Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 401




CHƯƠNG 401: LÂM NHƯ TUỆ TỚI RỒI

“Ở rể?”

Trong lòng Tiêu Thuần lại chấn động, cô không ngờ, một người đàn ông bản lĩnh như Trần Dật Thần sẽ ở rể.

Sao anh phải ở rể? Rốt cuộc người phụ nữ như thế nào mới đáng để anh ở rể?

Tiêu Thuần định hỏi thêm mấy câu nữa, nhưng đúng lúc này, Trần Dật Thần và Sở Thanh Từ đã sóng vai nhau đi ra ngoài.

“Anh Trần, vậy tôi về trước nhé.” Sở Thanh Từ nhìn Trần Dật Thần bằng vẻ mặt phức tạp, hôm nay cô thật sự hơi ngạc nhiên khi anh từ chối lời mời của ông nội.

“Ừm, cô Sở đi thong thả, tôi không tiễn.” Trần Dật Thần gật đầu nói.

Giờ bên ngoài nhiều người như thế, ai cũng biết rõ thân phận Sở Thanh Từ, nếu anh ra ngoài cùng cô, không biết sẽ gây ra bao nhiêu hỗn loạn.

“Được.”

Sở Thanh Từ vừa rời đi, phía sau sân khấu rộng lớn chỉ còn lại ba người Tiêu Thuần, Lâm Ngọc Nhi và Trần Dật Thần.

Tiêu Thuần không khỏi liếc nhìn Trần Dật Thần, như muốn hỏi rốt cuộc người giàu có đã tặng nhiều chiến hạm không gian cho cô lúc trước, có phải là Trần Dật Thần hay không, nhưng lời nói đã tới bên miệng, lại bị cô nuốt xuống.

Tiêu Thuần cảm thấy, với tính cách Trần Dật Thần, dù anh thật sự là người giàu có, cũng sẽ không thừa nhận.

“Nếu sau này Bạch Văn Lịch tới quấy rối em, thì em cứ nói cho anh biết, anh sẽ tới xử lý cậu ta.” Trần Dật Thần dời mắt nhìn Lâm Ngọc Nhi, chuyện anh một quyền đấm bay Bạch Văn Lịch trên sân khấu, đã kết thù hằn với anh ta.

Với tính cách có thù tất báo của Bạch Văn Lịch, chắc chắn sẽ trả thù anh.

Nếu Bạch Văn Lịch tìm anh còn đỡ, anh chỉ sợ anh ta tới tìm Lâm Ngọc Nhi.

“Vâng.” Lâm Ngọc Nhi khẽ gật đầu, trong lòng hơi tự trách, cô liên tục gây rắc rối cho Trần Dật Thần, không biết đến bao giờ cô mới có thể không liên lụy anh.

Sở Thanh Từ vừa rời đi chưa được bao lâu.

Thì trước cổng trường Đại học Trung Hải, đã có bảy tám chiếc Mercedes-Benz S600 lần lượt chạy tới.

Thấy trận thế này, tất nhiên bảo vệ gác cổng chẳng dám hó hé, ngoan ngoãn cho bọn họ đi vào.

Cứ thế, bảy tám chiếc Mercedes-Benz S600 xếp thành một hàng dài, chạy thẳng vào trường Đại học Trung Hải, với dáng vẻ cực kỳ hống hách kiêu ngạo.

Sinh viên đi dạo trong khuôn viên trường đều đồng loạt né tránh, không ngừng sợ hãi.

Vừa nhìn đã biết bảy tám chiếc Mercedes-Benz S600 này tới sinh sự.

Tất nhiên mọi người cũng dễ dàng đoán ra bọn họ tới tìm ai.

Ngoài Trần Dật Thần, thì còn ai vào đây nữa!

“Nhà họ Bạch phản ứng nhanh thật, e rằng hoàng tử piano kia sắp tiêu đời rồi.”

“Chưa chắc, hoàng tử piano kia quen biết Sở Thanh Từ đấy.”

“Quen biết Sở Thanh Từ thì tính là gì? Sở Thanh Từ chỉ là một ngôi sao thôi, cô ta có thể so bì với Bạch Khiếu Thiên – ông trùm châu báu mấy chục nghìn tỷ à?”

“Đúng đó, Sở Thanh Từ hoàn toàn không thể so bì với Bạch Khiếu Thiên, dù có thể so bì, thì cô ta cũng không thể vì một người bạn, mà đắc tội với ông trùm trong giới kinh doanh như Bạch Khiếu Thiên được.”

Trong tiếng bàn tán của mọi người, Trần Dật Thần nhàn nhã ra khỏi phía sau sân khấu, sau lưng còn có Tiêu Thuần và Lâm Ngọc Nhi.

Bảy tám chiếc Mercedes-Benz S600 nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, xếp thành hàng dài cách Trần Dật Thần mấy mét.

Rồi cửa xe mở ra, hai mươi mấy người đàn ông cao lớn mặc vest đen đeo tai nghe bước xuống, lạnh lùng đi về phía Trần Dật Thần.

Dù trong tay bọn họ không có vũ khí, nhưng khí thế toát ra từ trên người họ lại khiến người khác cực kỳ khiếp sợ.

Đi tới trước mặt Trần Dật Thần xong, người đàn ông dẫn đầu mặt không cảm xúc nhìn anh nói: “Anh là gì với cô Sở?”

“Liên quan gì đến anh?” Trần Dật Thần lạnh nhạt đáp, không cần nghĩ cũng biết mấy người trước mặt là người nhà họ Bạch.

Người đàn ông cao lớn mặc vest đen dẫn đầu khẽ nhíu mày, như thể không ngờ khi nhìn thấy trận thế lớn như vậy của họ, mà Trần Dật Thần vẫn còn ngông cuồng đến thế.

“Ông chủ chúng tôi mời anh qua đó một chuyến.” Người đàn ông mặc vest đen kiên nhẫn nói, trên đường tới đây, anh đã biết rõ mọi chuyện xảy ra trên sân khấu, kể cả việc Sở Thanh Từ chống lưng cho Trần Dật Thần.

Chắc chắn, Trần Dật Thần có quan hệ không bình thường với Sở Thanh Từ.

Nhưng bọn họ không hề biết gì về thân phận Trần Dật Thần.

Điều duy nhất mà bọn họ biết là Trần Dật Thần lái Santana second hand.

Nên trước khi hiểu rõ thân phận Trần Dật Thần, chắc chắn bọn họ sẽ không manh động.

“Tôi không rảnh.” Trần Dật Thần lười biếng nói, lúc nãy ở phía sau sân khấu, Tiêu Thuần đã nói cho anh biết thân phận ba Bạch Văn Lịch.

Ông ta là ông trùm châu báu nổi tiếng ở thành phố Trung Hải, giá trị bản thân lên tới mấy chục nghìn tỷ.

Nếu là người bình thường, e rằng sẽ sợ đến mất mật khi nghe thấy thân phận này.

Nhưng Trần Dật Thần không phải người bình thường, nên một ông trùm châu báu, không đáng để anh đặt vào mắt.

Mi mắt người đàn ông cao lớn mặc vest đen khẽ giật, trước khi tới đây, Bạch Khiếu Thiên đã căn dặn anh, phải thăm dò thân phận Trần Dật Thần.

Nếu Trần Dật Thần sợ đến nhũn chân khi nhìn thấy thế trận của họ, thì không cần nói nhiều, chắc chắn anh ta không có bối cảnh gì cả, nên cứ tùy ý xử lý.

Nhưng giờ…

Biểu hiện của Trần Dật Thần đâu hề giống người không có bối cảnh.

Điều này đã khiến người đàn ông mặc vest đen hơi lúng túng.

“Anh Trần, ông chủ chúng tôi chỉ muốn mời anh qua đó một chuyến, sẽ không mất nhiều thời gian của anh…”

“Anh không hiểu tiếng người à? Tôi nói rồi, tôi không rảnh!” Trần Dật Thần nhíu mày, ba Bạch Văn Lịch rất thức thời, nhưng tại sao cấp dưới ông ta lại không hiểu chuyện như vậy?

Người đàn ông mặc vest đen còn chưa nói hết, đã bị Trần Dật Thần cắt ngang, làm anh ta giận tím mặt.

Đồng thời trong lòng anh ta cũng kiêng kỵ hơn.

Người đàn ông mặc vest đen hít sâu một hơi, rồi trầm giọng nói: “Nếu anh Trần không rảnh, thì tôi không ép buộc anh nữa, chào anh.”

Nói xong, người đàn ông mặc vest đen phất tay, hai mươi mấy người đàn ông cao lớn lại leo lên xe.

Cảnh tượng này làm nhiều sinh viên vây xem nhất thời sửng sốt.

Thế là xong rồi à?

Nhà họ Bạch đang làm cái quái gì vậy?

Bọn họ hùng hổ tới đây, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì, mà chỉ đen mặt rời đi?

Tiêu Thuần và Lâm Ngọc Nhi đứng phía sau cũng mơ màng, bọn họ đã chuẩn bị gọi cảnh sát khi nhà họ Bạch động tay động chân rồi, ai ngờ, tay chân nhà họ Bạch lại khách sáo đến thế, còn dùng từ mời nữa.

Tất nhiên Trần Dật Thần đã dự đoán mọi người sẽ phản ứng như thế.

Mọi người đều tưởng Sở Thanh Từ chỉ là một ngôi sao lớn.

Nhưng không ai biết, thân phận thật sự của Sở Thanh Từ là cháu gái lão chiến thần.

Trước mặt cô, người gọi là ông trùm châu báu hoàn toàn chỉ là trò hề.

Rõ ràng Bạch Khiếu Thiên gióng trống khua chiêng tới đây, là để thăm dò, nếu lúc nãy anh lộ ra chút sợ sệt, thì chắc chắn hơn hai mươi người kia sẽ xử anh tại chỗ, không cho anh chút thời gian để xoay sở.

Sau đó Trần Dật Thần lái xe về khách sạn.

Cùng lúc đó, Lâm Như Tuệ đã tới Trung Hải.

Lâm Như Tuệ vừa ra khỏi sân bay, đã nhìn thấy Hạ Nhược Y đang đứng đợi một mình ngoài sân bay.

“Con gái, mẹ nghe ba con nói, mấy ngày trước tên vô tích sự kia cũng tới Trung Hải rồi, nó có tới quấy rầy con không?” Vừa gặp mặt, Lâm Như Tuệ đã gấp gáp đặt câu hỏi, bà vốn không định tới Trung Hải, nhưng hôm qua Hạ Trấn Quốc lại nói, Trần Dật Thần cũng tới đây rồi.

Vừa nghe thấy tin tức này, tất nhiên Lâm Như Tuệ sẽ nổi trận lôi đình, cảm thấy chắc chắn Trần Dật Thần muốn quấy rầy Hạ Nhược Y, nên mới tới Trung Hải, bằng không sao lại trùng hợp đến thế.

Thế là Lâm Như Tuệ gấp gáp chạy tới đây trong đêm.