Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 297




CHƯƠNG 297: TÀI XẾ.

“Chị cả của mẹ?” Mi tâm Trần Dật Thần nhíu lại, Lâm Như Tuệ lại lòi đâu ra một chị cả vậy, tại sao trong ấn tượng của anh lại chưa hề gặp qua chứ.

“Cậu đừng quan tâm là ai nữa đã, cậu nhanh chóng đi thuê một chiếc xe sang cao cấp đến khách sạn Quân Thịnh đón người đi.” Lâm Như Tuệ có chút bực mình mà nói.

“Chị cả mẹ có lai lịch gì? Không tự mình ngồi xe qua đây mà lại đòi xe sang đến rước?” Trần Dật Thần có chút cạn lời, trận thế này của Lâm Như Tuệ, người nào không biết chắc là còn tưởng là bà ta muốn đi đón vị lãnh đạo nào nữa kìa.

Thái độ của Trần Dật Thần khiến Lâm Như Tuệ rất không vui, nhưng bà ta vẫn cố kìm ném ngọn lửa trong lồng ngực, nhẫn nại mà giải thích: “Chị cả tôi là tổng quản lý của công ty Trung Thịnh, chồng người ta cũng là ông chủ lớn có thân giá bạc tỷ, hôm nay bọn họ vừa đến Thương Châu, nói muốn đến thăm tôi, nếu như tôi để bọn họ đón xe qua đây thì cậu nói người ta sẽ nói tôi thế nào đây?”

“Được, tôi sẽ đi đón bọn họ.” Trần Dật Thần thở dài một hơi, tuy không tình nguyện, nhưng Lâm Như Tuệ đã nói đến nước này rồi, anh mà còn không đi thì có chút không hay.

“Nhớ là thuê một chiếc xe sang qua đó, đừng có làm tôi mất mặt.” Lâm Như Tuệ dặn dò.

Trần Dật Thần tùy tiện ứng phó một câu rồi rời khỏi bệnh viện, lái chiếc Audi của mình.

Còn về việc thuê xe sang, Trần Dật Thần căn bản chả thèm nghĩ ngợi nhiều, Lâm Như Tuệ muốn mạo xưng là trang hảo hán, nhưng anh thì không có thói quen đó.

Trên đường đi, Lâm Như Tuệ gửi phương thức liên lạc của nhà Lâm Quế tới.

Đến cửa khách sạn Quân Thịnh, Trần Dật Thần liền lấy điện thoại ra liên hệ với số mà Lâm Như Tuệ cho, điện thoại vừa được kết nối thì bên kia liền truyền đến thanh âm tùy tiện của Lâm Quế: “Là tài xế của Lâm Như Tuệ sao?”

“Phải.”

Trần Dật Thần nhíu mày, tại sao nghe âm thanh này lại có một loại cảm giác quen thuộc chứ?

“Lập tức đến cửa nam đón chúng tôi, chúng tôi ở cửa nam.” Lâm Quế ra lệnh.

“Được.” Tuy nghi hoặc, nhưng Trần Dật Thần cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lái xe đến cửa nam.

Xa xa, Trần Dật Thần liền nhìn thấy hai bóng ảnh quen thuộc.

Chính là bà cô tóc sóng nước và cô gái tuổi xuân mới vừa cãi nhau hơn một tiếng trước kia.

Nhìn thấy hai người, sắc mặt Trần Dật Thần lập tức trở nên quái dị.

Chả trách lần đầu tiên anh nhìn thấy bà cô tóc sóng nước này thì lại cảm thấy tướng mạo bà ta và Lâm Như Tuệ có vài phần giống nhau, hóa ra bà ta là chị cả của Lâm Như Tuệ.

“Lâm Như Tuệ làm ăn kiểu gì vậy, vậy mà lại phái một chiếc Audi rách đến đón chúng ta!”

Lâm Quế bất mãn mà mắng một câu, bà ta đã dặn dò đi dặn dò lại Lâm Như Tuệ trong điện thoại, là bảo Lâm Như Tuệ tìm một chiếc xe sang cao cấp qua đây, kết quả Lâm Như Tuệ lại kiếm một chiếc Audi tới.

Do cách một quãng đường, cho nên bà ta không có nhìn rõ, chiếc Audi này chính là chiếc Audi mà trước đó bà ta đã chụp.

Nhưng Đường Tâm Như lại phản ứng trước: “Mẹ, biển số xe Audi này giống với biển xe của chiếc Audi đã làm hỏng xe Bentley của nhà chúng ta, y đúc luôn!”

“Cái gì?!” Lâm Quế lập tức kinh ngạc, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra xem thì lúc này, Trần Dật Thần đã lái xe đến trước mặt bà ta.

Cửa sổ xe mở ra, lộ ra khuôn mặt không cảm xúc của Trần Dật Thần.

“Cậu chính là tài xế của Lâm Như Tuệ?!” Lâm Quế nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong lòng không kìm chế được mà tuôn trào ra, chiếc Bentley đó của bà ta là xe sang trị giá hơn 9 tỷ, vốn chỉ bị quẹt một miếng sơn xe nhỏ, tốn chín mươi hay trăm triệu là được rồi, nhưng Trần Dật Thần lại ném Đỗ Giang ra trước xe, làm hỏng mui xe, bây giờ trả về xưởng sữa chữa, phải tốn hơn 900 triệu!

“Lên xe đi.”

Trần Dật Thần nhàn nhạt mở miệng, bộ dạng lười quan tâm đến Lâm Quế.

“Lên xe gì chứ! Cậu xuống đây cho tôi!”

“Mau đền cho tôi 2 tỷ bốn đó trước!”

Lâm Quế tức giận đến trợn tròn mắt, đi đến trước xe Trần Dật Thần, gõ gõ cửa sổ xe một cách nặng nề.

“Không có tiền.” Trần Dật Thần dứt khoác nhanh gọn, với những hành vi của Lâm Quế trước đó, thì đừng nói là đền 2 tỷ bốn, mà cho dù có là 24 ngàn, anh cũng chả thèm đền.

“Không có tiền?!”

Lâm Quế tức giận trợn tròn mắt, suýt nữa bị tức đến ói một ngụm máu rồi.

“Cậu biết tôi là ai không! Cậu có tin tôi bảo Lâm Như Tuệ đuổi việc cậu không!”

Trần Dật Thần hờ hững cười một cái, Lâm Quế hiển nhiên coi anh là tài xế của Lâm Như Tuệ rồi, nếu không căn bản sẽ không nói ra mấy lời ngu xuẩn này.

Bộ dạng heo chết không sợ nước sôi này của Trần Dật Thần, lập tức khiến cho Lâm Quế nổi trận lôi đình, bà ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi vào số Lâm Như Tuệ.

“Lâm Như Tuệ! Em có biết tài xế nhà em đã làm gì không!”

Điện thoại vừa được kết nối, Lâm Quế liền tức giận chất vấn.

“Tài xế nhà em?” Lâm Như Tuệ đầu óc mờ mịt một hồi, sau đó lập tức phản ứng lại, rằng tài xế mà Lâm Quế nói là ai.

“Chị Quế, người đón chị không phải là tài xế nhà em, mà là đứa con rể không ra gì của em, Trần Dật Thần.” Lâm Như Tuệ dè dặt mà nói, đồng thời trong lòng cũng đang mắng mỏ Trần Dật Thần, bà ta đã dặn đi dặn lại, bảo Trần Dật Thần khách sáo với Lâm Quế một chút, kết quả Trần Dật Thần thật giỏi, mới đi mà đã chọc giận Lâm Quế rồi.

“Con rể của em?!”

Lâm Quế suýt bị tức đến hóa cười, sau cả nửa ngày trời, tên tạp chủng trước mắt này vậy mà lại là tên ở rể vô dụng kiếp nhược của nhà họ Hạ.

Đối với Trần Dật Thần, Lâm Như Tuệ đương nhiên không thể nào quen thuộc hon, trong ba năm này, trên trang cá nhân của Lâm Như Tuệ, người bị mắng mỏ nhiều nhất chính là tên ở rể nhà mình này, kiếp nhược, yếu ớt, không làm được một chuyện gì nên hồn, quả thực chính là rác trong số các loại rác.

Cho nên Lâm Quế từng rất tò mò, Trần Dật Thần rốt cuộc là tên cấp phẩm như thế nào, không ngờ, hôm nay bà ta đã gặp rồi, quả nhiên không khiến người ta ‘thất vọng’ mà.

“Nếu đã là con rể của em thì chuyện này dễ rồi, Lâm Như Tuệ, lập tức kêu con rể của em lấy hai tỷ bốn ra cho chị.” Sau khi biết thân phận của Trần Dật Thần, Lâm Quế lập tức có tự tin, Trần Dật Thần có thể không sợ bà ta, nhưng anh có thể không sợ mẹ vợ của mình ư?

“Hả?” Lâm Như Tuệ kinh ngạc.

“Chị Quế, tên phế vật đó đắc tội chị chỗ nào vậy?”

“Còn nhớ chiếc Bentley của chị trước đây không?” Lâm Quế cười lạnh một tiếng.

“Nhớ.” Lâm Như Tuệ gật gật đầu, trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành.

“Thằng con rể phế vật của em, hôm nay đã làm hỏng mui xe Bentley của chị, em nói chị có nên đòi cậu ta hai tỷ bốn không!”

“Cái gì? Chị Quế, chị nói tên phế vật đó làm hỏng Bentley của chị?” Đôi con ngươi của Lâm Như Tuệ như sắp trừng rơi ra ngoài luôn rồi, bà ta có biết chiếc Bentley đó của Lâm Quế, bởi vì Lâm Quế đã khoe trên trang cá nhân rất nhiều lần trước đây rồi, có một khoảng thời gian, bà ta còn thầm ngưỡng mộ, nghĩ là khi nào bà ta mới được có một chiếc.

Bây giờ Lâm Quế lại nói, chiếc Bentley đó của bà ta bị Trần Dật Thần làm hỏng rồi, điều này khiến cho Lâm Như Tuệ giật mình không nhẹ.

“Chị Quế, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì rồi không? Thằng phế vật đó hôm nay luôn ở bệnh viện mà.” Lâm Như Tuệ vẫn có chút không dám tin Trần Dật Thần thật sự làm ra chuyện như vậy.

“Hiểu lầm? Lâm Như Tuệ, em có ý gì!” Lâm Quế lập tức nổi giận bừng bừng: “Có phải em cảm thấy chị đang gạt em không?”

“Không…không có, chị Quế à, em không có ý đó.” Lâm Như Tuệ vội vàng lắc đầu: “Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Hơn một tiếng trước, tên tạp chủng này vì cứu hai tên dân đen mà làm hỏng Bentley của chị, nhưng bị camera giám sát quay lại rõ ràng rồi, hơn nữa chị còn chụp ảnh, Lâm Như Tuệ, nếu như em dám quỵt nợ thì đừng trách chị không khách sáo với em.”