Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 296




CHƯƠNG 296: KHÔNG CHÉM GIÓ THÌ CÒN CÓ THỂ LÀM CÁI GÌ?

“Anh, anh tên là gì vậy ạ?” Lâm Ngọc Nhi lấy dũng khí hỏi.

“Trần Dật Thần.” Trần Dật Thần trả lời mà không quay đầu lại.

“Trần Dật Thần…” Lâm Ngọc Nhi lại đọc cái tên này ở trong lòng một lần, dường như là muốn khắc sâu vào trong lòng.

Sau khi Trần Dật Thần đưa hai mẹ con Vương Thục Trân đến bệnh viện, không bao lâu Đỗ Giang cũng đưa người đàn bà tóc xoăn và cô gái trẻ tuổi đến khách sạn Quân Thịnh.

Nhưng mà mấy phút sau ba người lại mang theo sắc mặt âm trầm đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, dường như là quá trình cũng không thuận lợi.

Vừa mới đi ra cổng của khách sạn, cô gái trẻ tuổi liền tức giận dậm chân.

“Mẹ, cái tên Lâm Tông Vĩ này cũng không cho chúng ta mặt mũi, dù gì thì tập đoàn Trung Thịnh của chúng ta cũng là một trong top 500 tập đoàn toàn cầu, ngay cả cơ hội hợp tác mà ông ta cũng không chịu cho chúng ta, vậy mà lại đuổi chúng ta đi, ông ta dựa vào cái gì vậy chứ?”

“Làm sao mẹ biết được!”

Người đàn bà tóc xoăn nghiến răng nghiến lợi, trên gương mặt kéo căng như có thể nặn ra nước, trong lòng của bà ta tràn đầy tự tin mang theo con gái đến đây, còn đưa ra quân lệnh trạng với chủ tịch, nói nhất định sẽ có thể hợp tác với công ty Đỉnh Phong, kết quả hiện tại tổng giám đốc của công ty Đỉnh Phong cũng không thấy đâu mà là bị một người phụ trách đuổi đi.

“Mẹ, bây giờ nên làm cái gì đây?”

“Nếu như không thể bàn được chuyện hợp tác, vậy thì vị trí phó giám đốc của con chỉ sợ là không giữ được nữa.” Cô gái trẻ tuổi lo lắng nhìn thoáng qua người đàn bà tóc xoăn, là một công ty nằm trong top 500 công ty trên thế giới, việc cạnh tranh nội bộ trong tập đoàn Trung Thịnh rất quyết liệt, vị trí phó giám đốc của mẹ sớm đã có nhiều người nhìn chằm chằm.

Nếu như lần này lại không thể hợp tác với công ty Đỉnh Phong, không có cách nào làm cho tập đoàn Trung Thịnh gia nhập vào khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền, vậy thì chỉ sợ là vừa trở về mẹ sẽ bị sa thải, ngay cả chức thư ký phó giám đốc của cô ta cũng mất trong chớp mắt.

Người đàn bà tóc xoăn chau mày không nói một lời, bà ta cũng không biết phải làm gì bây giờ, bà ta vốn dĩ không có mối quan hệ ở Thương Châu, cho dù có muốn đi cửa sau thì cũng không tìm được phương pháp tốt.

“Đúng rồi mẹ, không phải là gia đình của dì ba đang ở Thương Châu đó à? Nói không chừng là chuyện này bọn họ có thể giúp chút gì đó.” Dường như là nghĩ đến cái gì đó, hai mắt của cô gái trẻ tuổi đột nhiên sáng lên.

“Bọn họ?”

Người đàn bà tóc xoăn khinh thường hừ một tiếng: “Bọn họ không tìm chúng ta xin giúp đỡ là đã tốt lắm rồi, còn giúp chúng ta chuyện gì được.”

“Sao lại không thể giúp được chứ, mẹ, không phải mẹ nói là đoạn thời gian trước dì ba đăng cái gì đó trên dòng thời gian hả? Nói con gái của mình là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền?”

“Dự án núi Ngọc Tuyền chính là một trong những sản nghiệp của công ty Đỉnh Phong, nếu như con gái của dì ba thật sự có thể là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền, vậy thì nói không chừng bản thân cô ta sẽ quen biết Lâm Tông Vĩ nữa đó.” Cô gái trẻ tuổi nói.

“Tâm Như, lời nói của dì ba con mà con cũng có thể tin được nữa?” Người đàn bà tóc xoăn liếc mắt nhìn cô gái trẻ tuổi.

“Từ nhỏ mẹ đã lớn lên cùng với bà ta rồi, bà ta là người như thế nào mẹ biết rất rõ ràng.”

“Trong túi có được mấy đồng tiền vậy thì trong miệng của bà ta sẽ trở thành mấy chục đồng.”

“Con gái của bà ta là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền đó à, quả thật buồn cười mà.”

“Người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền, con gái của bà ta xứng à?”

Người đàn bà tóc xoăn bĩu môi cười lạnh, trên mặt tràn đầy biểu cảm xem thường, bà ta và Lâm Như Tuệ là chị em cùng cha khác mẹ, giữa bọn họ từ nhỏ đã không hợp nhau, ăn cũng so sánh, mặc cũng phải so sánh, từ nhỏ đến lớn gần như là không có đồ vật nào mà bọn họ không thể so với nhau được.

Nhưng mà cuối cùng nó đã kết thúc với sự thất bại hoàn toàn của Lâm Như Tuệ.

Bởi vì bà ta được gả vào hào môn Trung Hải, mà Lâm Như Tuệ thì lại đến một vùng đất Thương Châu chim không thèm ị, chồng của bà ta lại là một nhân vật tôm tép không được coi trọng trong một gia tộc hàng thứ ba.

Đúng là trên trời dưới đất mà.

Lông mày của Đường Tâm Như nhíu lại: “Mẹ, ý của mẹ là dì ba đang nói khoác hả?”

“Nói nhảm.” Lâm Quế liếc mắt nhìn: “Sau khi cô ta kết hôn sống không như ý, không chém gió thì còn có thể làm cái gì?”

“Nói phét con gái của mình là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền thì cũng thôi đi, mấy ngày trước bà ta còn dám đăng ảnh chụp lên trên khoảnh khắc nói là Thẩm Kình Thiên giàu nhất ở Thương Châu tặng cho bà dì một căn nhà có trị giá một trăm hai chục tỷ.”

“Con nói xem có buồn cười hay không chứ?”

“Đúng vậy, rất buồn cười.” Đường Tâm Như thở dài, ấn tượng đối với người dì ba vẫn chưa được gặp mặt lập tức trở nên kém hơn rất nhiều.

“Mẹ, dì ba đã không thể giúp chúng ta, vậy thì chúng ta trước hết cứ trở về Trung Hải đi.” Đường Tâm Như lại nói.

“Trở về, tại sao chúng ta lại phải trở về chứ?” Lâm Quế đột nhiên cười lạnh một tiếng.

“Không quay về, mẹ, ý của mẹ là…”

“Chúng ta đến nhà dì ba của con tìm con gái của dì ba con xin giúp đỡ, thuận tiện xem xem căn nhà có giá trị hơn một trăm hai mươi tỷ của bà ta trông như thế nào.” Khóe miệng của Lâm Quế nâng lên một nụ cười châm chọc.

Trong nháy mắt, Đường Tâm Như giật mình, cô ta hiểu ý của Lâm Quế. Lâm Quế đây là chuẩn bị đi làm nhục dì ba, tìm lại chút mặt mũi cho mình, thuận tay vả vào mặt của bà ta.

Lúc này Lâm Như Tuệ vừa mới tỉnh lại phát hiện mình đang ghé ở trên giường, mà Hạ Nhược Y đã xoay người lại ngủ thiếp đi.

“Sao đột nhiên mình lại ngủ thiếp đi vậy chứ?” Lâm Như Tuệ thắc mắc sờ vào cái ót của mình.

Đúng lúc này điện thoại di động của bà ta vang lên, là một cuộc gọi đến từ messenger.

Nhìn thấy hai chữ Lâm Quế, Lâm Như Tuệ lập tức giật mình.

Do dự một chút, bà ta mới nhấn nút nghe.

Ở bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói khác thường: “Lâm Như Tuệ, bây giờ em đang ở đâu?”

“Em đang ở bệnh viện.” Ở trước mặt của Lâm Quế, khí thế của Lâm Như Tuệ hiển nhiên yếu đi mấy phần.

“Ở bệnh viện làm cái gì?”

“Nhược Y, con bé…” Lâm Như Tuệ vừa định nói là Hạ Nhược Y bệnh, nhưng mà Lâm Quế lại không lưu tình chút nào đánh gãy lời của bà ta: “Thôi bỏ đi, chị cũng không muốn biết là em đang ở bệnh viện làm cái gì. Bây giờ chị đang ở khách sạn Quân Thinh ở Thương Châu, xe của chị bị hỏng rồi, em tìm người đến đây đón chị đi, chị đến tìm em, có một chút việc muốn nói với em.”

“Chị đến Thương Châu?” Hai mắt của Lâm Như Tuệ mở to, hiển nhiên là rất kinh ngạc.

“Sao vậy, không chào đón chị có đúng không?”

“Chào đón chào đón chứ, đương nhiên là phải chào đón rồi, chị có thể đến Thương Châu, em rất vui.” Lâm Như Tuệ vội vàng thay đổi giọng điệu, lúc này không giống như ngày xưa, lúc còn bé bà ta có thể giằng co với Lâm Quế, nhưng mà bây giờ bà ta căn bản cũng không có tư cách tranh đấu với Lâm Quế.

Ngược lại bà ta cần phải nịnh bợ Lâm Quế.

Chưa kể là Lâm Quế còn là giám đốc của một công ty nằm trong top 500 trên thế giới, hơn nữa chồng của bà ba còn là một người giàu có với khối tài sản hơn một trăm tỷ.

Cho dù là điểm nào, bà ta cũng thua Lâm Quế thê thảm.

“Vui thì mau kêu tài xế của em đến đây đón chị đi, nhớ kỹ xe đón chị phải là xe sang trọng cao cấp, xe giá rẻ chị ngồi không quen đâu.” Giọng nói của Lâm Quế kiêu ngạo, có ý tứ sai khiến Lâm Như Tuệ, sau khi nói xong bà ta liền cúp điện thoại.

Lâm Như Tuệ không biết phải làm như thế nào, trong lúc nhất thời bà ta phải đi đâu tìm một chiếc xe sang trọng?

Đang nghĩ như vậy, Trần Dật Thần bước vào.

Nhìn thấy Trần Dật Thần, hai mắt của Lâm Như Tuệ lập tức phát sáng, bà ta bước mấy bước đến trước mặt của Trần Dật Thần, hỏi: “Chiếc xe sang trọng lần trước của cậu được thuê ở đâu vậy, bây giờ có còn thuê được không?”

“Thuê xe sang trọng để làm gì vậy?” Trần Dật Thần không hiểu nhìn Lâm Như Tuệ, Lâm Như Tuệ lại làm cái chuyện tào lao gì nữa đây.

“Đi đón người chị cả của tôi đến từ Trung Hải, bây giờ đang ở khách sạn Quân Thịnh, muốn đến nhà của chúng ta, cậu đi đón chị ấy cái đi.” Lâm Như Tuệ nói.