Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 571




“Chúng ta đi thôi!”

Sau khi nhận được sự đồng ý, Matsushita Tomohisa không ở lại và ngay lập tức nói với sasaki migichi.

“Vâng, thưa ngài Matsushita!”

sasaki migichi nhanh chóng nhận lệnh, sau đó sử dụng kênh liên lạc chuyên dụng để thông báo cho các nhẫn giả còn lại rút lui.

Đột nhiên, các tinh anh của những chiến trường đều tụ tập lại, nằm sạp trên thảm cỏ, nhìn khắp tứ phía, tìm kiếm bóng dáng của Trần Dật Thần.

Mà chín nhẫn giả do sasaki migichi đứng đầu đang bảo vệ Matsushita Tomohisa, lợi dụng cây cỏ làm nơi ẩn náu, nhanh chóng chạy trốn.

Tuy nhiên–

Đến khi Matsushita Tomohisa và những người khác chạy đến rìa khu vui chơi, không còn nghe tiếng súng nào nữa, điều này khiến chín nhẫn giả bao gồm Matsushita Tomohisa và sasaki migichi cảm thấy rất kỳ lạ.

“Ngài Matsushita, ta cảm thấy có gì đó không đúng, nếu tên Trần Dật Thần kia sau khi giết người xong trở về, rõ ràng là muốn giết hết sạch tất cả chúng ta, nhưng lâu như vậy rồi vẫn không nổ súng, liệu có phải là đã đoán được chúng ta sẽ trốn thoát? ” sasaki migichi đột nhiên dừng lại và nhỏ giọng nói.

“Phía…phía trước có người!”

Không đợi Matsushita Tomohisa trả lời, một nhẫn giả đứng bên cạnh ông ta đột nhiên kêu lên.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…

Theo giọng nói của anh ta, tám người bao gồm Tomohisa Matsushita và sasaki migichi đồng loạt hướng ánh mắt về phía trước và bỗng nhìn thấy Trần Dật Thần cầm khẩu súng bằng một tay, đứng thẳng oai phong như thể đang chờ đợi họ.

Thình thịch!

Điều này khiến Matsushita Tomohisa và những người khác cảm thấy lạnh sống lưng!

Ngay tiếp theo, không đợi bọn họ bình tĩnh lại , Trần Dật Thần di chuyển.

Vù!

Dưới màn đêm, bóng dáng của anh vụt qua, giống như một bóng ma lao thẳng về phía Matsushita Tomohisa cùng những người khác, nhanh đến cực điểm, đừng nói là ông ta, ngay cả người có thực lực mạnh nhất như sasaki migichi cũng không thể nhìn rõ bóng dáng của Trần Dật Thần.

“Chia nhau ra chạy!”

sasaki migichi lập tức hét lớn nhắc nhở, sau đó túm lấy Matsushita Tomohisa và bế lên.

“Đừng mơ tưởng trốn thoát!”

Giọng nói vang lên, bóng người hiện ra.

Như thể Trần Dật Thần đã sử dụng ma thuật, xuyên qua không gian xuất hiện trước mặt một nhẫn giả, tay phải xoay lại thuận thế đánh cho một cú.

“Ầm!”

Có một tiếng động lớn vang lên, người đó không có bất cứ phản ứng gì, bị Trần Dật Thần đánh mạnh vào đầu, đầu anh ta tách ra như một quả dưa hấu vỡ nát làm đôi và rơi xuống đất.

“Bịch bịch bịch…”

Sau khi ra đòn thành công, Trần Dật Thần không dừng lại mà di chuyển như một con khủng long bạo chúa hình người, điên cuồng ra tay với những ai đang hoảng sợ bỏ chạy, sau mỗi lần có âm thanh vang lên, chắc chắn sẽ có một người ngã vào trong vũng máu.

Giết trong tích tắc!

Là các nhẫn giả, mà trước mặt Trần Dật Thần, sức lực của họ như thể trói gà còn không chặt, lần lượt bị giết trong tích tắc.

Trong vòng vỏn vẹn chưa đầy một phút, trừ sasaki migichi và Matsushita Tomohisa thì tám người còn lại đều bị giết chết, không chừa một ai.

Tiêu rồi!

sasaki migichi và Matsushita Tomohisa đang chạy như bay, sau khi ngoái đầu nhìn thấy tất cả thuộc hạ đều bị chết thảm, trong lòng trà dâng hai chữ: Tiêu rồi!

Tốc độ của Trần Dật Thần nhanh hơn hắn ta rất nhiều, nên không thể dẫn theo cả Matsushita Tomohisa mà vẫn an toàn rời khỏi đây được!

Như để khẳng định phán đoán của sasaki migichi, khi anh ta quay đầu lại đang định dùng hết sức để tiếp tục bỏ chạy thì đột nhiên nhìn thấy Trần Dật Thần đang đứng ở ngay trước mặt, cản đường bọn họ.

“Chào!”

Nhìn thấy cảnh này, sasaki migichi từ bỏ ý muốn chạy trốn, anh ta đặt Matsushita Tomohisa xuống, hét lên một tiếng, chủ động lao về phía Trần Dật Thần.

Phụt–

Ngay sau đó, anh ta lao đến trước mặt Trần Dật Thần và tung cú đánh nhưng anh chẳng hề hấn gì, mà chính mình lại bị gãy tay phải, gần như nổ tung, máu thịt lẫn lộn.

Bốp!

Ngay lập tức, Trần Dật Thần không cho sasaki migichi cơ hội thứ hai, tát anh ta một cái nằm bẹp dưới đất như chụp ruồi muỗi vậy.

“Hu… Hu…”

Nhìn thấy sasaki migichi bị Trần Dật Thần đánh chết dễ như trở bàn tay, Matsushita Tomohisa không tiếp tục chạy trốn vô ích, mà ngã xuống đất thở hổn hển.

Một chút lý trí còn sót lại nói với ông ta rằng hôm nay mình chết chắc rồi!

Ngoài ra, trong lòng có một giọng nói vang lên: Đây có thể chỉ là sự khởi đầu, toàn bộ thế giới ngầm và giới võ thuật nước N sẽ phải trả giá đắt vì đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Trần Dật Thần!

“Sakuragi Zoe từng nói rằng khi anh phục kích thầy Chiba và thầy Saito, thầy Chiba đã né được viên đạn và tung đòn phản công. Làm sao anh có thể giết chết ông ấy?”

Ngay lập tức, sau khi nhìn thấy Trần Dật Thần bước từng bước tới, Matsushita Tomohisa biết rằng mình chẳng còn sống được bao lâu, ông ta không cầu xin sự thương xót và giãy dụa trong vô vọng, mà muốn giải tỏa mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng mình.

Đây cũng là mấu chốt quan trọng nhất đêm nay!

Nếu không phải Trần Dật Thần giết Chiba Yoshimasa, thì sẽ không xảy ra chuyện gì!

“Bịch!”

Đáp lại lời ông ta là một âm thanh vang lên.

Trần Dật Thần không nói nhiều lời, nhấc chân lên đá vỡ đầu Matsushita Tomohisa, khiến ông ta chết ngay tức thì.

Trong màn đêm, thi thể của Tomohisa Matsushita rơi trong vũng máu. Trên khuôn mặt đã bắt đầu biến dạng vẫn còn sự nghi ngờ và không cam lòng vẫn còn, chết không nhắm mắt – cho đến khi chết, ông ta vẫn muốn biết được câu trả lời!

Sau khi giết Matsushita Tomohisa, Trần Dật Thần không dừng lại, và ngay lập tức lao về phía vòng xoay.

Trong bụi cây không xa bên dưới vòng quay đó, những tinh anh trong cuộc chiến vẫn đang thực hiện mệnh lệnh của Yamashita Tomohisa, chờ đợi Trần Dật Thần xuất hiện.

Nhưng mà–

Khi Trần Dật Thần xuất hiện, tất cả đều bị giết chết mà không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho anh cả.

Đây là một cuộc thảm sát đến từ một phía!

Những tinh anh còn lại còn lại đều bị Trần Dật Thần đánh vỡ đầu, không chừa một ai.

Trong một bụi cây gần khu vui chơi, Lâm Ngọc Nhi trốn ở đó theo sự dặn dò của Trần Dật Thần, đợi anh trở về.

Mặc dù biết rằng Trần Dật Thần đã qua cơn nguy hiểm nhất, nhưng cô ta vẫn nhìn về phía trước qua khe hở trong bụi cây, hy vọng rằng Trần Dật Thần có thể trở về sớm hơn.

Cuối cùng, Trần Dật Thần xuất hiện trong sự chờ mong của cô ta.

Nhờ ánh trăng, cô ta thấy rõ thân thể anh đỏ bừng, đầy những vết máu đáng sợ, như thể tu la trở về từ địa ngục vậy.

“Anh Dật Thần, anh sao vậy?”

Phát hiện này khiến Lâm Ngọc Nhi bị sốc, cô ta lập tức ra khỏi bụi cây, lao về phía Trần Dật Thần, vừa chạy vừa hỏi.

“Tôi không sao, đây đều là máu của kẻ địch.” Trần Dật Thần biết cô ta lo lắng cái gì, nên lắc đầu.

“Phù ~” Lâm Ngọc Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt.”

“Còn cô thì sao, họ không làm gì cô chứ?” Trần Dật Thần hỏi lại, mặc dù có vẻ như Lâm Ngọc Nhi không bị làm sao, nhưng khó có thể đảm bảo rằng võ sĩ nước N sẽ không làm gì trên người cô ta.

“Tôi không sao, họ không dám làm gì tôi.” Lâm Ngọc Nhi lắc đầu, cô ta tỉnh dậy và phát hiện ra rằng mình đã đến nước N. Tuy những tinh anh nhẫn quỷ kia bắt giữ cô ta, nhưng không dám động tay động chân, như thể ai đó cấp cao hơn đã dặn dò gì họ vậy.

“À đúng rồi, anh Dật Thần, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Tại sao họ lại bắt cóc tôi?” Lâm Ngọc Nhi không nhịn được cất tiếng hỏi. Tổ chức bắt cóc cô ta rõ ràng không tầm thường, thậm chí có cả súng tiểu liên có sức sát thương mạnh.