Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 282




CHƯƠNG 282: BÁN BĂNG ĐẾ LIÊN

Đầu rắn rơi xuống đất, tro bụi bay mù mịt.

Thân rắn rơi xuống nước, tạo ra một cột nước cao.

Rắn đen này vừa xuất hiện đã giết chết mười lính đánh thuê, đánh bại võ giả Ám Kình trung kỳ chỉ bằng một chiêu, nay bị Trần Dật Thần một kiếm chém giết!

Bước đi trên không, ba bước chém rắn!

Trần Dật Thần cầm kiếm đứng giữa cơn mưa máu.

Lúc này, dáng vẻ như thần ma của anh, khắc sâu vào trong lòng của mọi người ở đây.

Suốt đời khó quên!

Khắc cốt ghi tâm!

“Chết… Đã chết?”

Hoắc Thanh Tùng ngập ngừng, đến lúc này, ông ta vẫn không thể tin được, rắn đen đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, gần như vô địch, vậy mà bị Trần Dật Thần một kiếm chém chết.

“Cậu Trần … Cậu ấy vẫn là người sao?” Mắt Trần Trạch Lý trừng lớn, vẻ mặt bất ngờ, rắn đen lớn dài hai mươi ba mươi mét, Trần Dật Thần nói chém liền chém?

“Nói cái gì vậy?” Trần Trạch Văn tức giận trừng mắt nhìn Trần Trạch Lý một cái, dù biết Trần Trạch Lý là có ý tốt, nhưng có một số lời không nên nói.

“Ha ha, nói nhầm, nhầm thôi…” Trần Trạch Lý cười ngượng ngùng, cái này không phải do anh ta quá kích động sao.

Trần Trạch Văn thở dài, không nói gì, nhưng sự kính sợ Trần Dật Thần trong lòng, đã vượt qua mức trước đây.

Không nghi ngờ, Trần Dật Thần là võ giả mạnh nhất mà anh ta từng gặp.

Thật là quá mạnh!

Lúc này Hoắc Hồng Hà cũng há hốc miệng, trên mặt là nỗi khiếp sợ và bất ngờ.

Cô ta thật sự không thể tưởng được người như thần ma trước mặt và chàng trai nướng thỏ trên núi kia lại cùng một người.

Lúc Hoắc Thanh Tùng ngã xuống đất, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ cái chết.

Trong suy nghĩ của cô, rắn đen này, chính là yêu ma trong truyền thuyết, đã vượt qua phạm vi mà con người có thể đối phó từ lâu.

Hơn hai mươi lính đánh thuê của Hoắc gia bắn mấy ngàn phát đạn từ súng trường, ngay cả vảy của rắn đen cũng không thể bắn xuyên qua.

Hai võ giả Ám Kình trung kỳ là Hoắc Thanh Tùng và Hoắc Gia Minh cùng ra tay, cũng chỉ có thể miễn cưỡng phá tan phòng ngự của nó.

Có thể biết, rắn đen này mạnh như thế nào.

Nhưng rắn đen mạnh như vậy, vậy mà bị Trần Dật Thần đi ba bước trên không, một kiếm chém chết!

Rung động lòng người nhất từ trước đến nay!

Trần Dật Thần thật là thần tiên giáng trần!

Lúc này, Trần Dật Thần khiến cho những thanh niên tuấn kiệt, nhân trung long phượng mà Hoắc Hồng Hà từng gặp trở nên chẳng ra sao!

Trong lòng Hoắc Hồng Hà, Trần Dật Thần chính là thần!

“Cám ơn tiền bối!”

“Ân cứu mạng của tiền bối, Hoắc mỗ suốt đời khó quên, sau này tiền bối có gì cần tới Hoắc mỗ, cứ nói thẳng, lên núi đao, xuống biển lửa, Hoắc mỗ vạn chết không chối từ!”

Hoắc Thanh Tùng cúi người thật mạnh.

Dù vừa rồi Trần Dật Thần ra tay không lộ ra quá nhiều thứ, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, cảnh giới của Trần Dật Thần, sớm đã vượt qua mức của Ám Kình.

Vượt qua Ám Kình, thì phải là hóa kình!

Cũng chính là võ học đại sư!

Võ học đại sư trẻ như vậy, Hoắc Thanh Tùng không biết nói gì cho phải.

Nhớ tới sự khinh thường và ý nghĩ giết chết Trần Dật Thần trước đây của bản thân, giờ Hoắc Thanh Tùng hận không thể tát mình hai cái.

Võ học đại sư trẻ như vậy, dù là Hoắc gia, cũng phải thận trọng đối đãi, tôn lên làm khách quý, ông ta vậy mà không biết sống chết đi khiêu khích người ta.

Cũng là Trần Dật Thần rộng lượng, nếu không giờ này ông ta đã chết trong bụng rắn.

Trần Dật Thần tự nhiên mà khoát tay áo, anh cứu Hoắc Thanh Tùng, chỉ là hành động tiện tay thôi.

Dù không có Hoắc Thanh Tùng, hôm nay anh cũng sẽ chém rắn đen này.

“Cậu Trần, trong hồ nước này chắc không còn cái gì đâu nhỉ?”

Lúc này, Bốn anh em Trần gia đi tới, trong lòng Trần Trạch Lý còn sợ hãi nhìn thoáng qua ngọc tuyền hỏi.

Nếu hôm nay Trần Dật Thần không nhắc nhở, bốn anh em họ ngu ngơ xuống nước, chỉ sợ ngay cả rắn đen như thế nào cũng không biết đã bị nó nuốt vào bụng.

Trần Dật Thần lắc đầu, cười nói: “Không có, các cậu có thể xuống nước hái Băng Đế Liên.”

“Vâng.” Trần Trạch Lý phấn khởi, không hề mặc đồ lặn, trực tiếp lặn xuống dưới.

“Anh Hoắc, Băng Đế Liên này chúng ta lấy, anh không có ý kiến đâu ha?” Trần Trạch Văn nhìn về phía Hoắc Thanh Tùng, cười tủm tỉm hỏi.

Hoắc Thanh Tùng vội lắc đầu: “Không ý kiến không ý kiến, Băng Đế Liên theo lý là của tiền bối.”

Hôm nay nếu không có Trần Dật Thần, đừng nói Băng Đế Liên, người của Hoắc gia họ, có thể còn mạng không cũng là cái vấn đề.

“Cám ơn cậu Trần.”

Lúc này, Hoắc Hồng Hà cũng đi tới, cúi người với Trần Dật Thần.

“Không cần khách sáo.”

Trần Dật Thần mỉm cười, anh thật ra không có nhiều ác cảm với cô Đại tiểu thư này của Hoắc gia.

Tuy có chút kiêu căng, nhưng tấm lòng lại thiện lương.

“Cậu Trần, không biết cậu có thể bán cho tôi một cây Băng Đế Liên không?” Hoắc Hồng Hà cố lấy dũng khí hỏi, nếu có thể, cô ta cũng không muốn xin Trần Dật Thần, nhưng bây giờ Hoắc Hồng Thu bệnh nặng, chỉ có thiên tài địa bảo như Băng Đế Liên mới có thể kéo dài tuổi thọ cho ông ta.

Trần Dật Thần nhíu mày, cầu xin này của Hoắc Hồng Hà này thật là làm khó anh, thiên tài địa bảo như Băng Đế Liên, dùng một cây thì mất đi một cây, Lão tam Hoàng một cây, Hạ Nhược Y một cây, tuy còn thừa một cây, nhưng một cây này, biết đâu sau này còn cần dùng.

“Cậu Trần, tôi có thể ra giá cao…”

Sợ Trần Dật Thần không đồng ý, Hoắc Hồng Hà vội nói, nhưng giọng điệu lại rất yếu mềm, tiền tài không có quá nhiều ý nghĩa với người như Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần cười khổ: “Cô Hoắc, đây không phải chuyện tiền có thể giải quyết.”

“A?” Hoắc Hồng Hà ngơ ngác, không phải chuyện tiền nông thì là chuyện gì?

“Tôi có thể bán Băng Đế Liên cho cô.” Trầm ngâm một lát sau, Trần Dật Thần đột nhiên mở miệng: “Nhưng tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Thấy Trần Dật Thần nhìn mình, mặt Hoắc Hồng Hà ửng đỏ, Trần Dật Thần không phải muốn cô ta cùng anh cái kia đi, nếu anh muốn cái kia thật, cô ta nên đồng ý không?

Trần Dật Thần không chú ý gương mặt ửng đỏ của Hoắc Hồng Hà, mà nói ra mục đích của mình: “Tôi muốn Hoắc gia thiếu tôi một cái nhân tình, sau này lúc tôi cần, Hoắc gia phải ra tay giúp tôi một lần.”

Hoắc gia?

Hoắc Hồng Hà sửng sờ, thấy Trần Dật Thần nghiêm túc, lúc này mới biết mình suy nghĩ nhiều.

Lúc này, mặt càng đỏ hơn.

“Như thế nào?” Trần Dật Thần hỏi.

“A. . . . . . Có thể, chỉ cần cậu Trần bán Băng Đế Liên cho tôi, Hoắc gia sẽ thiếu cậu một nhân tình.” Hoắc Hồng Hà vội nói.

“Cô có thể thay mặt cho Hoắc gia sao?” Trần Dật Thần cười hỏi, anh nói chính là Hoắc gia, mà không phải Hoắc Hồng Hà, hai điều này, khác nhau rất lớn.

Một cái là một trong tứ đại gia tộc của Đảo Long, tài sản dưới quyền tới mấy nghìn tỷ, có nguồn sức mạnh dồi dào.

Một cái là Đại tiểu thư Hoắc gia, tuy có địa vị quan trọng trong Hoắc gia, nhưng so với ảnh hưởng của Hoắc gia, còn kém một bậc.

“Chắc là có thể.” Hoắc Hồng Hà hơi chột dạ, cô ta cũng không biết, Hoắc Hồng Thu có thể đồng ý một món nợ ân tình không, dù sao ân tình của Hoắc gia, có thể lớn cũng có thể nhỏ, tiện thể làm một việc nhỏ cũng gọi là ân tình, tặng trăm tỷ cũng gọi là ân tình.