Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 327




CHƯƠNG 327: XINH ĐẸP HƠN TIÊN NỮ TRÊN TRỜI

Dáng vẻ thê thảm này của lão tam Hoàng, làm trong lòng Trần Dật Thần hiện ra một loại sát ý bạo ngược trước nay chưa từng có, nhưng mà lúc này, trên mặt anh lại không thể hiện ra chút gì.

Mà gương mặt lại vô cùng nhạo báng liếc nhìn qua lão tam Hoàng, cười nói: “Hoàng lão cẩu, mạng ông rất lớn.”

“Hắc, nhìn thằng nhóc cậu nói kia, ông đây là đại ca của cậu, mạng của ông đây, có thể không lớn sao?” Lão tam Hoàng trừng mắt, dáng vẻ thở phì phò có chút ngây thơ chân thành.

Trần Dật Thần cười cười, không nói gì.

“Vừa nghe tên nhóc thối Lý nói, tên nhãi cậu luẩn quẩn trong lòng, chạy đến Thương Châu ở rể nhà người ta rồi sao? Có chuyện này hay không?”

“Đúng là có chuyện bày.” Trần Dật Thần cười cười gật gật đầu,

Miệng lão tam Hoàng mở to, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi: “Thật sao?!”

“Đương nhiên là thật, tôi mà cần phải lừa cái lão cẩu như ông sao?” Trần Dật Thần cười cười nói.

“Ha, người em dâu này của tôi vẻ ngoài không phải giống như tiên nữ sao?” Lão tam Hoàng lập tức hào hứng lên.

Trần Dật Thần lắc đầu, thản nhiên nói: “Người em dâu này của ông, cô ấy còn đẹp hơn cả tiên nữ trên trời.”

“Ha ha, vậy là tốt, vậy là tốt rồi.” Lão tam Hoàng cười ha ha, hài lòng gật nhẹ đầu: “Như vậy cũng xem như là không làm mất mặt tên nhóc cậu.”

“Làm mất mặt?”

Trần Dật Thần tự giễu cười, lắc đầu.

“Không có gì mất mặt, nếu muốn nói làm mất mặt, cũng là tôi làm mất mặt Nhược Y, mà không phải Nhược Y làm mất mặt tôi.”

“Hả?”

Trong mắt lão tam Hoàng xẹt qua một tia ngạc nhiên, tên nhóc này làm mất mặt người phụ nữ kia? Làm sao có thể?”

Thật phận của Trần Dật Thần, người khác không rõ lắm, ông vẫn biết rõ.

Tạm thời không nói đến quan hệ với nhà họ Trần, chỉ với thân phận đệ tử quan môn của Tiêu Quốc Trung thôi, cũng đủ để khinh thường 99,9% thanh niên tuấn kiệt ở nước H to lớn này.

Nếu như Trần Dật Thần muốn lấy vợ sinh con, chỉ cần thả một câu ra, những hào môn đứng đầu nước H sẽ đưa thiên chi kiều nữ nhà mình ra xếp hàng trước mặt Trần Dật Thần.

Cho dù là nhà họ Trần cũng không thể nói gì.

Bởi vì sư phụ của Trần Dật Thần là Tiêu Quốc Trung, tông sư võ học Tiêu Quốc Trung!

Vùng đất nước rộng lớn như vậy, có hàng trăm hàng ngàn gia tộc hào môn, Nhà họ Trương Thiên Nam, nhà họ Lý Giang Bắc, nhà họ Tôn Đông Ngô…

Bọn họ đã có truyền thừa từ lâu, thế lực kinh người, phú khả địch quốc, tùy tiên lôi một người trong bọn họ ra, dậm chân một cái, cũng có thể làm động đất một tỉnh.

Ở trước mặt tông sư, bọn họ vẫn không dám thở mạnh!

Đây là lực uy hiếp của tông sư.

Nếu như những người ở nhà họ Trần kia biết, đứa con riêng Trần Dật Thần này, vào năm mười lăm tuổi, đã được Tiêu Quốc Trung nhận làm đệ tử quan môn, bọn họ đối với Trần Dật Thần, đương nhiên sẽ không phải thái độ như hiện tại.

Lúc này, Trần Dật Thần lấy một viên đan dược màu đen tỏa ra mùi thơm ngát, cắt đứt suy nghĩ lão tam Hoàng, lão tam Hoàng không khỏi thốt ra: “Đây là Băng Liên Đan?”

“Ừ.” Trần Dật Thần gật nhẹ đầu.

“Cái đồ chơi này thật có thể loại trừ hỏa độc?” lão tam Hoàng bán tín bán nghi.

“Có thể loại trừ hay không, ăn vào chẳng phải sẽ biết sao?” Trần Dật Thần liếc nhìn lão tam Hoàng: “Há mồm.”

Lão tam Hoàng cười ha ha, há to miệng, Trần Dật Thần lấy Băng Liên Đan ra, chuẩn bị bỏ vào trong miệng lão tam Hoàng.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại vang lên một tiếng nhẹ nhàng: “Không được cho bệnh nhân ăn lung tung!”

Một giây sau, chủ nhân cua giọng nói lộc cộc bước mấy bước đến, túm lấy Băng Liên Đan trong tay Trần Dật Thần, rồi sau đó lạnh lùng nhìn qua Trần Dật Thần và bốn anh em Trần Thị, mở miệng chất vấn: “Mấy người là ai? Có quan hệ thế nào với người bệnh?”

Trần Dật Thần nhíu nhíu mày, không nói gì.

“Chúng tôi là người nhà bệnh nhân.” Trần Trạch Văn đứng dậy, đánh giá người đẹp mặc áo blouse trắng cao gầy trước mặt, nhìn từ bảng tên trước ngực người đẹp cao gầy này, tên của cô ấy là Khương Ngọc Đình, là bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện.

“Người nhà.”

Đôi lông mày thanh của Khương Ngọc Đình nhăn lại, trong mắt có vẻ hoài nghi: “Trước kia tại sao tôi không thấy mọi người đến đây?”

“Trước kia…” Trần Trạch Văn có chút xấu hổ, đang chuẩn bị tùy tiện tìm một lý do giải thích, lúc này, lão tam Hoàng lại cười ha ha mở miệng: “Bác sĩ Tiểu Khương, mấy người bọn họ là con trai con gái tôi, thời gian trước vẫn luôn bận rồi bên ngoài, cho nên không có thời gian đến thăm tôi, mấy hôm nay chúng nó đều loay hoay tàm tạm rồi, cho nên lại quay về…”

Nghe thấy lão tam Hoàng nói như thế, lúc này nghi kỵ của Khương Ngọc Đình mới bỏ đi một chút.

Nhưng mà vẫn không cho mấy người Trần Dật Thần chút sắc mặt gì.

Dù sao lão tam Hoàng đã ở bệnh viện gần một tháng rồi, nhưng mấy người Trần Dật Thần bây giờ mới chạy đến, có người làm con cháu như vậy sao?

“Đây là cái gì?” Khương Ngọc Đình cầm lấy Băng Liên Đan, lại dời mắt nhìn Trần Dật Thần.

“Băng Liên Đan.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.

“Băng Liên Đan?” Khương Ngọc Đình nhíu mày lại: “Có tác dụng gì?”

“Chữa bệnh.”

“Chữa bệnh? Chỉ bằng cái này?” Khương Ngọc Đình cười nhạo một tiếng, trong giọng nói có một loại khinh thường nhàn nhạt.

“Ừ, chỉ bằng cái này.” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng.

“Tôi không nói đùa với anh!”

Vẻ mặt Khương Ngọc Đình đột nhiên lạnh xuống: “Anh biết ông Hoàng là bệnh gì sao?Anh dám cho ông ấy uống bừa thuốc, nếu như xảy ra vấn đề gì, ai chịu trách nhiệm?!”

“Uống vào xảy ra vấn đề, tôi phụ trách.” Trần Dật Thần vẫn bình tĩnh như trước, nhưng Khương Ngọc Đình vẫn nổi trận lôi đình: “Anh phụ trách?! Anh phụ trách nổi sao?!”

“Ông cụ Hoàng là bệnh nhân viện trưởng chúng tôi từ mình nói chuyện, vì bệnh của ông ấy, bệnh viên chúng tôi thành lập riêng một tổ chức chữa bệnh, tập kết tất cả bác sĩ chủ nhiệm các bệnh viên lớn cao cấp nhất Trung Hải, làm ra phương án chữa bệnh.”

“Chúng tôi ngay cả mỗi ngày ông Hoàng uống mấy lít nước thường cũng phải tính toán chính xác, anh thì hay lắm, trực tiếp không nói hai lời cho ông nội Hoàng uống cái thứ thuốc lung tung này, anh là sợ ông Hoàng chết không đủ nhanh sao?!”

Bộ ngực sữa của Khương Ngọc Đình phập phồng kịch liêt, rõ ràng là bị tức không nhẹ.

Trần Dật Thần cũng nhíu mày, cô gái này ăn phải thuốc nổ sao? Mình còn chưa đút Băng Liên Đan cho lão tam Hoàng, nếu như thật sự đút vào rồi, cô gái này chẳng phải trực tiếp nổ tung sao.

“Khụ khụ, bác sĩ Tiểu Khương, cô đừng nói giận, Tiểu Trần cậu ấy cũng là có ý tốt…” Lão tam hoang họ nhẹ hai tiếng, chuẩn bị hòa giải, nhưng Khương Ngọc Đình căn bản không nghe, trực tiếp tức giận cắt ngang: “Anh ta đây không phải là có ý tốt, anh ta đây là ngu xuẩn!”

“Anh ta ngay cả ông bị bệnh gì cũng không biết, đã dám cho ông uống thuốc bừa, đây không phỉa ngu xuẩn thì là cái gì?”

Sắc mặt Trần Dật Thần trầm xuống: “Ai nói tôi không biết lão tam Hoàng bị bệnh gì?”

“Anh biết?”

“Vậy ngược lại anh nói thử xem!” Khương Ngọc Dình đúng lý không bỏ qua.

Trần Dật Thần mở to miệng, đang chuẩn bị nói, lúc này, cửa ra vào lại vang lên một giọng nói lớn: “Tiểu Khương, làm sao vậy? Tức giận với ai thế?”

“Ba?” Nghe thấy âm thanh này, đôi mắt đẹp của Khương Ngọc Đình lập tức vui mừng lên.

Trần Dật Thần quay đầu lại nhìn qua, đã thấy trước cửa phòng bệnh lúc này đã ồn ồn ào ào một đống người.