nhìn, đừng có trông giống một tên lưu manh như vậy.

Đúng 10 giờ, cuộc họp cổ đông bắt đầu.

Nội dung chính hôm nay là xem xét phê duyệt phương án phân chia lợi nhuận và phương án khắc phục tổn thất của công ty, Chu Dần Khôn nhìn Ngụy Diên đang nói không ngừng ở phía trên, không kiên nhẫn uống nước.

Có hai tiếng ong ong phát ra trong túi, Chu Dần Khôn lấy điện thoại di động ra, là A Diệu đang gọi.

A Diệu đang ở Myanmar, nếu không phải trường hợp khẩn cấp không xử lý được thì hắn sẽ không hấp tấp gọi điện cho Chu Dần Khôn. Chu Dần Khôn cầm lên, nghe xong liền cau mày, sau đó trực tiếp đứng dậy sải bước đi ra ngoài.

Ngay cả khi Hà Ngọc Long liên tục gọi anh lại, người đàn ông cũng phớt lờ rời đi.

Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Thành vốn đang chờ ở bên ngoài mở cửa xe, hai người lên xe, xe nhanh chóng phóng đi.

"Anh Khôn, luật sư đã đàm phán được hai ngày rồi, đối phương khẳng định Chu Hạ Hạ không bị giam giữ trái pháp luật. Nhưng người chúng ta sắp xếp ở gần căn hộ xác nhận Chu Hạ Hạ bị giam trong đồn cảnh sát."

"Có chắc là Ba Thái không?"

"Vâng. Khi cảnh sát điều tra vụ Barlow lợi dụng nhà phúc lợi để xây dựng ổ hối lộ tình dục, Đô Đốc Ba Thái cũng có liên quan, ngoài ra, cuộc đàn áp mạnh mẽ trước đó của Barlow, anh Khôn, anh là người duy nhất còn sót lại, Đô đốc Ba Thái có lẽ nghi ngờ anh đang lấy việc này làm cái cớ đe dọa Barlow để đạt được thỏa thuận, cuối cùng thì bán đứng ông ta."

"Ba Thái có lẽ nghi ngờ thông tin được tìm thấy từ tài sản thừa kế hoặc bản sao lưu dự phòng của Chu Diệu Huy, thừa dịp anh không ở Thái Lan, hắn đã lén kiểm tra tất cả bất động sản của Chu Diệu Huy, sau đó đi tra xét từng cái một. Chu Hạ Hạ là lúc ấy bị bắt đi khỏi căn hộ. Cô ấy giờ đang nằm trong tay đối phương, người của chúng ta không dám nổ súng, dù sao đối phương cũng là cảnh sát, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Hạ Hạ bị bắt đi."

A Diệu nói thêm: "Ba Thái đã giữ người, hắn nhất định đã phát hiện ra thân phận của cô ấy. Trước đó, hắn có lẽ không để ý đến việc Chu Diệu Huy có một cô con gái, hiện tại lại muốn moi ra thông tin hữu ích từ miệng cô ấy."

Chu Dần Khôn tức giận bật cười.

A Diệu bên kia hỏi: "Anh Khôn, đồn cảnh sát khẳng định Chu Hạ Hạ không bị giam giữ, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Chu Dần Khôn khinh thường: "Trở lại Myanmar trước."