Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 616




CHƯƠNG 616: HỐI HẬN!

Lúc này, anh ta cũng quên mất, sau khi anh ta thắng thi đấu với Vũ Văn Bác thì đã cuồng vọng cỡ nào, một mức bắt ép Vũ Văn Bác thực hiện giao kèo!

Lúc này, anh ta càng quên mất, khi anh ta đối mặt với Trần Dật Thần cao cao tại thượng cỡ nào!

Lúc này, trên mặt anh ta tràn ngập sự sợ hãi, hoảng sợ với cái chết!

“Bup—”

Ngay sau đó, trong biểu cảm vô cùng sợ hãi của Lý Đông Thanh, ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Phác Hải Thịnh bước lên một bước, cơ thể hơi cúi xuống, hóa tay thanh đao, một thủ đao đánh trúng cần cổ của Lý Đông Thanh.

“Rắc—”

Một tiếng giòn rõ vang lên, cổ của Lý Đông Thanh trong nháy mắt bị đánh gãy, hoàn toàn ngã ra đất, toàn thân co giật dữ dội, trong miệng trào ra máu tươi.

Sau đó, cơ thể của anh ta dừng co giật, đầu nghẹo sang một bên, hoàn toàn tắt thở.

“Xịt~”

Nhìn thấy một màn này, những tay đua của Cao Ly kia đồng loạt thay đổi sắc mặt, hít khí lạnh, trên mặt hoàn toàn bị vẻ kinh sợ chiếm cứ.

Mà Phác Xương Tuấn đơ ra, đứng tại chỗ, nhìn thi thể của Lý Đông Thanh, không nhúc nhích.

Trước khi tới nước H, anh ta đã từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng anh ta nằm mơ cũng không ngờ, Lý Đông Thanh sẽ chết, hơn nữa chết ở trong tay vệ sĩ của anh ta, thậm chí là ba của anh ta đích thân hạ lệnh!

Nếu như không phải nghe tiếng hít thở gấp gáp do sợ hãi của những tay đua của Cao Ly đó, nếu như không phải nhìn thấy dáng vẻ chết thê thảm của Lý Đông Thanh, anh ta thậm chí nghi ngờ tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt đều là ảo giác!

Ảo giác sao?

“Tiếp tục.”

Khi Phác Xương Tuấn không dám tin, không thể chấp nhận tất cả chuyện này, thậm chí cho rằng đã xuất hiện ảo giác, Trần Dật Thần lần nữa mở miệng.

Anh chỉ nói hai chữ, âm thanh không lớn, nhưng lại như sấm sét đánh, chấn động tâm thần của mỗi một người!

Lời đã nói ra ắt phải thực hiện.

Anh trước giờ sẽ không nhân từ với kẻ địch!

Tiếp tục.

Hai chữ ngắn ngủi, giống như mang theo loại ma lực nào đó, trong nháy mắt khiến Phác Xương Tuấn từ trong ngây dại hoàn hồn trở lại, cũng khiến sự hoảng sợ trên mặt của những tay đua nước H đó càng đậm hơn, càng khiến những tay đua nước H và khán giả có mặt tại đây kích động tới nín thở.

“Cậu Trần, chuyện phía sau có thể không làm hay không?”

Lúc này, trong video, Phác Văn Cơ lần nữa mở miệng, ông ra biết hậu quả của chuyện này, cố thử lần cuối.

“Ông bây giờ thay đổi chủ ý còn kịp.” Trần Dật Thần mặt mày không có chút cảm xúc mở miệng, lập tức đưa ra câu trả lời.

“–”

Phác Văn Cơ không có lời để đáp lại, sắc mặt lại tiếp tục thay đổi, buồn bực mà tức tối gằn lên: “Cái đồ vô tích sự, còn ngây ra đó làm gì? Còn không dẫn người tới xin lỗi cậu Trần?”

“Ba…”

Phác Xương Tuấn nhìn Phác Văn Cơ trong video, vẻ mặt đều sắp khóc rồi, anh ta một ngàn lần, một vạn lần không nguyện ý dẫn tay đua Cao Ly bên cạnh đi xin lỗi Trần Dật Thần.

Huống chi, dựa theo những gì Trần Dật Thần nói, bọn họ còn phải quỳ trên mặt đất, dập đầu nhận sai xin lỗi!

“Nếu như con còn muốn sống thì làm theo cách mà ba nói!”

Phác Văn Cơ lạnh lùng cắt đứt lời của Phác Xương Tuấn: “Nếu như con muốn chết, vậy thì, bây giờ kết thúc cuộc gọi video call đi!”

“Cậu chủ, làm theo lời đại nhân nói đi!”

Nghe thấy lời của Phác Văn Cơ, Phác Xương Tuấn không có nhúc nhích, Phác Hải Thịnh ở một bên mở miệng nói.

Sự cường thế của Trần Dật Thần khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng khiến anh ta tin chắc một điểm: Nếu như Phác Xương Tuấn không làm theo cách mà Phác Văn Cơ nói, làm được cái mà Trần Dật Thần muốn, tuyệt đối không thể sống mà rời khỏi nước H!”

“Đúng đó, cậu chủ, đừng lấy tính mạng của mình ra đùa.” Vào lúc này, một tên vệ sĩ khác cũng đứng dậy đi tới bên cạnh Phác Xương Tuấn, cật lực thuyết phục.

Theo anh ta thấy, Phác Xương Tuấn nếu như không dập đầu nhận sai, người mất đi mạng sống không chỉ là Phác Xương Tuấn, anh ta và bạn đồng hành cũng có thể chịu liên lụy.

Bởi vì, Trần Dật Thần một khi muốn ra tay xử Phác Xương Tuấn, bọn họ ra tay ngăn cản chính là chết, bọn họ không ra tay ngăn cản, trở về cũng là chết— Phác Xương Tuấn chết, bọn họ tất nhiên đều phải chết!

“Được.”

Phác Xương Tuấn uất ức gật đầu, sau đó di chuyển ánh mắt nhìn Trần Dật Thần, nhìn vào người trẻ tuổi trước đó bị anh ta nhận nhầm là một con chó ở bên cạnh Vũ Văn Bác, trong ánh mắt tràn ngập sự oán hận và không cam lòng, còn cả sự hoảng sợ sâu sắc!

“Chuyện này không liên quan tới tôi, tôi không xin lỗi!”

Vào lúc này, bên cạnh Phác Xương Tuấn, một tay đua Cao Ly mở miệng, anh ta là đời sau của một vị chủ tịch tài phiệt nào đó ở Cao Ly, không chịu dập đầu nhận sai, trở thành nỗi nhục của gia tộc.

“Tôi cũng không xin lỗi!”

Sau khi tay đua Cao Ly đó mở miệng, lúc này lại có mấy tay đua Cao Ly mở miệng, bọn họ đều không bằng lòng chấp nhận sự sỉ nhục này.

“Rất tiếc, con trai của ông khả năng không thể sống quay về rồi.”

Nghe thấy lời của mấy tay đua Cao Ly đó, Trần Dật Thần không có nổi giận, cũng không có nổi cáu, chỉ là nhìn Phác Văn Cơ trong video và nói.

“Xịt~”

Phác Văn Cơ tức giận tới mức hít một ngụm khí lạnh, sau đó giận dữ nói: “Phác Hải Thịnh!”

“Có, hội trưởng!”

Phác Hải Thịnh lập tức đáp lại.

“Phàm là người nào không nguyện ý theo Xương Tuấn xin lỗi, đánh gãy chân hết!”

Phác Văn Cơ chơi ác, tuy làm như thế khả năng sẽ đắc tội với một số người, nhưng sự việc đã tới nước này, ông ta đã không quản được nhiều như vậy nữa.

“Được, đại nhân!”

Phác Hải Thịnh lập tức nhận lệnh, sau đó anh mắt âm lạnh nhìn mấy tay đua Cao Ly không chịu dập đầu nhận sai, lạnh giọng nói: “Tôi khuyên các cậu đừng làm trò ngu ngốc nữa, nếu không tôi sẽ làm theo cách mà đại nhân đã nói, đánh gãy chân của các cậu, giúp các cậu quỳ xuống!”

Xẹt!

Liên tiếp nghe thấy lời của Phác Văn Cơ và Phác Hải Thịnh, mấy tay đua Cao Ly không chịu khuất phục đó, sắc mặt đồng loạt thay đổi, sau đó dần nhìn thấy sự kinh sợ trên mặt của đối phương.

Bởi vì, bọn họ rất rõ, lời của Phác Văn Cơ đối với Phác Hải Thịnh chính là thánh chỉ, Phác Hải Thịnh tuyệt đối sẽ chấp hành một cách triệt để!

Như thế thì bọn họ cuối cùng vẫn là phải quỳ, còn phải gãy chân, hơn nữa sau khi trở về Cao Ly, căn bản không thể tìm Phác Văn Cơ tính sổ!

“Cậu chủ…”

Cùng lúc mấy tay đua Cao Ly đó lòng sinh sợ hãi thì một tên vệ sĩ còn lại của Phác Xương Tuấn lần nữa mở miệng nhắc nhở.

“Bụp~~”

Ngay sau đó, tiếng rên phát ra.

Phác Xương Tuấn nhắm nghiền mắt, mặt mày uất ức quỳ trên đất, hai đầu gối tì trên mặt đất, phát ra một tiếng rên.

Quỳ xuống.

Ở trước mặt cái chết, Phác Xương Tuấn cuối cùng cũng đem cái gọi là tôn nghiêm lấy đi cho chó ăn, quỳ ở trước mặt Trần Dật Thần.

“Tách! Tách! Tách!”

Nhìn thấy một màn này, trong đám đông, không ít tay đua nước H và khán giả, lũ lượt rút điện thoại, ấn vào chức năng chụp hình, chụp ảnh quỳ của Phác Xương Tuấn.

Còn có không ít người giơ điện thoại lên, quay video, chuẩn bị ghi lại tất cả mọi chuyện xảy ra tiếp theo.

“Các người còn ngây ra đó làm cái gì? Cứ muốn ép chúng tôi động thủ?”

Mắt thấy Phác Xương Tuấn quỳ rồi, ánh mắt của Phác Hải Thịnh âm trầm quét về phía những tay đua của Cao Ly ở đằng sau Phác Xương Tuấn, sát khi cuồn cuộn quát.

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Đáp lại Phác Hải Thịnh là âm thanh nối tiếp quỳ xuống.

Một người, hai người, ba người…

Dưới màn đêm, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, những tay đua của Cao Ly đó trước trước sau sau quỳ hết xuống đất.

Rất nhanh, trong đám đông, chỉ có hai tay đua Cao Ly còn chưa có quỳ, trong đó bao gồm con cháu đời sau của vị chủ tịch tài phiệt của Cao Ly đã mở miệng sớm nhất.