Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 308




CHƯƠNG 308: CHỌC KHÔNG NỔI SAO?

Lâm Ngọc Nhi yếu ớt liếc nhìn Trần Dật Thần, sau khi nhận được ánh mắt chắc chắn của Trần Dật Thần mới dám mở miệng: “Khi… khi tôi bê đồ ăn, dì này đột nhiên đứng dậy, va vào người tôi, va đổ…”

“Cô nói linh tinh!” Lâm Quế nóng vội cắt ngang, tức tối nói: “Rõ ràng là tiện nhân cô muốn trả thù tài xế của tôi hôm qua đã đánh mẹ của cô, cố ý hắt canh nóng lên người tôi!”

“Tôi không có!” Lâm Ngọc Nhi khẩn trương đến mức sắp khóc rồi.

“Không có gì! Chỗ này nhiều người nhìn thấy như thế, bọn họ đều có thể làm chứng!” Lâm Quế chỉ vào mấy thực khác ở xung quanh xem, bất luận như thế nào, bà ta cũng không thể để Lâm Ngọc Lâm chứng thực là lỗi của bà ta.

Nếu không sẽ lưu lại ấn tượng về nhân phẩm của bà ta có vấn đề, nếu như ấn tượng của Lâm Chí Tướng với bà ta mà tệ, chuyện hợp tác giữa tập đoàn Trung Thành và công ty Đỉnh Phong đừng nghĩ tới nữa.

Lâm Chí Cường đưa ánh mắt nhìn sang mấy thực khách, nhưng mấy thực khách lại lũ lượt lắc đầu.

“Tôi không biết, tôi cái gì cũng không nhìn thấy.”

“Tôi cái gì cũng không biết.”

Rất rõ ràng, bọn họ không muốn nhúng vào, dù sao hai bên Lâm Quế và Trần Dật Thần, bên nào nhìn trông cũng không phải loại hiền lành.

Sự việc rơi vào căng cứng.

Lâm Quế có lý có chứng cứ, một mực cắn chết với lý do Lâm Ngọc Nhi cố ý trả thù.

Lúc này, Trần Dật Thần lạnh lùng lên tiếng: “Xem camera giám sát.”

Lâm Chí Cường vỗ đầu, lập tức phản ứng lại, đúng rồi, xem camera giám sát, cách giải quyết đơn giản như thế, bản thân sao lại không nghĩ ra chứ, nhất định là hôm nay gặp boss lớn quá căng thẳng rồi.”

Lâm Chí Cường ở trong lòng tự an ủi mình.

“Quản lý của các ông đâu? Bảo ông ta lấy đoạn băng ghi hình từ camera giám sát ra đây.”

Lâm Chí Cường liếc nhìn nhân viên phục vụ ở một bên.

“Quản lý của chúng tôi ông ấy…”

“Ông mày ở đây!” Một giọng nói tràn ngập ý hận vang lên trong đại sảnh, quản lý Trương mang theo nụ cười lạnh đi tới, đằng sau còn có mười mấy người đàn ông vạm vỡ xăm hình mặt mày hung dữ.

Mười mấy người đàn ông vạn vỡ xăm hình này, người nào người nấy đều mặc áo T shirt tay ngắn, lộ ra đôi tay săn chắc, toát ra vẻ rất mạnh mẽ.

Bọn họ vừa xuất hiện, trong đại sảnh không ít thực khách đều bị dọa cho chân mềm nhũn, thậm chí có mấy thực khách, dứt khoát bỏ một bàn đồ ăn trên bàn, trực tiếp chuồn ra ngoài.

“Phế cậu ta cho tôi!” Quản lý Trương vung bàn tay lớn, chỉ về phía Trần Dật Thần.

Mười mấy người đàn ông vạm vỡ nghe lệnh mà động đậy, thần sắc trong nháy mắt trở nên dữ tợn.

“Khoan đã!” Lúc này, Lâm Chí Cường lạnh giọng quát, đi đến trước mặt quản lý Trương.

Anh ta trầm giọng nói: “Ông là quản lý của chỗ này?”

“Có gì chỉ giáo?” Quản lý Trương nhướn mày.

“Cậu ta là bạn học của tôi, các ông không thể động vào cậu ta.”

“Không được động vào cậu ta?” Quản lý Trương bật cười một tiếng: “Cậu nói không thể động vào thì không thể động vào sao? Dựa vào đâu?”

“Dựa vào tôi là Lâm Chí Cường!” Lâm Chí Cường lạnh mạnh nói.

“Lâm Chí Cường?’ Quản lý Trương kinh ngạc, có hơi không dám tin: “Cậu là Lâm Chí Cường của công ty Đỉnh Phong sao?”

“Sao hả, có vấn đề không?”

“Không… không có vấn đề gì.” Mồ hôi lạnh trên trán quản lý Trương lập tức toát ra, nếu như người trước mắt này thật sự là Lâm Chí Cường, vậy ông ta hôm nay sợ rằng thật sự phải thu tay rồi, dù sao Lâm Chí Cường là một trong những nhân vật nổi tiếng nhất hiện nay ở cả Thương Châu.

Sau khi khai trương khu nghỉ dưỡng Ngọc Tuyền Sơn, là người phát ngôn của nhà họ Trần địa vị của Lâm Chí Cường cũng dần dần lên cao, căn bản không phải là một quản lý của Thiên Nga Trắng cỏn con như ông ta có thể so sánh.

“Lấy đoạn băng ghi hình từ trong camera giám sát của các ông ra đây, tôi muốn biết chuyện đã xảy ra.” Ngữ khí của Lâm Chí Cường có hơi bá đạo không cho phép chối từ.

“Camera giám sát?” Quản lý Trương sững ra, sau đó có hơi khó xử nói: “Cái này, Lâm tổng, camera giám sát của nhà hàng chúng tôi đã hỏng từ mấy hôm trước rồi.”

“Hỏng rồi?”

Ánh mắt của Lâm Chí Cường trở nên sắc bén, sớm không hỏng muộn không hỏng, lại cứ vào lúc này thì hỏng, xem Lâm Chí Cường anh ta là đồ ngốc à?

“Đúng, hỏng rồi, mấy ngày trước camera giám sát ở tuyến đường đi bị nước vào, bây giờ còn chưa sửa xong.” Quản lý Trương cứng đầu nói, lúc này, ông ta bắt buộc phải chống lại áp lực của Lâm Chí Cường, tuyệt đối không để Lâm Chí Cường xem camera giám sát, Lâm Chí Cường vừa xem camera giám sát thì sẽ biết sự thật của chuyện này, là ông ta giúp Lâm Quế.

Chuyện này một khi truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của nhà hàng Thiên Nga Trắng, chức quản lý này của ông ta nhất định sẽ khó mà làm được nữa.

“Ông nói hỏng rồi thì hỏng rồi sao? Xem tôi là đồ ngốc phải không?” Sắc mặt của Lâm Chí Cường trở nên âm trầm.

“Lâm tổng…” Khóe miệng của quản lý Trương nở nụ cười miễn cưỡng, còn muốn giải thích vài câu, nhưng Lâm Chí Cường lại không thèm quan tâm khoát tay cắt ngang: “Tôi lại cho ông một cơ hội cuối cùng nữa, bây giờ lập tức dẫn tôi đi xem camera giám sát! Nếu không, tôi không để yên cho ông đâu!”

Lời này của Lâm Chí Cường đã thấp thoáng có ý uy hiếp vài phần, nhưng quản lý Trương lúc này lại bày ra bộ dạng heo chết không sợ nước sôi: “Lâm tổng, không phải tôi không nể mặt cậu, mà là yêu cầu này của cậu, thật sự quá làm khó người ta rồi.”

“Tôi đã nói, camera giám sát đã hỏng vào mấy ngày trước rồi, hơn nữa băng ghi hình đều do Vương tổng của chúng tôi quản lý, trừ Vương tổng ra, bất kỳ ai cũng không có quyền hạn để xem.

“Vậy thì gọi Vương tổng của các ông ra đây!” Lâm Chí Cường nổi giận.

Quản lý Trương khẽ mỉm cười: “Rất xin lỗi, Lâm tổng, Vương tổng của chúng tôi, mấy ngày nay đến tỉnh Giang Nam công tác rồi, không có ở Thương Châu, cậu muốn xem camera giám sát, sợ rằng phải đợi Vương tổng của chúng tôi từ Giang Nam trở về.”

“Ông đây là muốn đối đầu với tôi sao?” Sắc mặt Lâm Chí Cường hoàn toàn trở lạnh, anh ta tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc của công ty Đỉnh Phong, là nhân vật rất nổi ở Thương Châu, kết quả một quản lý của nhà hàng cỏn con, bây giờ lại không thèm cho anh ta mặt mũi.

“Không dám không dám, Lâm tổng, cậu dù cho tôi mượn một trăm nghìn lá gan, tôi cũng không dám đối đầu với cậu.” Quản lý Trương vội mỉm cười nói, thái độ của ông ta tuy tỏ vẻ rất thấp, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được sự khinh thường ẩn giấu trong đáy lòng ông ta.

Trên thực tế, Trương An lúc này quả thật không để Lâm Chí Cường vào trong mắt, nhất là sau khi rõ ràng nguyên nhân đầu đuôi của sự việc thì ông ta càng thêm kiên định với suy nghĩ muốn thịt Lâm Chí Cường.

Lâm Chí Cường ở Thương Châu có vài phần thế lực, nhưng ông chủ đằng sau Thiên Nga Trắng, cũng không yếu, ông ta đã từng nghe nói giám đốc nghiệp vụ của Thiên Nga Trắng – Vương Hải Khoát, Thiên Nga Trắng là sản nghiệp của người thừa kế thuộc siêu cấp hào môn nào đó ở Yến Kinh, ở trên đất Thương Châu, cho dù là Thẩm Kình Thiên người giàu nhất, gặp người thừa kế của siêu cấp hào môn đó đều phải cung kính gọi đối phương một tiếng thiếu gia.

Càng huống chi một Lâm Chí Cường cỏn con?

Cho nên tình trạng hiện nay đắc tội với Lâm Chí Cường là chuyện nhỏ, nhưng nếu như phá hỏng danh tiếng của Thiên Nga Trắng, chọc giận công tử hào môn ở đằng sau Thiên Nga Trắng, đó mới là chuyện lớn thật sự!

Chuyện lớn liên quan đến tính mạng!

Loại thái độ heo chết không sợ nước sối này của Trương An này khiến Lâm Chí Cường tức không nhẹ, có điều anh ta nhất thời không thể làm gì Trương An được.

Lâm Chí Cường không kìm được mà đưa mắt nhìn sang Trần Dật Thần, muốn xem Trần Dật Thần sẽ quyết đoán như thế nào.

Nhưng Trần Dật Thần lúc này lại đột nhiên hỏi: “Thiên Nga Trắng là sản nghiệp của ai?”

Lâm Chí Cường sững người, Thiên Nga Trắng là sản nghiệp của ai, anh ta thật sự không biết.