Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 357




CHƯƠNG 357: BẠN TRAI?

“Tiêu Thuần, đừng có cho mặt mũi mà không biết xấu hổ được không?” Giọng Lưu Khôn vẫn ôn hoà như trước, thậm chí khi nói còn mang theo ý cười, nhưng lại khiến người khác không rét mà run.

Người Tiêu Thuần không khỏi run lên, cô mỉm cười: “Đàn anh, bạn trai Ngọc Nhi sắp đến rồi…”

“Xì!” Tiêu Thuần còn chưa nói xong đã bị một giọng nói thô lỗ cắt ngang.

Người ngắt lời Tiêu Thuần là một thanh niên mặt đen cao mét chín, thanh niên này có làn da ngăm đen, cơ bắp lộ ra ngoài mang theo vẻ đẹp bùng nổ, khi bước đi giống như một con mãnh thú thời xa xưa, mặt đất cũng phải rung lên.

Khi tới trước mặt Tiêu Thuần, hắn ta cười dữ dằn rồi nói: “Tiêu Thuần, con mẹ nó, cô tưởng ông đây chưa điều tra rõ lai lịch của cô nhóc họ Lâm đó à?”

“Cô ta chỉ là một con dế nhũi chui ra từ thị trấn nhỏ, mẹ làm thợ dệt cho một nhà máy dệt quèn, lương một tháng được có bảy triệu. Ba cô ta đã hai mẹ con từ nhỏ rồi chạy mất, đến giờ vẫn không thấy bóng dáng.”

“Còn người bạn trai mà cô nói lại càng không có nhé! Ông đây đã hỏi bạn học của cô Lâm rồi, họ nói từ cấp một cho đến cấp ba, cô nhóc ấy còn chưa cầm tay trai lần nào, lấy đâu ra bạn trai?”

“Không có bạn trai?” Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Thuần không khỏi tái nhợt, Lâm Ngọc Nhi không có bạn trai vậy thì số điện thoại duy nhất không lưu tên trong điện thoại cô ấy là của ai?

Mình gọi cho anh, liệu anh có tới không?

“Tiêu Thuần, nếu cô thức thời một chút thì mau cút đi, để cô Lâm ở lại cho tôi và anh Khôn, để chúng tôi vui vẻ đêm nay, đêm nay thoải mái rồi ngày mai chúng tôi sẽ đưa cô Lâm về chỗ cô.” Thanh niên mặt đen cười toe toét rồi nói, thật ra Tiêu Thuần cũng khá xinh, không kém Lâm Ngọc Nhi là bao, nhưng nghe nói Tiêu Thuần và mấy người trong ban giám đốc nhà trường có quan hệ, nếu họ làm chắc chắn sẽ có vấn đề.

Tiêu Thuần khó xử nhìn Lâm Ngọc Nhi, thực ra quan hệ giữa cô và Lâm Ngọc Nhi cũng không tốt lắm, chỉ mới quen nhau được bốn năm ngày thôi, nếu không phải Lâm Ngọc Nhi có vài nét giống cô của trước đây thì cô đã bỏ Lâm Ngọc Nhi lại từ lâu rồi.

Dù sao thì Lưu Khôn và Võ Chí Khoa trước mặt đều không phải đèn cạn dầu, gia thế của bọn họ đều rất khủng, Lưu Khôn ngoài chức phó chủ tịch hội học sinh trường đại học Trung Hải ra thì gia cảnh nhà cậu ta cũng không kém. Ba cậu ta quản lý công ty thiết bị y tế vớigiá trị thị trường hơn 90 nghìn tỷ, mẹ cậu ta là cán bộ của bộ giáo dục thành phố, Lưu Khôn là con trai duy nhất của hai người nên được họ cưng chiều hết mực.

Thanh niên da đen Võ Chí Khoa này có ba là nhà doanh nhân nổi tiếng, chú là chủ tịch hội thương mại vùng này, bản thân Võ Chí Khoa cũng là cao thủ đai đen Taekwondo.

Hai người họ nhìn trúng Lâm Ngọc Nhi thì cô ấy chắc chắn không có cơ hội trốn thoát.

Nếu không phải ngay từ đầu cô cố gắng cản rượu thay Lâm Ngọc Nhi, thì sợ rằng bây giờ cô ấy đã nằm lên giường hai người kia lâu rồi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Thuần cũng đưa ra quyết định, cô ngẩng đầu lên nói: “Anh Khôn, anh Võ, tôi muốn gọi điện thoại.”

“Gọi điện?” Võ Chí Khoa nhếch môi: “Tìm cứu binh à?”

“Ừm.” Tiêu Thuần gật đầu, nếu đổi là người khác, nghe cô muốn tìm cứu binh thì chắc chắn sẽ cho cô mấy cái tát, nhưng Võ Chí Khoa và Lưu Khôn không như vậy. Bọn họ rất kiêu ngạo, phản ứng đầu tiên của họ khi nghe cô nói tìm cứu binh không phải sợ, mà là hưng phấn, kích thích!

Quả nhiên đúng như Tiêu Thuần nghĩ, nghe thấy cô thừa nhận, Võ Chí Khoa chẳng những không chút phẫn nộ mà còn nhếch miệng cười giễu cợt: “Gọi cho ai?”

“Bạn trai Ngọc Nhi.” Tiêu Thuần đáp, đúng là cô định gọi cho Trần Dật Thần, cô biết mình không giúp được Lâm Ngọc Nhi, nếu cô khăng khăng muốn giúp thì cuối cùng sẽ chỉ khiến bản thân cũng chịu thiệt.

Vì vậy cô chỉ có thể đặt hy vọng vào Trần Dật Thần, mặc dù không biết quan hệ giữa Trần Dật Thần và Lâm Ngọc Nhi là gì, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, người có thể khiến Lâm Ngọc Nhi lưu số cẩn thận như thế hẳn là không đơn giản.

Nếu Trần Dật Thần cũng không có cách giúp Lâm Ngọc Nhi thì cô chỉ có thể nói lời xin lỗi với cô ấy thôi.

“Bạn trai?” Võ Chí Khoa đột nhiên cười chế giễu: “Tiêu Thuần, cô bớt chơi trò kéo dài thời gian với ông đây đi!”

“Vừa nãy ông cũng đã nói rất rõ ràng rồi.”

“Cô Lâm không có bạn trai!”

“Nếu nói đến bạn trai thì cũng chỉ có anh Khôn thôi!”

“Anh Võ, tôi không lừa anh, Ngọc Nhi thật sự đã có bạn trai.” Tiêu Thuần bình tĩnh đáp, thực ra Trần Dật Thần có phải bạn trai Lâm Ngọc Nhi hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là Trần Dật Thần có tới hay không, nếu Trần Dật Thần đưa cảnh sát tới thì dù Võ Chí Khoa và Lưu Khôn có ngông nghênh đến đâu, hôm nay cũng sẽ phải buông tay.

Cho nên cô phải kéo dài thời gian.

“Ông đây không tin! Tiêu Thuần, cô bớt giở trò với tôi đi…” Võ Chí Khoa lớn tiếng chửi rủa, mắng một hồi rồi bắt đầu đi lên túm Tiêu Thuần lại.

Tiêu Thuần quýnh lên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lưu Khôn lại mỉm cười nói: “Cho cô ấy gọi.”

“Anh Khôn?” Võ Chí Khoa sửng sốt, lẽ nào Lưu Khôn không nhìn ra Tiêu Thuần đang kéo dài thời gian sao?

Lưu Khôn mỉm cười lắc đầu: “Chí Khoa, chúng ta cũng không thiếu một hai phút này.”

“Tiêu Thuần muốn gọi thì cứ để cho cô ấy gọi đi.”

“Tôi muốn xem người được gọi là bạn trai Ngọc Nhi mà cô ấy nói có năng lực thế nào.”

“Người phụ nư mà Lưu Khôn tôi nhìn trúng không phải ai cũng có thể cướp đi.”

Giọng điệu Lưu Khôn vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng sự bình tĩnh này lại khiến Tiêu Thuần sợ hãi.

Thậm chí cô còn có một ý định trong đầu là dù Trần Dật Thần có thật sự đưa cảnh sát tới, e là cũng không ngăn được Lưu Khôn.

Lưu Khôn tỏ ra cực kỳ tự tin!

“Ha ha ha! Anh Không, anh ngầu thật đấy! Em rất thích!”

“Người phụ nữ mà hai anh em chúng ta nhìn trúng dù Thiên Vương Lão Tử đến cũng phải chạy xa!”

Võ Chí Khoa cười ngông cuồng, dáng vẻ cứ như ông trời thứ nhất, ông đất thứ hai còn tôi thứ ba vậy.

Lưu Khôn cười nhẹ, đi tới bàn bên cạnh rót cho mình một ly rồi tao nhã lắc rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Haiz, Tiêu Thuần, sao cô lại không biết thức thời vậy chứ?” Lúc này một người phụ nữ dáng người cao gầy mặc sườn xám sứ Thanh Hoa bước tới trước mặt Tiêu Thuần, thở dài một hơi rồi nhìn Tiêu Thuần với vẻ thương cảm.

“Vương Nhã Nam, cô còn có mặt mũi mà nói tôi?!” Nhìn thấy người con gái mặc sườn xám, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Thuần lập tức lạnh đi, trong đôi mắt đẹp lại càng trào ra những làn sóng giận dữ.

Cô gái mặc sườn xám này cũng là bạn cùng phòng của cô, hôm nay chính là cô ta đã dỗ dành, lừa gạt để đưa Lâm Ngọc Nhi ra khỏi trường, đến bàn rượu, cô ta cũng chính là người đã chuốc rượu cho Lâm Ngọc Nhi nhiều nhất.

Trước đây trong trường có tin đồn rằng cô ta là bạn gái mà Lưu Khôn bao nuôi, Tiêu Thuần không tin những điều này nhưng bây giờ thì cô tin rồi.

Vương Nhã Nam là một con chó do Lưu Khôn nuôi, Lưu Khôn nói gì thì cô ta làm đó, vì Lưu Khôn mà cô ta đã đánh mất điểm mấu chốt cơ bản nhất của con người.