Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 558




CHƯƠNG 558: GIẤU ĐẦU LÒI ĐUÔI

“Cậu nói cái bóng đen vừa rồi à? Tôi cũng thấy, sao nó có thể là bóng người được? Cần phải có tốc độ nhanh cỡ nào mới
không bị camera quay lại?” Một tên vệ sĩ khác lắc đầu cười đáp.
Nhưng mà…
Nụ cười của anh ta lập tức cứng ngắc, hai mắt trợn tròn, trong mắt tràn đầy khó tin!
Bởi vì anh ta nhìn thấy một bóng người qua cửa kính phòng giám sát.
Trần Dật Thần như ma quỷ, đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng giám sát!
“Cậu sao thế?”
Tên vệ sĩ nói đầu tiên thấy thế thì khó hiểu hỏi.
Két!
Đáp lại anh ta là tiếng mở cửa.
Trần Dật Thần như về tới nhà mình, anh đẩy cửa ra.
Trần Dật Thần nước H?
Là vệ sĩ của gia tộc Matsushima, chẳng những họ biết Trần Dật Thần, còn biết chuyện Trần Dật Thần từng đánh chết thích
khách của Thần Ẩn và học trò của Đao Thánh, cũng biết Trần Dật Thần sẽ tới nước Nhẫn hồn nước N để cứu đời sau của Tông
Sư.
Dưới tình hình này, họ nhìn thấy Trần Dật Thần đột nhiên xuất hiện thì hoàn toàn sợ ngây người!
Họ mở to hai mắt, nhìn Trần Dật Thần với vẻ mặt đầy khó tin, miệng há ra như muốn nói: Sao anh có thể tới đây được?
“Ầm!”
“Ầm!”
Như để trả lời hai người, Trần Dật Thần đánh ra hai phát liên tiếp, tốc độ nhanh như chớp giật, gần như đồng thời đánh trúng
đầu hai tên vệ sĩ, lập tức làm vỡ đầu họ, khiến họ chưa kịp la lên đã ngã lăn ra đất, không còn hơi thở.
Làm xong việc này, Trần Dật Thần ra khỏi phòng, nhanh chân bước tới tòa nhà chính của biệt thự.
“Ba nghĩ khi nào Trần Dật Thần sẽ đến nước N?” Matsushima Kaede hỏi.
“Chắc là ngày mai, cậu ta muốn tới nước N thì chắc chắn phải chuẩn bị nhiều thứ, hơn nữa còn phải biết cách sắp xếp phòng
ngự của Nhẫn hồn .” Matsushima Yuno tùy ý đáp.
“Ngày mai?” Matsushima Kaede hơi lo lắng, mặc dù anh ta chỉ tiếp xúc với Trần Dật Thần một lần, nhưng Trần Dật Thần mang
lại cho anh ta cảm giác là một người rất nhanh nhẹn, anh ta không nghĩ Trần Dật Thần sẽ chậm chạp như vậy.
Như biết được Matsushima Kaede đang nghĩ gì, Matsushima Yuno cười bảo: “Không cần lo lắng, chúng ta đã nói với bên sân
bay rồi. Chỉ cần Trần Dật Thần xuất hiện ở sân bay, chắc chắn chúng ta sẽ biết được tin trước.”
Matsushima Yuno vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng “rầm”.
Cánh cửa phòng bằng gỗ vỡ tan tành!
Ngay khi hai ba con Matsushima Yuno đang chờ mong Trần Dật Thần sẽ sớm tới nước N thì Trần Dật Thần xuất hiện, anh đá
tung cánh cửa biệt thự, nội kình đáng sợ chấn động làm vỡ cánh cửa bằng gỗ, sau đó anh sải bước đi vào phòng khách.
“Ơ…”
Cảnh tượng đột ngột xuất hiện khiến ba con Matsushima Kaede trợn tròn mắt!
Dưới ánh đèn, họ mở to mắt, mặt mũi ngơ ngác nhìn Trần Dật Thần phá cửa mà vào, ngồi yên không nhúc nhích như hai tượng
gỗ.
Giờ phút này, thậm chí họ còn nghi ngờ mình gặp ảo giác!
Nên biết rằng để có được thời gian tới nước N chính xác của Trần Dật Thần, từ đó dễ dàng hơn cho việc giết Trần Dật Thần, gia
tộc Matsushima đã liên lạc với tất cả các sân bay lớn của nước N, để có thể nhận được thông tin của toàn bộ người nước H tới
nước N, hành khách chưa đăng ký ở nước ngoài, họ đã nắm giữ thông tin của hành khách đó!
Qua camera, đến nay họ vẫn chưa nhận được tin tức gì liên quan tới việc Trần Dật Thần sắp tới nước N, vì vậy họ mới mong
đợi Trần Dật Thần có thể đến nước N sớm hơn.
Kết quả Trần Dật Thần đã đến, còn đến một cách đột ngột, nghênh ngang phá vỡ cửa nhà họ mà vào!
Việc này… Có thể tưởng tượng được nỗi kinh hoàng mà nó mang lại cho họ không?
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Sau đó không chờ ba con Matsushima Kaede lấy lại tinh thần, Trần Dật Thần đã nhanh chân bước về phía hai người, tiếng
bước chân nặng nề phá tan sự yên tĩnh vốn có trong phòng khách.
Âm thanh đó như tiếng kêu gào của ma quỷ, làm thức tỉnh hai ba con Matsushima Kaede.
Dưới ánh đèn, cơ thể họ cứng đờ, toàn thân sởn da gà, mặt mày trắng bệch, tim đập dồn dập, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Mặc dù họ không biết rốt cuộc Trần Dật Thần đã tới nước N bằng cách nào, nhưng họ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra
được mục đích Trần Dật Thần đến đây!
Mà vừa rồi họ mới còn đang không biết sống chết bàn bạc, muốn chém Trần Dật Thần thành ngàn mảnh, rút gân lột da!
Bình bịch…
Ngay sau đó, không chờ Trần Dật Thần tới gần, ba con Matsushima Kaede đồng loạt đứng phắt dậy, kết quả vì quá sợ hãi mà
va phải bàn, chén dĩa rơi xuống đất, “loảng xoảng” một tiếng rồi vỡ thành từng mảnh.
“Đừng cố gắng giãy giụa, càng không nên mơ mộng bỏ chạy, đó là không có khả năng.”
Trần Dật Thần lên tiếng, vừa dứt lời, anh đã nhảy chồm lên, ngay lập tức đứng trước người ba con Matsushima Kaede.
Lời nói của Trần Dật Thần vang lên bên tai, khi nhìn thấy Trần Dật Thần đứng thẳng như súng ở đó, nghĩ tới sức mạnh và cách
làm việc đáng sợ của Trần Dật Thần, ba con Matsushima Kaede chỉ cảm thấy như có một con dao đang kề vào cổ, cứng đờ
đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích, trên mặt tràn đầy sợ hãi!
“Trần… Trần Dật Thần, chào cậu.” Matsushima Kaede run rẩy lên tiếng, dù sao anh ta cũng từng gặp Trần Dật Thần một lần, vì
thế, tuy lúc này anh ta đang hoảng loạn, nhưng cũng không đến mức quên mất chừng mực.
“Matsushima Kaede, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trần Dật Thần mỉm cười nhìn Matsushima Kaede, anh nhớ mang máng cảnh
tượng gặp Matsushima Kaede lần trước, khi đó Matsushima Kaede còn muốn đi qua ra oai phủ đầu với anh, sỉ nhục anh trước
mặt mọi người.
“Trần… Trần Dật Thần, chuyện bắt cóc người phụ nữ đó không liên quan tới tôi.” Matsushima Kaede nuốt nước bọt, hơi sợ hãi
nói.
Trần Dật Thần cười suy nghĩ: “Tôi có nói chuyện đó liên quan tới các anh không?”
“Hình như là không nhỉ?”
“Đúng là giấu đầu lòi đuôi đây mà.”
Trần Dật Thần vừa nói xong, sắc mặt Matsushima Kaede lập tức thay đổi, anh ta quá ngu xuẩn! Lại đi kể ra trước!
“Không cần phải có vẻ mặt khó coi vậy đâu.” Trần Dật Thần cười nhạo: “Cho dù hai người không thừa nhận, tôi cũng biết
chuyện này có liên quan tới các anh.”
“Trần… Trần Dật Thần, cậu nghe tôi nói…”
Chát!
Đáp lại Matsushima Kaede là một cái tát vang dội.
Matsushima Kaede lập tức bay ngược ra ngoài, anh ta còn chưa rơi xuống đất thì đã phun ra vài cái răng dính máu.
Tới lúc này Trần Dật Thần mới bình tĩnh bảo: “Nói cái gì? Nói các anh đã bắt cóc Lâm Ngọc Nhi thế nào sao?”
“Hiểu… Hiểu lầm, Trần Dật Thần, chúng tôi không có ý xấu.” Khi nhìn thấy Matsushima Kaede bị tát bay ra ngoài, Matsushima
Yuno cũng không dám oán giận câu nào.
“Ông tên Matsushima Yuno phải không?” Trần Dật Thần nhìn về phía Matsushima Yuno.
“Vâng vâng vâng, tôi tên là Matsushima Yuno.” Matsushima Yuno gật đầu như gà mổ thóc.
Trần Dật Thần khẽ hất cằm lên: “Hỏi ông một câu, kế hoạch đối phó tôi của các ông lần này là gì?”
“Kế… Kế hoạch gì cơ? Trần… Trần Dật Thần, cậu đang nói gì, tôi nghe không hiểu.” Đầu Matsushima Yuno toát đầy mồ hôi,
ngay cả nói cũng không lưu loát.
“Nghe không hiểu?” Trần Dật Thần nở nụ cười nghiền ngẫm.
Nói xong, anh bóp cổ Matsushima Yuno.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?” Mặt Matsushima Yuno đỏ lên, ông ta như con gà con vùng vẫy trong tay Trần Dật
Thần.