Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 448




CHƯƠNG 448: TRANH CHỖ ĐỖ XE?

“Có phải là cùng một người không, cậu đi không phải là biết rồi sao.” Trần Dật Thần cười nói, thật ra dẫn Lý Lạc đi, anh đã có suy nghĩ, đầu tiên con người của Lý Lạc không tồi, ngay thẳng thật thà, điều anh ta thiếu, chính là một cơ hội nhìn sự đời.

Mà bữa tiệc sinh nhật ần này của Sở Thanh Từ, vừa hay có thể cho anh ta cơ hội này.

Không nói có thể khiến Lý Lạc kết giao được bao nhiêu người quyền quý nổi tiếng, nhưng tuyệt đối có thể khiến Lý Lạc mở rộng tầm mắt, nâng cao kiến thức.

Tầm mắt và kiến thức này, sẽ có tác dụng quan trọng đối với sự phát triển sau này của Lý Lạc.

“Được, em đi.” Lý Lạc gật mạnh đầu, nếu Trần Dật Thần lần này nói là sự thật, vậy Trần Dật Thần làm như thế, chỉ có một mục đích: “Trần Dật Thần muốn nâng đỡ anh ta.

Cho nên anh ta không thể phụ lòng mong đợi của Trần Dật Thần.

Cho dù trong bữa tiệc sinh nhật tối của nhà họ Sở có là núi đao biển lửa, anh ta đều phải xông qua.

Thời gian rất nhanh đã tới sẩm tối.

Dưới sự bao trùm của ánh đèn lấp lánh, Trung Hải thành phố trung ương lớn mang tầm quốc tế này, lấp lánh ánh sáng mê người.

Trần Dật Thần không có lập tức tới Sở công quán, mà lái xe đến chợ đồ cổ, chọn một chiếc vòng tay phỉ thúy cho Sở Thanh Từ.

Giá trị của chiếc vòng không cao, chỉ có 21-24 triệu.

Sau khi nhìn thấy Trần Dật Thần bảo nhân viên cửa hàng gói chiếc vòng tay lại, trên mặt Lý Lạc bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh Thần, anh tặng cái này cho cô Sở sao?”

Trần Dật Thần khẽ mỉm cười: “Sao hả, không được sao?”

“Đương nhiên không được, anh Thần, cô Sở là nữ minh tinh hot mấy năm gần đây ở nước H chúng ta, chiếc vòng tay 21-24 triệu này, anh tặng cho người bình thường, tự nhiên là có dư thành ý, nhưng người anh tặng lại là cô Sở, người ta sợ rằng sẽ không nhận.” Lý Thế Bình nói rất uyển chuyển, theo anh ta thấy, món quà này của Trần Dật Thần quả thật có hơi xoàng xĩnh, Lý Thế Bình vì để lấy lòng Sở Thanh Từ đã mua một bức tranh cổ trị giá hơn 300 triệu, mà chiếc vòng tay của Trần Dật Thần, giá trị không quá 30 triệu.

Ở trước người của mặt hào môn danh gia như Sở Thanh Từ, món quà giá trị không quá 30 triệu, sợ rằng ngay cả một món đồ chơi cũng không bằng.

“Yên tâm, cô ta sẽ nhận.” Trần Dật Thần khẽ mỉm cười, anh hiểu Sở Thanh Từ, Sở Thanh Từ không phải là loại người hám lợi, món quà mấy chục triệu, và món quà mấy tỷ, ở trong mắt cô ta, thật ra không có khác biệt quá lớn.

Cái quan trọng là phải xem người tặng quà là ai.

Ngoài ra, Trần Dật Thần không phải là tặng không nổi món quà đắt tiền, anh nếu muốn, cho dù là món quà mấy tỷ cũng mua được, nhưng không cần thiết phải vậy.

Thứ nhất quan hệ giữa anh và Sở Thanh Từ còn chưa đến mức độ đó, thứ hai anh cũng không cần phải chứng minh bản thân với Sở Thanh Từ, cho nên, chọn một món quà không đắt không rẻ để tặng là thích hợp nhất.

“Được thôi.” Tuy vẫn có nghi ngờ với Trần Dật Thần, nhưng quà đã gói lại rồi, Lý Lạc tự nhiên cũng không thể nói gì nữa rồi.

Rất nhanh, hai người lái xe đến Sở công quán.

Khi đến Sở công quán, vừa hay là 7 giờ.

Trước cửa Sở công quán, đã đỗ kín các loại xe hạng sang.

“Anh Thần, bên ngoài không còn chỗ đỗ xe thì phải làm sao?” Hôm nay Lý Lạc đóng vai tài xế, lần đầu đến nơi như này, anh ta khó tránh có hơi căng thẳng, đặc biệt là sau khi nhìn trước sau trái phải đều là các loại xe hạng sang mấy tỷ, thậm chí mấy chục tỷ, loại căng thẳng này càng rõ ràng hơn.

Đây nếu như không cẩn thận quết xước một chút, nửa đời sau của anh ta còn không biết rơi vào đâu.

“Tiếp tục lái vào trong, bên trong chắc có bãi đỗ xe dưới hầm.” Trần Dật Thần ngồi ở ghế phụ lái nhìn ngoài cửa xe, nói.

Sở công quán là khách sạn của chính nhà họ Sở, mọi thiết kế bài trí của khách sạn này đều xây dựng dựa theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao, cái khác với khách sạn năm sao chính là Sở công quán ngày thường không mở cửa với bên ngoài, chỉ dùng để tiếp đón khách của nhà họ Sở hoặc nhà họ Sở tổ chức một số bữa tiệc của gia đình.

Khách sạn giống như này, trừ bãi đỗ xe ngoài trời ra, chắc còn có bãi đổ xe dưới hầm.

Thuận theo chỉ dẫn của Trần Dật Thần, Lý Lạc lại tiếp tục lái vào trong mấy trăm mét, quả thật nhìn thấy một con đường thông tới bãi đỗ xe.

Có điều sau khi tiến vào bãi đỗ xe dưới hầm, Lý Lạc lại phát hiện, cả bãi đỗ xe dưới hầm, chỉ còn lại một chỗ đỗ.

“Đỗ ở đây đi.”

“Được, anh Thần, đợi em lùi xe.” Lý Lạc gật đầu, sau đó thuần thục đánh vô lăng, chuẩn bị lùi xe vào vị trí.

Vào lúc này, trước mặt lại đột nhiên vụt qua cái bóng màu đỏ.

Ngay sau đó, một chiếc Lamborghini màu đỏ ngang nhiên chiếm chỗ đỗ xe duy nhất.

Lý Lạc có hơi bất mãn ấn ấn còi.

Nhưng chủ chiếc xe Lamborghini lại giống như không nghe thấy, dứt khoát tắt máy, sau đó mở cửa cánh bướm ra, từ trên ghế lái bước xuống.

Mượn ánh đèn xe, Trần Dật Thần cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của chủ thân chiếc xe Lamborghini chiếm chỗ đỗ xe của Lý Lạc.

Đây là một thanh niên đẹp trai khoảng 24-25 tuổi, tóc nhuộm vàng thời thượng.

Tai trái của thanh niên đẹp trai đeo một chiếc khuyên tai màu đen, thần thái trông rất ngông nghênh.

Sau khi từ trên xe bước xuống, thanh niên đẹp trai không có rời đi ngay, mà từ trong túi móc ra hộp thuốc, từ trong hộp thuốc rút một điếu thuốc, ngậm trong miệng.

Sau người thanh niên ngậm điếu thuốc trong miệng, rất nhanh, mỹ nữ cao ráo có gương mặt của người nổi tiếng trên mạng từ vị trí ghế lái phụ bước xuống liền đi tới trước mặt anh ta, cung kính châm thuốc cho anh ta.

Đủ khí phách!

Lúc này, Lý Lạc xuống xe chuẩn bị vừa hay đến trước mặt người thanh niên.

Lý Lạc còn chưa lên tiếng, người thanh niên liền phun một vòng khói vào mặt của Lý Lạc.

Tuy tận đáy lòng rất không thoải mái, nhưng Lý Lạc không có lập tức nổi giận, chiếc Lamborghini mà thanh niên này lái, là phiên bản giới hạn trong nước, cả nước H, chỉ có không đến mười chiếc, giá trị bình quân mỗi chiếc là 30 tỷ!

Người có thể lái được chiếc xe 30 tỷ, bối cảnh tất nhiên không thể nhỏ đi đâu được rồi.

Cho nên thái độ của Lý Lạc rất khách sáo.

“Xin chào, chỗ đỗ xe này là tôi nhìn thấy trước…”

“Anh nhìn thấy trước thì là của anh sao?” Người thanh niên bật cười một tiếng, không đợi Lý Lạc nói xong, liền cắt ngang lời của Lý Lạc.

“Anh bạn, anh tóm lại phải biết trước biết sau chứ.” Lý Lạc cưỡng chế lửa giận nói.

“Biết trước biết sau?” Người thanh niên đánh giá sơ cách ăn mặc của Lý Lạc, sau đó cười khinh bỉ: “Anh cũng xứng sao?”

“Anh…”

“Anh gì mà anh? Cút cho ông, cái thứ ra vẻ, ông đây bây giờ không có rảnh quản mày.” Người thanh niên hoàn toàn không có ý tứ nói đạo lý với Lý Lạc, nói rồi liền quăng một cái tát vào mặt Lý Lạc.

Sau một tiếng tát giòn tan, trên mặt Lý Lạc bỗng xuất hiện dấu bàn tay năm ngón đỏ hỏn.

Mà người thanh niên lại giống như không có việc gì, lại cười hì hì ôm eo của mỹ nữ có gương mặt của hotgirl mạng, chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại.”

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Trần Dật Thần vang lên, bước chân của người thanh niên khựng lại, nghiêng người qua, bộ dạng nhăn nhở cười cợt vừa rồi lập tức biến mất, đổi sang vẻ mặt vô cùng âm trầm: “Cho mặt mũi không thèm phải không?”

“Xin lỗi cậu ta.” Trần Dật Thần lạnh lùng đi đến trước mặt người thanh niên, bình tĩnh mở miệng.

“Xin lỗi anh ta?” Người thanh niên nghe thấy lời này của Trần Dật Thần, giống như nghe thấy câu chuyện nực cười nhất trên đời, biểu cảm vô cùng trêu tức, lập tức hằn học: “Ông đây nếu không nói thì sao?”