Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 321




CHƯƠNG 321: NGÔ ĐÔNG HẢI

“Bịch.”

Người đàn ông mặc quần áo màu đen gần như là ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có liền bị người đàn ông như vượn đen đánh bay ra ngoài, đập vào cửa kính của quán cafe.

Rẻng!

Tấm kính cường lực không bị búa đập mà vang lên một tiếng ầm rồi vỡ tan tành.

“Tiểu Võ.”

Hai người đàn ông mặc đồ đen còn lại nổi giận hét lên một tiếng, trong nháy mắt hốc mắt đỏ bừng,

Lúc này người đàn ông khỉ gầy ngang nhiên xuất thủ, vừa mới cầm hộp thuốc ở trong tay lên, sáu cây kim bạc bắn vào hai người đàn ông mặc đồ đen còn lại.

Hai người đàn ông mặc đồ đen vội vàng né tránh, mặc dù là trong lòng đã có sự phòng bị, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần cho nên sáu cây kim châm đó vẫn có hai cây bắn vào trong cơ thể của bọn.

Trên mặt của hai người lập tức lộ ra cảm xúc đau đớn.

Tất cả những chuyện này nói như cực chậm, nhưng mà trên thực tế lại xảy ra vô cùng nhanh, kể từ khi người đàn ông khỉ gầy lấy hộp thuốc ra đến lúc người đàn ông vượn đen đánh bay Tiểu Võ cũng chưa tới ba giây.

Có thể nói là tốc độ của người đàn ông khỉ gầy và người đàn ông vượn đen nhanh kinh khủng.

“Tiểu Huyền, dẫn cô chủ chạy đi.”

Người đàn ông mặc áo màu đen đứng đầu rốt cuộc cũng đã kịp phản ứng lại, anh ta hét lớn một tiếng, cuộn nấm đấm xông về phía người đàn ông khỉ gầy.

Hốc mắt của người đàn ông mặc đồ màu đen tên là Tiểu Huyền đỏ bừng, mặc dù là rất muốn giết chết khỉ gầy và vượn đen cho hả giận, nhưng mà anh ta cũng hiểu được, lúc này bảo vệ cho cô chủ mới là quan trọng nhất.

Tiểu Huyền nhanh chân chạy đến bên cạnh cô gái trẻ tuổi, chuẩn bị dẫn cô gái trẻ tuổi chạy đi.

Nhưng mà người đàn ông như vượn đen giống như cột điện lại có tốc độ nhanh hơn anh ta.

Người đàn ông vượn đen chạy đến bên người của cô gái trẻ tuổi nhanh hơn Tiểu Huyền một bước, vung nắm đấm ra.

Nắm tay gió thét, bay phấp phới.

Dựa vào một quyền lúc nãy anh ta vừa mới đánh lén Tiểu Võ, sức mạnh nắm đấm của anh ta hiển nhiên không thể xem thường được, cho dù là sắt đá cũng có thể bị xuyên thủng.

Có thể tưởng tượng được một nắm đấm này nếu đánh lên trên người của cô gái trẻ tuổi thì cô gái trẻ tuổi này sẽ có kết cục như thế nào.

Giờ phút này cô gái trẻ hoàn toàn rất hoảng sợ.

Có đánh chết cô ta cũng không ngờ đến sát thủ lại xuất hiện trong nhà ga cao tốc.

Mặc dù là trong lòng hỗn loạn, nhưng mà phản ứng của cô gái trẻ tuổi lại vô cùng tỉnh táo. Lúc sát thủ vượn đen xông đến cô ta, cô ta lập tức cầm ly cà phê nóng hổi ở trên bàn và đập cái ly vào mặt của người đàn ông vượn đen.

Cái ly đập vào trên mặt của sát thủ vượn đen cũng không tạo thành ảnh hưởng bao nhiêu đối với sự tấn công của sát thủ vượn đen, nhưng mà lại để cho động tác của anh ta chậm một chút.

Trong nháy mắt động tác bị chậm trễ, Tiểu Huyền đi đến bên cạnh cô gái trẻ tuổi chặn đợt tấn công thứ nhất của sát thủ vượn đen.

Quyền chưởng giao nhau.

Tiểu Huyền không kiểm soát lùi về phía sau ba bước, trong nháy mắt sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên là không thể địch lại sát thủ vượn đen.

Nhưng trên mặt của sát thủ vượn đen lại xuất hiện biểu cảm giận dữ, bởi vì cô gái trẻ tuổi thừa dịp lúc anh ta với Tiểu Huyền đánh nhau mà đã chạy ra khỏi phạm vi quán cà phê.

“A.”

Sát thủ vượn đen nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đánh bay Tiểu Huyền đi, giống như là con hổ dữ nhào về phía cô gái trẻ tuổi.

Cô gái trẻ tuổi hoảng hốt chạy lung tung, vậy mà lại chạy về phía bọn người Trần Dật Thần.

Trần Trạch Lý vô cùng lo lắng, đứng dậy chuẩn bị cứu cô gái trẻ tuổi một mạng.

Nhưng mà cô gái trẻ tuổi mang trên mặt đầy nét lo lắng, kêu lớn với Trần Trạch Lý: “Đi ra đi, anh không phải là đối thủ của anh ta đâu!”

Trần Trạch Lý nhếch miệng thờ ơ, anh ta nhảy lên thật cao, thân thể bật ra giống như là dây cung bị kéo căng, nắm đấm thép đập mạnh về phía gương mặt của sát thủ vượn đen giống như là một tia sấm.

“Muốn chết!”

Sát thủ vượn đen nhe răng cười một tiếng, không hề sợ hãi chút nào mà đón lấy.

“Bốp.”

Hai nắm đấm sắt đụng vào nhau.

Ánh mắt của Trần Trạch Lý bỗng nhiên co rút lại, sau đó cả người không kiềm chế được mà bay ngược ra bên ngoài giống như là một con diều bị đứt dây, đập vào trên cửa kính pha lê của quán cà phê.

“Lý.”

Trần Trạch Văn đứng phắt dậy muốn ra tay, lại bị Trần Dật Thần nhấn lại.

“Bảo vệ tốt cho Ngọc Nhi, để tôi cho.” Trần Dật Thần thấp giọng mở miệng nói, đứng dậy đi về phía sát thủ vượn đen.

Lúc này cô gái trẻ tuổi đã lâm vào trong tuyệt vọng.

Mắt nhìn thấy sát thủ vượn đen đang bước từng bước một đi đến, cô ta cười thảm một tiếng, sau đó trực tiếp nhắm mắt lại chuẩn bị chờ chết.

Nhưng mà lúc này bên tai của cô ta lại vang lên một âm thanh lạnh nhạt: “Ngô Đông Hải là gì của anh?”

Ngô Đông Hải?

Cô gái trẻ tuổi có chút kinh ngạc, không khỏi mở to mắt.

Đã nhìn thấy trước mắt có nhiều hơn một bóng dáng thon gầy, giờ phút này bóng dáng này đang đứng khoanh tay ở đó, im lặng trực diện với sát thủ vượn đen.

Câu Ngô Đông Hải lúc nãy hiển nhiên là hỏi sát thủ vượn đen.

Sắc mặt của sát thủ vượn đen thay đổi, sau đó trên mặt tràn đầy vẻ độc tài, mở miệng uy hiếp: “Ngô Đông Hải cái gì chứ, tôi không biết, tranh thủ thời gian cút ngay cho tôi, nếu như không cút đi thì ông đây sẽ giết anh.”

“Anh đi đi, anh không phải là đối thủ của anh ta, anh ta là võ giả.” Cô gái trẻ tuổi có chút thê lương nhìn Trần Dật Thần, cô ta rất cảm kích Trần Dật Thần có hành động anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà cô ta biết rất rõ ràng võ giả và người bình thường chênh lệch biết bao nhiêu.

Người bình thường giống như là Trần Dật Thần ở trước mặt của sát thủ vượn đen, chỉ sợ là ngay cả một chiêu cũng không nhịn được.

Trần Dật Thần mỉm cười từ chối cho ý kiến.

Lúc này sát thủ vượn đen đã mất đi tính nhẫn nại.

Anh ta nhanh chóng bước lên một bước, nắm đấm sắt gào thét đánh về phía mặt của Trần Dật Thần, mà Trần Dật Thần thì giống như là bị sợ đến choáng váng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

“Tại sao lại phải muốn chết chứ…”

Cô gái trẻ tuổi thở dài, cảm thấy không đáng thay cho Trần Dật Thần.

Một giây sau, nắm đấm sắt của sát thủ vượn đen đi đến trước mặt của Trần Dật Thần.

Trên mặt của anh ta tràn đầy vẻ dữ tợn, dường như nhìn thấy cái đầu của Trần Dật Thần sẽ nổ giống như là một trái dưa hấu.

Trần Dật Thần lắc đầu cười một tiếng, nhẹ nhàng vươn một cái tay ra bắt lấy nắm đấm sắt của sát thủ vượn đen.

Động tác này làm cho vẻ hung ác trên gương mặt của sát thủ vượn đen ngưng đọng lại trong nháy mắt, thay vào đó là sự kinh hãi.

“Răng rắc.”

Tiếng gãy xương rất nhỏ vang lên.

Sát thủ vượn đen gào thét thê thảm, sau đó sắc mặt nhăn nhó trực tiếp quỳ xuống ở trước mặt của Trần Dật Thần.

Cổ tay của anh ta đã bị Trần Dật Thần bẻ gãy hoàn toàn.

Cảnh tượng đột ngột làm cho tất cả mọi người ở đây phải mở to hai mắt mà nhìn, có không ít người giống như là pho tượng trực tiếp lâm vào trạng thái hóa đá.

Chẳng ai ngờ đến người đàn ông cao một mét chín, dáng dấp như là vượn đen, ở trước mặt của Trần Dật Thần vậy mà ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ được.

Cô gái trẻ tuổi cũng há to miệng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy cảm xúc không thể tin được.

Cảnh tượng trước mắt xảy ra như thế nào, không có người nào rõ ràng hơn so với cô ta.

Có thể phế đi bàn tay của sát thủ vượn đen dễ như trở bàn tay, vậy thì nói rõ Trần Dật Thần cũng là võ giả.

Hơn nữa, cảnh giới của Trần Dật Thần chỉ sợ là đã vượt xa sự tưởng tượng của cô ta.

Lúc này, sát thủ khỉ gầy đã giải quyết người đàn ông mặc đồ đen, khi nhìn thấy sát thủ vượn đen bị Trần Dật Thần phế đi chỉ trong một chiêu, trong ánh mắt của sát thủ khỉ gầy lướt qua một tia kiêng kị nồng đậm.

“Rốt cuộc các hạ là ai.” Người đàn ông khỉ gầy nhìn chằm chằm vào Trần Dật Thần, khàn giọng hỏi.

Mặc dù là cảnh giới của vượn đen không cao, chỉ có thể tính là Minh Kình hậu kỳ, nhưng mà bởi vì trời sinh thần lực cho nên thực lực của anh ta mạnh mẽ hơn người.

Cho dù có gặp võ giả Ám Kình sơ kỳ, vượn đen cũng có thể một đấu một.

Nhưng mà ở trước mặt của Trần Dật Thần, vượn đen lại giống như là một tờ giấy, ngay cả một chiêu cũng không thể tiếp tục chống đỡ, vậy mà đã bị Trần Dật Thần phế đi một cái tay.

Quả thật không hợp lý!