Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 677




CHƯƠNG 677: CUỘC TUYỂN CHỌN KẾT THÚC.

Cuộc tuyển chọn đã kết thúc, nhưng mà tâm trạng của Võ Chí Châu vẫn không thể bình phục được, dù sao thì ông ta cũng là cường giả lâu năm, trong một khoảng thời gian ngắn sắc mặt đã khôi phục lại như bình thường, lên tiếng nói: “Từ lúc bắt đầu cậu đã thu liễm khí tức, âm thầm khóa chặt bóng dáng, cậu biết là bàn về thực lực, cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi, nếu như tùy tiện ra tay tất nhiên là cậu sẽ rơi vào thế hạ phong. Cho nên cậu liền tiến hành một loại phương thức khác, tâm trạng bình tĩnh để cho tôi sinh lòng nghi hoặc.”

“Mà trước đó tôi đã hỏi cậu nhiều lần, cậu chỉ đều ngậm miệng không đáp, cố ý chọc giận tôi, để tôi sinh ra suy nghĩ muốn dạy dỗ cậu, mấy chiêu phía trước tôi nghĩ là cũng đã dùng hết năng lực của bản thân cậu.”

“Để tôi cảm thấy rằng cậu đã dùng hết toàn lực, lúc tôi ra tay cậu lại nhanh chóng lui ra phía sau, dường như là hết cách, thật sự không ngờ đến là lúc này cậu là đột nhiên dừng lại, lấy phản làm tiến, sử dụng đòn tấn công mạnh nhất.”

“Nếu như lúc nãy tôi đã không sử dụng nội kình tinh thuần hộ thể, vậy thì với một quyền lúc nãy, tất nhiên tôi sẽ bị thương.”

“Thực lực của cậu không tệ, nhưng mà quan trọng nhất chính là năng lực phản ứng vô cùng nhanh của cậu khi chiến đấu, trong thời gian ngắn như vậy có thể đưa ra đối sách, quả thật không tệ.”

“Gì chứ?”

Nghe thấy lời khen thưởng của Võ Chí Châu đối với Trần Dật Thần, đám người chậm chạp không phản ứng kịp, bản năng cảm thấy rằng chuyện đó căn bản không có khả năng.

“Võ trưởng lão, vãn bối thất lễ.” Trần Dật Thần tiến lên mấy bước, khom người cúi đầu với Võ Chí Châu, tràn đầy áy náy mà nói: “Sở dĩ tôi tính toán ông là bởi vì tôi biết thực lực của mình không bằng ông, cho nên tôi đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ đến cách này, nhưng mà tôi vẫn đánh giá thấp thực lực của ông rồi, sức mạnh của ông đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của tôi.”

“Ha ha, Trần Dật Thần, cậu không cần phải khiêm tốn đâu, nếu như lúc nãy tôi không vận dụng nội kình trong cơ thể, vậy thì chỉ sợ lần này tôi đã bị thương rồi, nếu như đổi lại là mười năm trước, lúc này tôi đã sớm bỏ mạng.”

Võ Chí Châu ăn ngay nói thật, tận đáy lòng của ông ta xuất hiện bốn chữ “hậu sinh khả úy”.

Sau đó, Võ Chí Châu quay đầu nhìn về phía Diệp Nam Thiên, mở miệng nói: “Ban đầu tôi rất đồng cảm với kết quả của cậu, nhưng mà hiện tại đã không phải như vậy rồi, có một sư đệ như là Trần Dật Thần, cậu có thể kiêu ngạo, cho dù sau này kẻ thù của cậu có trở thành cường giả, chỉ cần có Trần Dật Thần thì không thành vấn đề.”

Dùng một chiêu không chế đối phương, bình thường thực lực của cả hai không kém nhau bao nhiêu thì mới có thể thực hiện phương thức đó, chỉ cần dùng một phương thức để tấn công vào điểm quan trọng của đối phương, hoặc là các khớp nối quan trọng của cơ thể, chỉ bằng cách này đối thủ mới có thể mất đi sức chiến đấu ngay lập tức, từ đó có thể đánh bại đối thủ hoặc là giết chết đối thủ.

Nhưng mà tất cả những thứ này cũng chỉ có võ giả tầm thường mới làm như vậy.

Cao thủ có thực lực cường đại tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay, lấy bất biến ứng vạn biến, bọn họ đều quan sát đối thủ của mình, chờ đợi thời cơ, chờ đợi đối phương lộ ra sơ hở, sau đó lấy tốc độ nhanh như tia chớp để không chế đối thủ.

Trần Dật Thần tham gia vào lần tuyển chọn này chủ yếu nhất là muốn để cho sư huynh của mình trút được cơn giận, cho nên anh cũng đặc biệt quan tâm. Lúc nãy ba người Tam Giới, Cơ Uẩn và Thiên Ưng đánh nhau với Võ Chí Châu, Trần Dật Thần không có làm chuyện gì khác, anh cứ đứng một bên quan sát và phân tích cẩn thận.

Anh biết nếu như Võ Chí Châu đứng yên tại chỗ không động đậy, thế thì sẽ không có sơ hở gì, mà ông cũng sẽ không chủ động ra tay, cho nên từ lúc bắt đầu Trần Dật Thần đã xác định không thể liều mạng được, phải dựa vào trí thông minh, cho nên lúc bắt đầu anh mới cố ý chọc giận Võ Chí Châu.

Sau khi chọc giận Võ Chí Châu, tất nhiên đối phương sẽ ra tay, mà Trần Dật Thần thì lợi dụng giây phút này để dùng đòn sát thủ mạnh nhất của mình.

Hiển nhiên, cuối cùng Trần Dật Thần đã thành công, tất cả đều nằm trong dự đoán anh, chẳng những ép Võ Chí Châu phải di chuyển bước chân, mà đối phương lại càng không thể không ra tay.

Lời nói của Võ Chí Châu vẫn còn đang quanh quẩn ở bên tai của mọi người, mà sau khi bọn họ nghe nói như vậy, ai nấy cũng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Dật Thần, một biểu cảm khó có thể tin được.

Cho dù lúc này Trần Dật Thần có hơi chật vật, cánh tay vẫn còn chưa khôi phục lại cảm giác, ngón tay cũng có máu tươi đang chảy ra, thân thể lại không nhịn được mà run lên nhè nhẹ.

Nhưng mà biểu cảm của anh vẫn lạnh lùng như cũ, ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt lạnh như băng của anh, càng tăng thêm cảm giác mới lạ cho anh, anh của lúc này chính là người thu hút sự chú ý nhất, hoàn toàn thay thế Thiên Ưng, trở thành người chói mắt nhất ở đây.

“Thằng nhóc này vốn dĩ là như vậy đó, có thể mang đến cho ông từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, khó mà tin được.”

Lúc này, Quản Nam Thiên hướng về phía Diệp Nam Thiên mở miệng nói, giống như Võ Chí Châu đã nói Diệp Nam Thiên có một sư đệ như vậy, đời này không còn gì hối tiếc.

Diệp Nam Thiên không trả lời, từ lúc bắt đầu đến bây giờ ánh mắt của ông ta vẫn không hề rời khỏi Trần Dật Thần, nhìn gương mặt của đối phương, nội tâm của ông ta vô cùng vui mừng, đồng thời còn có kiêu ngạo, ông ta biết sở dĩ Trần Dật Thần đến đây là vì ông ta.

Có thể làm đến mức độ như thế trong cuộc tuyển chọn này cũng là vì mặt mũi của ông ta, có thể nói là Diệp Nam Thiên rất hiếm khi cảm thấy cảm động vì hành động của người khác, nhưng mà lúc này trong lòng của ông ta đã xuất hiện bóng dáng của người đó, đó chính là Trần Dật Thần, là sư đệ của mình.

Lúc này, ánh mắt của đại sư Phương Chính và Cơ Vô Thường nhìn Diệp Nam Thiên cũng đã khác hơn lúc nãy rất nhiều.

Hai người bọn họ hiểu rõ Võ Chí Châu chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên mới kinh ngạc.

Sức mạnh võ thuật của Võ Chí Châu từng kém xa hai người bọn họ, nhưng mà Võ Chí Châu đã nhờ vào sự nỗ lực không ngừng và tính cách kiên cường, bước từng bước đạt đến trình độ như ngày hôm nay, thực lực đã vượt qua hai người bọn họ.

Tuy là lâu rồi không liên lạc với nhau, nhưng mà hai người bọn họ vẫn hiểu rõ Võ Chí Châu, đối phương tuyệt đối không phải là người ăn nói bừa bãi, càng không có khả năng khích lệ Diệp Nam Thiên ở trước mặt của mọi người mà không có lý do.

Nếu nói như vậy, Võ Chí Châu đúng là đang nói thật, vậy thì thực lực của Trần Dật Thần tuyệt đối không phải như những gì mà bọn họ đã nhìn thấy trước đó, bọn họ cảm thấy rằng có thể giết chết Cảnh Đằng, truyền nhân của nhà họ Cảnh là một sự trùng hợp, hoặc là do may mắn, mà nó dựa vào chính thực lực mạnh mẽ của bản thân.

Đồng thời cũng đã nói rõ truyền nhân mà bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng, cho dù là thực lực hay là tâm trí, đặc biệt là kinh nghiệm đối chiến đều kém xa Trần Dật Thần, không phải là đối thủ của anh.

Lúc này, không chỉ có hai người bọn họ nhìn ra vấn đề, ngay cả Tam Giới, Cơ Uẩn, còn có Thiên Ưng là truyền nhân của bọn họ cũng đều đã nhìn ra.

Trong ba người bọn họ chỉ có Tam Giới là có vẻ mặt chẳng sao hết, anh ta vốn dĩ không có hứng thú đối với võ thuật, ai mạnh ai yếu không có liên quan gì tới anh ta.

Tam Giới không quan tâm, nhưng mà không có nghĩa là hai người khác không quan tâm.

Đặc biệt là Cơ Uẩn, sau khi chiêm ngưỡng sức mạnh của Trần Dật Thần, trong lòng vô cùng hoảng sợ, sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh.

Lúc nãy may mắn là mình không có giao thủ với Trần Dật Thần, tuy là nói có trưởng bối ở đây sẽ không xuất hiện nỗi lo với tính mạng, nhưng mà sự tôn nghiêm của anh ta đã hoàn toàn bị Trần Dật Thần chà đạp.

Thiên Ưng lại không có nhiều suy nghĩ như thế, sau khi chứng kiến thực lực của Trần Dật Thần, chẳng qua anh ta cảm thấy có hơi mất mát, sự mất mát này bắt nguồn từ việc so sánh thực lực của mình với Trần Dật Thần.

Anh ta cho là dựa vào thực lực nhiều năm của mình, lại lĩnh ngộ kiếm pháp của phái Thiên Sơn, cuộc tuyển chọn võ đạo lần này tất nhiên sẽ rực rỡ hào quang, tăng thể diện cho phái Thiên Sơn, nhưng mà lại không ngờ tới Trần Dật Thần vừa ra tay đã trực tiếp cướp đi ánh sáng thuộc về anh ta.

Chuyện này làm cho trong lòng của anh ta không có cách nào chấp nhận được, bởi vì có cái gọi là kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn.

Lúc này, thậm chí là Thiên Ưng còn có chút lung lay đối với việc theo đuổi con đường võ đạo của mình.