Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 439




CHƯƠNG 439: TRẦN DẬT THẦN, HỌ TRẦN

Lời chói tai của Lâm Như Tuệ bỗng khiến Lâm Quế cảm thấy mặt của mình đau rát, nếu trước đó, Lâm Như Tuệ dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với bà ta, bà ta nhất định sẽ tát cho Lâm Như Tuệ hai cái ở đây, nhưng bây giờ…

Đừng nói tặng cho Lâm Như Tuệ hai cái tát, đến lời nặng lời bà ta đều không dám nói một câu với Lâm Quế.

Khi Lâm Quế đang vất vả suy nghĩ xem nên tiếp tục cầu xin Hạ Nhược Y như thế nào, Hạ Nhược Y mặt mày không chút biểu cảm liếc nhìn Lâm Quế, nhàn nhạt mở miệng: “Được rồi, dì trở về đi.”

“Trở về?”

Sắc mặt của Lâm Quế cứng đờ, thần sắc đau khổ, trở về là có ý gì? Hạ Nhược Y đây là đang hạ lệnh đuổi khách sao?

“Chuyện của khách sạn, tôi sẽ giúp dì giải quyết.” Dường như biết trong lòng Lâm Quế đang nghĩ cái gì, Hạ Nhược Y lại bổ sung một câu.

Sau khi nghe thấy lời này của Hạ Nhược Y, thần sắc của Lâm Quế bỗng cuồng hỷ.

“Cảm ơn cháu, Nhược Y! Cảm ơn cháu!”

“Không cần.” Thái độ của Hạ Nhược Y vẫn rất lạnh nhạt, lý do đưa ra quyết định như vậy, không phải là vì đồng cảm với Lâm Quế, mà cô không muốn tiếp tục dây dưa với Lâm Quế nữa.

Đương nhiên, nếu sau khi trải qua chuyện của lần này, Lâm Quế vẫn không rút ra bài học, tiếp tục gây chuyện thị phi, vậy lần sau cô tuyệt đối sẽ không nhân từ lương tay.

Phương Nhã sau khi tiễn Lâm Quế đi, Lâm Như Tuệ lại bắt đầu lo lắng.

“Nhược Y, con và tên phế vật đó… còn có quan hệ sao?” Lâm Như Tuệ nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình, từ trong lời vừa rồi của Lâm Quế không khó biết được, gần như bà ta buổi sáng vừa tới công ty gây sự, buổi chiều khách sạn của Đường Diệu Tông bị niêm phong rồi.

Phản ứng của Trần Dật Thần, quá nhanh rồi.

Vậy thì vấn đề tới rồi, phản ứng của Trần Dật Thần, tại sao nhanh chóng như thế? Có phải là Hạ Nhược Y đã nói với cậu ta Lâm Quế đến gây chuyện hay không?

“Không có.” Hạ Nhược Y lắc đầu.

“Không có sao?” Lâm Như Tuệ vẫn nghi ngờ: “Không có thì tên phế vật đó làm sao biết chuyện của con và dì hai của con?”

“Câu hỏi của mẹ quá nhiều rồi.” Hạ Nhược Y bình tĩnh liếc nhìn Lâm Như Tuệ, Trần Dật Thần có thể có phản ứng nhanh như vậy rất bình thường, bởi vì anh ở công ty.

Thái độ lạnh nhạt của Hạ Nhược Y khiến ngữ khí của Lâm Như Tuệ không khỏi khựng lại, theo lý mà nói, Lâm Như Tuệ lúc này nên biết điều mà im miệng, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần nối lại tình cũ, Lâm Như Tuệ lại không nhịn được mà mở miệng:

“Cái đó… con gái, con đừng trách mẹ rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, con đã ly hôn với tên phế vật đó rồi, hơn nữa thân phận hiện nay của con, còn là tổng giám đốc của một tập đoàn, trước đây tên phế vật đó không xứng với con, cậu ta bây giờ càng ngay cả xách giày cho con cũng không xứng…”

“Phế vật sao?” Không đợi Lâm Như Tuệ nói xong, Hạ Nhược Y đột nhiên cười lạnh một tiếng, cắt ngang Lâm Như Tuệ: “Mẹ, nếu như con nói với mẹ, tất cả mọi thứ con có ngày hôm nay, đều là tên phế vật trong miệng của mẹ cho, mẹ sẽ nghĩ như nào?”

“Tên phế vật đó cho sao?” Lâm Như Tuệ đầu tiên sững ra, sau đó sắc mặt kỳ quái nhìn Hạ Nhược Y nói: “Con gái, con nói linh tinh cái gì hả? Con không sốt chứ? Tất cả mọi thứ con có ngày hôm nay, sao có thể là tên phế vật đó cho được?”

“Tên phế vật đó ngoài khiến con mất mặt ra, cậu ta còn biết làm cái gì?”

“Con biết mẹ không tin, nhưng con có thể chắc chắn nói cho mẹ, mọi thứ con có ngày hôm nay chính là Trần Dật Thần cho, bao gồm chức tổng giám đốc mà con ngồi bây giờ.” Hạ Nhược Y bình tĩnh mở miệng, từ đầu chí cuối, Lâm Như Tuệ đều không tin, Trần Dật Thần là một người đàn ông có bản lĩnh ngập trời.

Ở trong mắt của Lâm Như Tuệ, Trần Dật Thần mãi mãi đều là một kẻ vô dụng chỉ biết ship hàng.

“Chuyện này không thể nào!”

“Tên phế vật đó sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy?!”

Thần sắc của Lâm Như Tuệ có vài phần đanh lại, tuy ngoài miệng nói không thể, nhưng trong lòng bà ta, lúc này lại không tự chủ mà nghi ngờ.

Những điều Hạ Nhược Y nói, không giống là giả!

Lại kết hợp với chuyện khách sạn của Đường Diệu Tông bị niêm phong…

Lâm Như Tuệ không dám nghĩ tiếp nữa, thật ra trước giờ, trong đáy lòng bà ta đều có một giọng nói, đó chính là Trần Dật Thần không vô dụng giống như vẻ ngoài mà ta nhìn thấy, anh rất có khả năng còn có bối cảnh gì khác.

Lý do có loại giọng nói này, tự nhiên là vì các loại dấu vết mà Trần Dật Thần lộ ra.

Koenigsegg trị giá hơn 60 tỷ, còn cả thái độ cung kính của Thẩm Kình Thiên…

Tất cả mọi thứ, nếu như nghĩ kỹ lại, đều sẽ phát hiện vấn đề.

Nhưng Lâm Như Tuệ không có nghĩ kỹ!

Mỗi lần khi muốn kỹ nghĩ lại, trong đáy lòng đều sẽ có một giọng nói nói với bà ta, phế vật này không có khả năng có bối cảnh lớn gì, nếu anh thật sự có bối cảnh lớn gì đó, anh sẽ không ở rể ở nhà họ Hạ, sẽ không ở nhà họ Hạ chịu cuộc sống nhục nhã ba năm.

Lần nào, Lâm Như Tuệ đều là thuyết phục bản thân như thế, cho dù có nghi điểm, cũng sẽ bị bà ta tự động bỏ qua.

Nhưng hiện nay…

“Mẹ, mẹ có lúc thật sự rất ngốc.” Hạ Nhược Y đột nhiên cười tự giễu: “Ngốc đến mức con đều không biết nên nói mẹ như nào mới tốt.”

“Thật ra rất nhiều chuyện, bắt đầu từ khi con đảm nhận chức tổng giám đốc của dự án Ngọc Tuyền Sơn, mẹ nên hiểu rồi.”

“Nhưng mẹ không có.”

“Con gái, con có ý gì?” Lâm Như Tuệ giọng nói run run mở miệng, bà ta đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

“Mẹ biết dự án Ngọc Tuyền Sơn với kinh phí 150 nghìn tỷ đó, là ai đầu tư không?” Hạ Nhược Y không có trả lời câu hỏi của Hạ Nhược Y, mà ngược lại hỏi Lâm Như Tuệ một vấn đề.

“Là nhà họ Trần.” Lâm Như Tuệ nuốt nước bọt.

“Nhà họ Trần tại sao muốn ở mảnh đất chim không thèm ỉa như Thương Châu đầu tư 150 nghìn tỷ vào dự án Ngọc Tuyền Sơn? Bọn họ tại sao không đầu tư ở nơi khác?”

Hạ Nhược Y tiếp tục truy hỏi tiếp.

Đúng? Tại sao? Theo lý mà nói, loại địa phương nhỏ như Thương Châu, căn bản không đáng để nhà họ Trần đầu tư nhiều tiền vậy

Lẽ nào nói…

Dường như nghĩ đến cái gì đó, đồng tử của Lâm Như Tuệ bỗng co rút lại, sau đó khóe miệng cũng giật giật, ngay cả lời nói cũng không nói ra được.

“Mẹ, cuối cùng lại nhắc nhở một chuyện, Trần Dật Thần anh ấy, họ Trần!” Từng câu từng chữ của Hạ Nhược Y, bình tĩnh mở miệng.

Chữ nhả ra, lại khủng khiếp như sét đánh, đánh thẳng vào tâm thần của Lâm Như Tuệ.

“Bịch” một tiếng.

Lâm Như Tuệ thần phách bay mất, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Nhà họ Trần, Trần Dật Thần!

Nhà họ Trần, Trần Dật Thần!!!

Kẻ vô dụng mà bà ta luôn xem thường, vậy mà là người của nhà họ Trần!

Hơn nữa còn là dòng chính của nhà họ Trần! Dòng chính mới đáng để nhà họ Trần lấy ra 150 nghìn tỷ đi đầu tư!

Hối hận!

Vô cùng hối hận!

Sau khi biết sự thật, Lâm Như Tuệ cảm thấy lòng dạ của mình, đều sắp bị đứt hết rồi!

Tại sao?!

Tại sao người của nhà họ Trần hào môn trăm nghìn tỷ, muốn ở rể ở gia tộc nhỏ như nhà họ Hạ!

Tại sao?!

Tại sao Trần Dật Thần ngay từ đầu, không thành thật tiết lộ thân phận của mình chứ?!

Nếu Trần Dật Thần thành thật tiết lộ thân phận của mình, vậy bà ta căn bản sẽ không đối với Trần Dật Thần như thế!

Bà ta sẽ đối xử với Trần Dật Thần như khách quý, sẽ xem Trần Dật Thần thành ông nội mà cung phụng!

Hào môn triệu nghìn tỷ!

So với Trần Dật Thần, Thẩm Hà Du gì đó, chủ tịch Vương gì đó, thật sự đều là đồ bỏ rồi!

Bọn họ ngay cả xách giày cho Trần Dật Thần cũng không xứng!

“Bốp!”

Lâm Như Tuệ nhấc tay, tát mạnh mình một cái.

Một cái tát này, tự nhiên là hành động bà ta hối hận đến cực điểm mà làm ra.

Đồng thời, cũng là sự trừng phạt cho sự ngu dốt của bà ta đối với bản thân.

Đã từng, có một cậu con rể hào môn trăm nghìn tỷ đặt ở trước mặt bà ta, bà ta lại không có trân trọng…