Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 437




CHƯƠNG 437: TÔI LÀ ĐẾN XIN LỖI

“Kỳ lạ cái rắm! Ai nói con rể ở rể không thể có quyền có thế hả?!” Đường Diệu Tông mặt mày tức điên, sự việc đến nước này, ông ta đã có thể chắc chắn, khách sạn bị niêm phong, chính là Trần Dật Thần tìm người làm.

Cái khác không nói, đơn giản chỉ từ lúc đối phương xảy ra chuyện không tới một tiếng đồng hồ thì có thể tìm tới nhà, thì có thể nhìn ra, bản lĩnh của đối phương tất nhiên không nhỏ rồi.

“Nhưng mà…”

“Còn nhưng nhị cái rắm!” Lâm Quế vẫn muốn tiếp tục tranh biện vài câu, nhưng Đường Diệu Tông lại không chút lưu tình cắt ngang.

“Lâm Quế, ông đây mặc kệ bà trước đây có mâu thuẫn gì với Hạ Nhược Y, bây giờ, ông đây chỉ có một yêu cầu, đi xin lỗi Hạ Nhược Y!”

“Nếu không, ông đây đánh gãy chân của bà!”

Trong ngữ khí hằn học của Đường Diệu Tông có một ý uy hiếp nồng đậm, ông ta rất rõ Lâm Quế có đức hạnh gì, nếu thái độ của ông ta không kiên quyết một chút, nói không chừng Lâm Quế xoay người thì sẽ ném chuyện xin lỗi này ra sau đầu.

“Ông xã ông đừng tức giận, tôi đi xin lỗi tiện nhân đó còn không được sao?” Lâm Quế có hơi không tình nguyện nói, tuy kêu bà ta đi xin lỗi Hạ Nhược Y, khó chịu giống như kêu bà ta ăn phải con ruồi, nhưng lời của Đường Diệu Tông đã nói đến mức này rồi, bà ta còn làm trái ý của Đường Diệu Tông, chính là không cho Đường Diệu Tông mặt mũi rồi.

Buổi chiều, Lâm Quế lần nữa đến tập đoàn Khang Mỹ, điều khác với buổi sáng là lần này bà ta là một mình tới, hơn nữa thái độ rõ ràng khiêm nhường hơn ban sáng nhiều.

Ngồi ở quầy lễ tân vẫn là mỹ nữ lúc sáng đó.

“Bà sao lại tới rồi?!” Nhìn thấy Lâm Quế, nụ cười vốn treo trên mặt của mỹ nữ lễ tân lập tức biến mất, thay vào đó mà vẻ khó coi.

“Tôi là đến xin lỗi.” Lâm Quế cười trừ mở miệng, tuy trong lòng hận mỹ nữ lễ tân hận đến ê răng, nhưng lúc này bà ta lại không dám phát tác.

“Xin lỗi sao?”

“Ừm, xin lỗi, làm phiền cô thông báo cho Hạ tổng của các cô một tiếng, nói là tôi tới xin lỗi.” Thái độ của Lâm Quế hạ xuống rất thấp, khi tới, bà ta đã đã làm tốt chuẩn bị sẽ nhục nhã.

“Hừ, sớm biết như thế, hà tất thì phải làm thế.” Mỹ nữ lễ tân không nhịn được châm chọc một câu, buổi sáng khi Lâm Quế tới, không phải là thái độ như hiện nay, Lâm Quế của lúc đó, mũi vểnh lên tận trời rồi, cho dù bị bảo vệ đuổi, bà ta cũng vẫn mắng chửi.

Sắc mặt của Lâm Quế xanh đỏ từng cơn, tuy bị châm chọc ở trước mặt, nhưng lần này bà ta lại có rắm cũng không dám thả.

Có điều may mà mỹ nữ lễ tân rất nhanh thì gọi điện tới chỗ Phương Nhã.

Trong văn phòng của Hạ Nhược Y, Phương Nhã sau khi cúp máy thì mặt mày sững sờ.

“Hạ tổng, người phụ nữ đó tới xin lỗi.”

“Người phụ nữ đó? Ai?” Hạ Nhược Y sững ra, nhất thời phản ứng không kịp.

“Chính là người họ hàng đó của cô.” Phương Nhã nói.

“Lâm Quế? Cô chắc chắn là bà ta sao? Không thể nào.” Hạ Nhược Y còn chưa có phản ứng gì, Lâm Như Tuệ ngược lại mặt mày sửng sốt mở miệng, lấy sự hiểu biết của bà ta đối với Lâm Quế, Lâm Quế không giống loại người dễ dàng khuất phục đó, đừng nói xin lỗi Hạ Nhược Y, bà ta lúc này không tìm Hạ Nhược Y gây phiền phức thì đã đủ tốt rồi, sẽ không phải là lễ tân nhận nhầm người chứ.

“Chắc chắn, lễ tân nói chính là người phụ nữ ban sáng.” Phương Nhã gật đầu, sau đó lại đưa mắt sang Hạ Nhược Y, mắt lộ vẻ trưng cầu ý kiến: “Hạ tổng…”

“Không gặp.” Hạ Nhược Y nhàn nhạt mở miệng, tuy không hiểu Lâm Quế tại sao muốn tới xin lỗi, nhưng cô bây giờ lại không có hứng thú đi gặp Lâm Quế.

“Hiểu rồi, Hạ tổng.” Phương Nhã gật đầu, lập tức lại căn dặn xuống dưới.

Lâm Như Tuệ ở một bên tuy cảm thấy làm như vậy không thích hợp, nhưng quyết định hiện nay Hạ Nhược Y đưa ra, bà ta lại không dám phản bác.

“Không gặp?!”

Mỹ nữ lễ tân giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc chuyển lời lại bỗng khiến Lâm Quế trái tim lạnh toát, bà ta không ngờ, Hạ Nhược Y bây giờ, vậy mà tuyệt tình như vậy, ngay cả cơ hội để bà ta xin lỗi cũng không cho.

“Mỹ nữ, cô có thể gọi lại lần nữa cho Hạ tổng của các cô được không, cô nói tôi thật sự biết sai rồi, bảo nó cho tôi một cơ hội gặp mặt giải thích.” Trong ngữ khí của Lâm Quế mang theo vài phần năn nỉ, phản ứng này của Hạ Nhược Y, quả thật vượt ngoài dự liệu của bà ta, trước đó tới, bà ta từng nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng, có cảnh bị Hạ Nhược Y sỉ nhục, có cảnh bị Lâm Như Tuệ sỉ nhục, nhưng duy chỉ không ngờ tới cảnh tượng này, theo bà thấy, bất luận như thế nào Hạ Nhược Y đều sẽ cho bà ta một cơ hội gặp mặt.

Nhưng không ngờ, Hạ Nhược Y ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.

“Xin lỗi, bà về đi, Hạ tổng của chúng tôi nói không gặp là không gặp.” Mỹ nữ lễ tân hừ lạnh một tiếng, ngữ khí giễu cợt, Lâm Quế bây giờ biết hối hận rồi sao? Muộn rồi!

“Được.” Lâm Quế mặt mày nhăn nhó đi đến một bên, rút điện thoại ra.

“Ông xã, tôi đã đến tập đoàn Khang Mỹ rồi, nhưng tiện nhân đó không chịu gặp tôi.” Lâm Quế lúc này chỉ có thể cầu cứu Đường Diệu Tông, hy vọng Đường Diệu Tông có thể đưa ra chủ ý cho bà ta.

“Không chịu gặp bà? Nó tại sao không chịu gặp bà?” Đầu dây bên kia, trong lòng Đường Diệu Tông không khỏi trầm xuống.

“Tôi không biết, tiện nhân đó trước đây không phải như này…”

“Không biết! Không biết! Hỏi bà cái gì cũng không biết!” Đường Diệu Tông có hơi tức điên: “Bà cái đồ đầu heo, ngoài gây chuyện thị phi ra, bà còn biết làm cái gì chứ?”

“Ông xã, tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi! Không gặp được người thì đợi cho tôi! Đợi đến khi gặp được người thì bà hãy trở về!”

“Tút” một tiếng, Đường Diệu Tông thô bạo cúp máy.

Lâm Quế ở lại đây, tự nhiên là tức giận đến ê răng.

“Tiện nhân! Tiện nhân! Còn lên mặt với bà đây!” Sau khi oán độc nguyền rủa Hạ Nhược Y vài câu, Lâm Quế chỉ có thể đội nắng đứng đợi ở đó.

Bất luận như thế nào, bà ta cũng phải gặp Hạ Nhược Y.

Nếu không nhận được sự tha thứ của Hạ Nhược Y, khách sạn của Đường Diệu Tông không thể mở ra, khách sạn một ngày không kinh doanh, tiền tổn thất, mấy trăm triệu.

Bà ta không gánh được cái giá này.

Rất nhanh, một buổi chiều trôi qua.

“Hạ tổng, bà ta còn đợi ở bên ngoài, đã đứng một buổi chiều rồi.” Phương Nhã thành thật báo cáo tình tình của Lâm Quế cho Hạ Nhược Y.

Nhưng sau khi Hạ Nhược Y nghe xong, ngay cả mí mặt cũng không ngước lên liền nói: “Để bà ta đợi đi.”

“Vâng, Hạ tổng.” Phương Nhã cung kính gật đầu.

Lâm Như Tuệ tận mắt nhìn thấy tất cả mà thầm kinh ngạc trong lòng, Hạ Nhược Y của hiện nay, so với trước đây, thật là như hai người khác nhau, nếu không phải là luôn canh chừng Hạ Nhược Y, Lâm Như Tuệ cũng muốn nghi ngờ, Hạ Nhược Y có phải là bị người ta đổi rồi không.

Lâm Quế vốn tưởng, bản thân đội nắng đứng ở bên ngoài một buổi chiều, Hạ Nhược Y sẽ có chút mềm lòng, ra ngoài gặp mặt mình, nhưng cho dù tới sẩm tối, cũng không có bất cứ ai xuống.

“Tiện nhân! Tiện nhân đáng chết! Mày tốt nhất đừng để bà đây túm được đuôi của mày!” Lâm Quế nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phun lửa, đứng 7-8 tiếng, bà ta không những cổ khô, ngay cả chân cũng đã đứng phát tê rồi, đừng nói gặp Hạ Nhược Y, ngay cả cái bóng của Hạ Nhược Y cũng không có nhìn thấy.