Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 547




Lúc này, trong đại sảnh đội đặc chiến Long Thần.

Mấy người đàn ông trung niên mặc quân phục ngồi ngay ngắn ở hai bên phòng họp, bọn họ nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình lớn HD phía trước, trên màn hình đang phát video Trần Dật Thần đánh nhau với đệ tử Đao Thánh.

Nhìn thấy đệ tử Đao Thánh chém đao quang đáng sợ xuống, đồng tử của mọi người không khỏi co lại, có một vài thứ, nghe nói là một chuyện, mắt thấy lại là một chuyện khác.

Trước đó bọn họ chỉ biết Trần Dật Thần rất mạnh, nhưng rốt cuộc Trần Dật Thần mạnh bao nhiêu, bọn họ đều không có khái niệm rõ ràng.

Còn bây giờ thì có rồi.

Chỉ nhìn đao quang của đệ tử Đạo Thánh đã biết thực lực của Trần Dật Thần đã hoàn toàn vượt khỏi Ám Kình.

Ít nhất trong đại đội đặc chiến Long Thần trước mắt, hoàn toàn không có ai có thể sánh bằng Trần Dật Thần.

Thậm chí ngay cả đệ tử Đao Thánh kia cũng không có ai trong đại đội của bọn họ có thể đối phó được.

Chẳng mấy chốc, video đã hết.

Trong phòng họp trở nên yên tĩnh một lúc.

Một lát sau, Quản Nam Thiên ngồi ở vị trí đầu phá vỡ không gian yên tĩnh trước: “Mọi người thấy sao?”

“Trần Dật Thần này thật sự rất mạnh.” Một người đàn ông trung niên ngồi bên phải Quản Nam Thiên chậm rãi nói, ông ta có mặt vuông tiêu chuẩn, cho người ta cảm giác không giận tự uy.

Sau khi nói xong, ông lão mặc quân trang ngồi bên trái Quản Nam Thiên nói: “Trưởng lão Quản, người nọ thật sự là con cháu nhà họ Trần à?”

“Vì sao trước kia tôi chưa từng nghe nói nhà họ Trần có nhân vật ưu tú như thế vậy?”

“Cậu ta là con riêng của nhà họ Trần.” Quản Nam Thiên nhìn ông lão, lạnh lùng nói.

Con riêng?

Ông lão hơi sửng sốt, không nói thành lời.

Hóa ra là con riêng, chẳng trách chưa bao giờ nghe nhà họ Trần nói đến bao giờ.

Nếu là con cháu đàng hoàng của nhà họ Trần, trở nên nổi tiếng như vậy, e rằng lúc này nhà họ Trần đã khua chiêng gõ trống tuyên truyền rồi.

“Mọi người cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?” Quản Nam Thiên lại nhìn mọi người, nhắc lại mục đích của mình một lần nữa.

Người đàn ông trung niên và ông lão mặc quân trang nhìn nhau, sau khi ngẫm nghĩ một lát, ông lão nói: “Trưởng lão Quản, tôi cảm thấy đề nghị của cậu không có vấn đề gì cả, thực lực của người nọ thật sự đủ để đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên của Long Thần, nhưng mà…”

Nói đến đây, ông lão hơi dừng lại, sau đó tiếp tục: “Nhưng mà người này là con riêng của nhà họ Trần, nếu chúng ta bảo cậu ta đi làm huấn luyện viên cho Long Thần, vậy bên phía nhà họ Trần…”

“Quân đội các người làm việc còn cần suy xét ý kiến của nhà họ Trần à?” Quản Nam Thiên ngắt lời ông lão, dù ông lão còn chưa nói xong, nhưng ông ta hiểu ý ông lão.

Ông lão sợ nhà họ Trần.

Vì một khi Trần Dật Thần trở huấn luyện viên của tiểu đội đặc chiến Long Thần sẽ xem như có dính dáng đến quân đội.

Theo một ý nghĩa nào đó, có thể xem quân đội như sân sau của Trần Dật Thần.

Dù nhà họ Trần không thể làm gì quân đội, nhưng nhà họ Trần lại có thể ra tay với người đưa ra quyết định này, ví dụ như ông lão và người đàn ông trung niên.

“Trưởng lão Quản, không phải tôi có ý đó…” Bị Quản Nam Thiên vạch trận, ông lão lập tức hơi lúng túng.

“Được rồi, tôi biết ông có ý gì.”

“Nếu bên nhà họ Trần muốn gây phiền phức cho các ông thì các ông cứ bảo bọn họ đến tìm tôi.”

“Các ông cứ nói chuyện này là tôi yêu cầu các ông làm.” Quản Nam Thiên nói nhỏ, thật ra địa vị của ông lão này trong nước cũng không thấp, nhưng vẫn thua kém nhà họ Trần mấy phần.

Cho nên ông lão sợ phiền phức cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng ông lão sợ phiền phức, không có nghĩa là Quản Nam Thiên này sẽ sợ.

Nếu nhà họ Trần muốn tìm ông ta gây chuyện thì cứ việc.

“Vậy… Trưởng lão Quản, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị nghị định bổ nhiệm, theo lý thuyết, quân hàm của huấn luyện viên đại đội đặc chiến Long Thần phải là Thiếu tướng, nhưng Trần Dật Thần còn quá nhỏ, cho cậu ta luôn cấp bậc Thiếu thì không ổn lắm, cho nên tôi định cho cậu ta cấp bậc đại tá trước.” Ông lão dò hỏi, cũng không biết rốt cuộc Quản Nam Thiên coi trọng Trần Dật Thần chỗ nào mà muốn cho anh cấp bậc Thiếu tướng, phải biết rằng năm nay Trần Dật Thần chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi.

Làm gì có ai cho một người hai mươi lăm tuổi cấp bậc Thiếu tướng chứ.

“Không cần, cứ cho cậu ta cấp bậc Thiếu tướng đi, cậu ta xứng đáng.” Quản Nam Thiên phất tay, Hóa Kình sơ kỳ hai mươi lăm tuổi, xứng đáng là người đứng đầu thế hệ trẻ nước H, có thể kéo về phía quân đội là bọn họ có lời.

Đừng nói là một cấp bậc Thiếu tướng, dù là Trung tướng, quân đội cũng có thể cho.

Xứng đáng?

Ông lão lại một lần nữa bị lời nói của Quản Nam Thiên làm giật mình, nhưng Quản Nam Thiên đã nói thế rồi, lão cũng không thể không cho.

Lúc quân đội đang bàn bạc chuyện quân hàm của Trần Dật Thần, trong đại viện nhà họ Trần cũng có mấy nhân vật lớn của nhà họ Trần đang tập trung.

Người dẫn đầu rõ ràng là Trần Bá Dung.

Lúc này, sắc mặt ông ta rất khó coi.

Đã lâu rồi ông ta không tức giận như thế, lần trước là vì con gái Trần Anh Nhu bị Trần Dật Thần phế đi.

Lần này vẫn là vì Trần Dật Thần!

“Anh hai, đứa con hoang kia thật sự đột phá đến Hóa Kình rồi sao?”

Một người đàn ông trung niên vóc người hầm hố ngồi ở dưới Trần Bá Dung không nhịn được hỏi, ông ta tên Trần Kiến Dũng, người đứng đầu của nhà thứ bảy của họ Trần.

Ông cụ Trần lấy bốn người vợ, bốn người vợ này sinh ra tổng cộng mười ba đứa con.

Mười ba đứa con này được chia làm mười ba nhà họ Trần theo tuổi tác lớn nhỏ.

Nhà cả Trần Ứng Long.

Nhà hai Trần Bá Dung.

Nhà mười ba, Trần Hạo Thiên.

Trần Hạo Thiên là ba của Trần Dật Thần, ông ấy cũng là người nhỏ tuổi nhất trong mười ba anh em.

Dù Trần Hạo Thiên nhỏ tuổi nhất, nhưng ông ấy là người được ông cụ Trần yêu thích nhất, nếu không vì lúc trước Trần Hạo Thiên cố chấp muốn cưới Tô An Hạ, chọc giận ông cụ.

E rằng hôm nay gia chủ nhà họ Trần không phải là Trần Ứng Long, mà là Trần Hạo Thiên!

“Cậu ta thật sự đột phá đến Hóa Kình rồi.” Trần Bá Dung sa sầm mặt gật đầu, Hóa Kình hai mươi lăm tuổi, đã không thể miêu tả bằng chữ đáng sợ nữa rồi, phải nói là yêu nghiệt tuyệt thế!

Trong đời thứ ba của nhà họ Trần có mấy trăm con cháu, nhưng trong mấy trăm con cháu này, đứa có tu vi cao nhất chỉ là Ám Kình đỉnh cao thôi.

Ám Kình đỉnh cao chỉ cách Hóa Kình sơ kỳ một bước, nhưng một bước này tựa như rãnh trời vậy!

Có rất nhiều người bị nhốt trong bước này bảy tám năm!

Nhưng bây giờ, Trần Dật Thần lại đột phá rồi.

Anh đột phá thế này, có thể nói là vả mặt cả nhà họ Trần.

Theo lý mà nói, tài nguyên võ đạo của con cháu dòng chính của nhà họ Trần có thể nói là hơn đứa con riêng như Trần Dật Thần gấp trăm lần, nhưng cuối cùng, cảnh giới võ đạo của đứa con riêng này lại dẫn trước tất cả con cháu của nhà họ Trần.

Sau khi nghe Trần Bá Dung chính mồm khẳng định, người dẫn đầu mấy nhà đều sa sầm mặt.

Bọn họ hiểu rất rõ, tin tức Trần Dật Thần đột phá Hóa Kình này có ý nghĩ gì.