Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 303




CHƯƠNG 303: HẠ TRẤN QUỐC TỈNH RỒI

Sau khi nói xong, Đường Tâm Như cũng mặc kệ Cảnh Hạo có phản ứng gì, trực tiếp cúp máy.

“Tâm Như, con làm như thế, trong lòng người bạn học đó của con sợ là sẽ không vui đâu.” Lâm Quế nói, ngữ khí này của Đường Tâm Như đâu có nửa điểm dáng vẻ nhờ vả người ta, thật sự chính là ra lệnh mà.

Nếu thật sự chọc giận Cảnh Hạo rồi, vậy chuyện Lâm Chí Cường cũng tiêu rồi.

“Mẹ, mẹ yên tâm, người bạn học này của con, cậu ta hận không thể để con đối với cậu ta như thế.” Khóe môi của Đường Tâm Như nhếch lên lộ ra nụ cười đắc ý, đối với Cảnh Hạo, cô ta quá hiểu, thật sự chính là máy chiến đấu trong kẻ xu nịnh.

Đừng nói loại ngữ khí này của cô ta, cô ta cho dù ở trước mặt Cảnh Hạo mắng chết anh ta, lông mày của Cảnh Hạo cũng sẽ không nhíu lại, ngược lại, còn sẽ cung kính với cô ta.

Lần này cũng như thế, bất luận như thế nào, Cảnh Hạo đều sẽ mời Lâm Chí Cường ra ngoài.

Lúc này, Lâm Như Tuệ mặt mày tức tối trở lại bệnh viện.

Chiêu này của Lâm Quế đánh bà ta không kịp trở tay.

Trước giờ đều là bà ta chiếm đồ của người khác, còn chưa từng có người dám chiếm đồ của bà ta.

Nhưng sự xuất hiện của Lâm Quế, lại phá vỡ quy tắc này.

Gặp phải Lâm Quế, Lâm Như Tuệ giống như chuột thấy mèo, bị khắc chết, cho dù chịu thiệt, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.

Lâm Như Tuệ đã tích một bụng lửa giận, đang chuẩn bị vào bệnh viện trút lên người Trần Dật Thần.

Lại thấy trong phòng bệnh, Hạ Trấn Quốc không biết tỉnh lại từ khi nào.

“Lão Hạ, ông tỉnh rồi sao?”

Nhìn thấy Hạ Trấn Quốc tỉnh dậy, tâm trạng của Lâm Như Tuệ bỗng tốt lên không ít.

Hạ Trấn Quốc gật đầu, ông ta vừa tỉnh lại chưa được mấy phút.

“Nhược Y đâu, Nhược Y nó như thế nào rồi” Người mà Hạ Trấn Quốc nhớ nhung nhất là Hạ Nhược Y, ông ta đã giương mắt nhìn Trần Anh Nhu hôm đó cầm dao găm đâm vào cánh tay của Hạ Nhược Y, nghiến trên cánh tay của Hạ Nhược Y, ông ta căn bản không thể tưởng tượng, động tác như thế, sẽ mang đến nỗi đau như nào cho Hạ Nhược Y.

“Nhược Y nó sớm đã tỉnh rồi, ông yên tâm, vấn đề của nó không phải rất lớn, chỉ là vết thương trên tay có hơi nghiêm trọng, có điều bác sĩ nói có thể chữa được.” Lâm Như Tuệ nói.

“Người đó rốt cuộc từ đâu chui ra chứ?” Hạ Trấn Quốc hỏi.

“Cái này ông phải hỏi chàng rể ngoan đó của ông rồi.” Lâm Như Tuệ nói kháy một câu: “Hôm đó ông không có nghe thấy người ta nói là đến tìm tên phế vật đó sao?”

Hai người đang nói chuyện, Trần Dật Thần đỡ Hạ Nhược Y bước vào phòng bệnh.

“Con gái, con như thế nào rồi, tay còn đau không?” Hạ Trấn Quốc bước lên một bước quan tâm hỏi.

“Không đau, ba, con đỡ nhiều rồi.” Hạ Nhược Y lắc đầu, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười.

“Vậy thì tốt.” Hạ Trấn Quốc gật đầu, lại đưa mắt nhìn sang Trần Dật Thần: “Trần Dật Thần, người hôm đó là đến tìm cậu?”

“Dạ.” Trần Dật Thần không có phủ nhận.

“Là cùng một bọn đã truy sát cậu vào 3 năm trước?” Hạ Trấn Quốc hỏi, ông ta lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Trần Dật Thần vào 3 năm trước, lúc đó cả người Trần Dật Thần đều là máu, gần như đã gần đến bờ vực của cái chết.

“Khả năng là phải.” Trần Dật Thần thở dài, anh chỉ có thể chắc chắn người 3 năm trước truy sát anh là người nhà họ Trần phái ra, nhưng cụ thể là phòng nào của nhà họ Trần, anh lại không rõ.

Trong 13 chi của nhà họ Trần, trừ phòng của Trần Ứng Long, 12 chi khác đều có khả năng.

“Cái gì nói là khả năng? Ý tứ là trừ đám người hôm đó cậu còn có kẻ thù khác?” Ngữ khí của Lâm Như Tuệ bỗng trở nên sắc bén.

“Bọn họ rốt cuộc là ai, tại sao muốn truy sát cậu?” Hạ Trấn Quốc trầm giọng hỏi, chuyện này không làm rõ ràng, ông ta sau này đừng mơ ngủ được an ổn.

Trần Dật Thần có hơi khó xử, đối với Hạ Trấn Quốc, anh không muốn che giấu, nhưng anh thật sự không biết nên nói thế nào với Hạ Trấn Quốc.

Lúc này, Hạ Nhược Y xen vào: “Ba, sự việc cũng đã trôi qua rồi, ba còn hỏi Trần Dật Thần làm cái gì.”

“Người truy sát Trần Dật Thần đó đã bị Trần Dật Thần giải quyết rồi, sau này bọn họ sẽ không tiếp tục tìm chúng ta gây chuyện nữa.”

“Hy vọng là như thế.” Hạ Trấn Quốc thở dài nói. Rất rõ ràng, Hạ Nhược Y biết chút gì đó, nhưng cô không muốn nói, vậy ông ta cũng không thể đi dò hỏi.

“Nhược Y, con không thể giúp tên phế vật này như thế, nó chính là quả bom hẹn giờ, nói không chừng lúc nào đó sẽ nổ tung, đem nhà chúng ta nổ thành bột phấn.”

“Con tốt nhất tìm thời gian đến ủy ban nhân dân ly hôn với nó đi, nếu không nhà chúng ta, sau này sẽ không có một ngày được bình yên.” Lâm Như Tuệ không buông tha.

“Được rồi, mẹ đừng nói nữa, con bây giờ không muốn nghe những điều này.” Hạ Nhược Y có hơi bực bội, từ sau khi Tần Cung Diễm nói ra những lời đó, bây giờ trong đầu của cô luôn là chuyện ly hôn với Trần Dật Thần.

Cô có ngàn vạn lần không muốn, nhưng sự thật lại bày ra trước mắt.

Không ly hôn, cô sớm muộn sẽ trở thành điểm yếu của Trần Dật Thần, nhà họ Trần không biết lúc nào sẽ thông qua cô mà uy hiếp Trần Dật Thần.

Nhưng nếu ly hôn, cũng ý tứ chính là tình cảm ba năm giữa cô và Trần Dật Thần, đi đến hồi kết.

Sau khi ly hôn sẽ xảy ra biến số gì, ai cũng không thể biết được.

“Được rồi Như Tuệ, chúng ta về nhà thôi, tối nay để Trần Dật Thần ở đây với Nhược Y.” Hạ Trấn Quốc thở dài nói.

“Về nhà?” Lâm Như Tuệ giật mình, sắc mặt bỗng có hơi không tự nhiên.

“Sao thế? Trong nhà có vấn đề gì sao?”

“Không…” Lâm Như Tuệ cười tươi: “Trong nhà không có vấn đề gì, chỉ là bây giờ có người ở rồi.”

“Ai ở rồi?” Hạ Trấn Quốc không hiểu mà hỏi.

“Chị Quế và Tâm Như, hai mẹ con họ hôm nay đến Thương Châu rồi.”

“Hạ mẹ con bọn họ sao lại đến Thương Châu rồi.” Đối với Lâm Quế, Hạ Trấn Quốc không phải rất có hảo cảm, mấy năm trước, khi ông ta đến Trung Hải chúc tết Lâm Quế, ngay cả cửa nhà của Lâm Quế cũng không có bước vào được thì bị Lâm Quế đuổi ra.

Lâm Quế xem thường người em rể như ông ta, trong lòng ông ta rất rõ ràng.

“Bàn bạc chuyện làm ăn, chị Quế bây giờ là tổng giám đốc của tập đoàn Trung Thành, chị ấy lần này tới đây là muốn bàn bạc chuyện làm ăn với công ty Đỉnh Phong.”

“Bàn bạc chuyện làm ăn? Bàn bạc chuyện làm ăn tại sao phải ở nhà chúng ta, bọn họ có tiền như thế thì không thể đến khách sạn ở sao?” Hạ Trấn Quốc bất mãn hỏi.

“Lão Hạ, ông sao lại nói chuyện như thế, Lâm Quế là chị cả của tôi, chị ấy không dễ gì mới đến đây một lần, tôi đương nhiên phải chiêu đãi chị ấy rồi, sao có thể để người ta ở khách sạn được chứ.” Lâm Như Tuệ nói.

“Chiêu đãi chị ta? Bà không ở nhà chiêu đãi chị ta sao? Bà chạy đến bệnh viện chiêu đãi cái gì?” Hạ Trấn Quốc hừ một tiếng.

“Cái này… Chị Quế chị ấy thích yên tĩnh, không hy vọng người khác làm phiền chị ấy, cho nên tôi nhường chỗ ở cho chị ấy rồi đến đây.” Lâm Như Tuệ chỉ cảm thấy có hơi phát hỏa, tuy lời của bà ta nói rất uyển chuyển, nhưng không thể thay đổi sự thật là bà ta bị Lâm Quế đuổi ra ngoài.

Hạ Trấn Quốc bị chọc tức thành cười: “Lâm Như Tuệ, bà thật sự là rộng rãi nha, nhà của mình, mình không ở, cho chị gái của mình ở.”

“Mẹ, dì lớn bọn họ sao lại như thế, bọn họ ở trong nhà của chúng ta, con và ba con ở đâu, khách sạn sao?” Hạ Nhược Y cũng có hơi bất mãn, Lâm Quế và Đường Tâm Như thật sự quá quá đáng rồi, chuyển khách thành chủ cũng thôi đi, còn đuổi Lâm Như Tuệ ra ngoài.

Đây đâu phải họ hàng chứ, đây thật sự chính là bọn cướp.

“Khách sạn thật ra cũng khá tốt, mẹ và ba con lâu rồi chưa ở khách sạn.” Lâm Như Tuệ có hơi ngượng ngập nói.