Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 277




CHƯƠNG 277: HOẮC HỒNG HÀ KIÊU NGẠO

Lấy được nhưng đương nhiên không phải để Hoắc Thanh Tùng ăn, mà là cho Hoắc Hồng Hà nếm thử trước.

Hoắc Hồng Hà là cô cả nhà họ Hoắc, cho dù cô muốn sao trên trời thì họ cũng phải tìm cách hái cho bằng được.

Rất rõ ràng, bây giờ Hoắc Hồng Hà rất muốn ăn thỏ nướng trong tay Trần Dật Thần.

Nhưng bản thân cô ta lại không thể mở miệng vì sẽ mất thân phận.

Nên chỉ có thể để Hoắc Thanh Tùng lên tiếng.

Về mâu thuẫn giữa Hoàng Phi Hạo và Trần Dật Thần, trước đây họ sẽ bị Trần Dật Thần sỉ nhục, những chuyện này không nằm trong phạm vi cân nhắc của Hoắc Thanh Tùng.

Vì trong mắt người nhà họ Hoắc, địa vị của Hoàng Phi Hạo còn không bằng con chó.

Đừng nghĩ Hoàng Phi Hạo là võ giả Ám Kình, nhưng thân phận của ông ta là thành viên băng đảng nước ngoài, kẻ khiêu khích hàng ngàn kẻ thù và cũng là kẻ phản bội sư môn.

Hai thân phận này, bất kể là cái nào cũng đều không quang vinh, gần như muốn đóng đinh Hoàng Phi Hạo vào cột trụ nhục nhã, dù đi đến đâu ông ta cũng không được coi trọng.

Nếu không phải gần đây nhà họ Hoắc náo loạn, thiếu nhân lực thì hắn cũng sẽ không bao giờ để Hoàng Phi Hạo bước chân vào cửa nhà họ Hoắc.

“Anh… anh Hoắc, tôi và sư đệ của tôi không đối phó…”

Hoàng Phi Hạo gượng cười, lúc này ông ta đang cảm nhận được sự nhục nhã chưa từng có, mặc dù đã đoán trước được người nhà họ Hoắc sẽ khong coi trọng mình, nhưng ông ta không ngờ người nhà họ Hoắc đã không còn coi ông là người nữa, vì một con thỏ nướng mà bắt ông cúi đầu trước kẻ thù của mình.

“Ông không muốn đi?” Giọng Hoắc Thanh Tùng chợt trở nên lạnh lùng, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên âm u.

Hoàng Phi Hạo rùng mình, vội vàng đứng dậy: “Tôi đi, tôi đi.”

Ông ta bước từng bước về phía Trần Trạch Lý, răng sắp bị ông ta cắn nát đến nơi.

Hoàng Phi Hạo tới đây khiến nhóm người Trần Dật Thần có chút ngạc nhiên.

Đặc biệt là Trần Dật Thần, nhìn vẻ tức giận không kìm được của Hoắc Thanh Tùng hôm qua anh còn tưởng Hoàng Phi Hạo ở nhà họ Hoắc rất được coi trọng, bây giờ xem ra ở đó ông ta chỉ là một con chó.

“Đưa thỏ nướng cho tôi!”

Hoàng Phi Hạo cắn răng nghiến lượi nói, nỗi hận Trần Dật Thần trong lòng đã lên một tầm cao mới, đều do Trần Dật Thần nhiều chuyện, nếu không có Trần Dật Thần thì ông ta cũng không mất mặt đến thế này!

“Ông nói đưa là chúng tôi phải đưa à?”

Trần Trạch Lý cười nhạo, hoàn toàn không coi Hoàng Phi Hạo ra gì.

Hoàng Phi Hạo nghiến răng ken két, ông ta rất muốn ra tay giết bốn anh em Trần thị và Trần Dật Thần tại chỗ, nhưng chắc chắn nhà họ Hoắc sẽ không đồng ý cho ông ta giết người ở đây.

“A Lý, nể tình chúng ta từng là huynh đệ đồng môn trước kia…” Giọng điệu Hoàng Phi Hạo đã dịu đi, nhưng Trần Trạch Lý vẫn không nể tình.

Không đợi Hoàng Phi Hạo nói xong, ông ta đã cười giễu ngắt lời: “Bây giờ mới nhớ chúng ta là huynh đệ đồng môn à?”

“Lúc phản bội sư phụ, bán thông tin Băng Đế Liên cho nhà họ Hoắc sao không nhớ chúng ta là huynh đệ đồng môn?”

“Khi ông ra tay muốn bốn người chúng tôi đổ máu sao không nhớ chúng ta là huynh đệ đồng môn?”

Trần Trạch Lý chất vấn liên tục khiến Hoàng Phi Hạo không nói nên lời.

Trần Trạch Lý lại giễu cợt: “Ông muốn con thỏ nướng này? Được thôi.”

“Nhặt con vịt nướng ông vừa ném xuống đất lên!”

Mặt Hoàng Phi Hạo hết xanh lại đỏ, ông ta không ngờ quả báo lại đến sớm như vậy.

Ông ta hít một hơi thật sâu rồi từ từ ngồi xuống, nhặt con vịt nướng đầy bụi dưới đất lên.

Trần Trạch Lý mặt không cảm xúc: “Ăn đi.”

“Trần Trạch Lý!” Hoàng Phi Hạo lập tức giận không kìm được, lửa giận trong mắt như muốn phun trào: “Ông đừng bắt nạt người quá đáng!”

“Tôi bắt nạt người quá đáng đấy, ông làm gì được tôi?” Trần Trạch Lý không hề sợ hãi, đối chọi gay gắt.

Nắm đấm tay Hoàng Phi Hạo kêu lên răng rắc, sát khí trong mắt lan ra.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn nới lỏng nắm tay, cắn một miếng vịt nướng đầy bụi đất với vẻ mặt tỉnh bơ.

Trần Trạch Lý mỉm cười, đưa con thỏ nướng tới trước mặt Hoàng Phi Hạo, mỉa mai: “Hoàng sư huynh đúng là co được duỗi được.”

Hoàng Phi Hạo không nói gì, lạnh lùng nhìn Trần Trạch Lý, nhận lấy thỏ nướng rồi xoay người rời đi.

Trở lại doanh trại của nhà họ Hoắc, Hoàng Phi Hạo lại mang vẻ mặt tươi cười: “Anh Hoắc, tôi lấy được thỏ nướng rồi.”

“Coi như ông thức thời.” Hoắc Thanh Tùng hừ lạnh, nhận lấy thỏ nướng trong tay Hoàng Phi Hạo, đưa tới bên Hoắc Hồng Hà.

“Cô chủ nếm thử đi.” Hoắc Thanh Tùng dâng hai tay lên cho Hoắc Hồng Hà.

Hoắc Hồng Hà hờ hững liếc nhìn thỏ nướng trong tay Hoắc Thanh Tùng, gần như không có ý định động đậy.

Hoắc Thanh Tùng cười rồi nói tiếp: “Cô chủ, con thỏ nướng này là họ chủ động dâng tới đấy ạ.”

“Vậy được rồi, tôi sẽ không làm khó thức ăn nữa mà nếm thử.” Lúc này Hoắc Hồng Hà mới duỗi ngón tay củ hành ra, xé một miếng thịt thỏ nhỏ, đưa vào miệng, nhẹ nhàng nhai.

Thịt mềm mịn, mùi hương toả ra bốn phía.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Hồng Hà hiện lên vẻ hưởng thụ.

Nhưng rất nhanh, cô ta buộc phải đè nén sự hưởng thụ này lại.

Sau đó lạnh nhạt nói: “Chú Hoắc, mọi người cũng nếm thử đi, món thịt thỏ này ăn khá hay.”

Hoắc Thanh Tùng gượng cười, vội vàng lắc đầu: “Không đâu thưa cô, chúng tôi ăn no rồi.”

“Được rồi.” Hoắc Hồng Hà thở dài, hơi khó xử nhận lấy con thỏ nướng từ tay Hoắc Thanh Tùng…

Mười phút sau, Hoắc Hồng Hà hài lòng đứng dậy, không nhịn được liếc nhìn Trần Dật Thần, so với vẻ khinh miệt và coi thường ban đầu, bây giờ cô ta lại nhìn Trần Dật Thần với vẻ thăm dò.

Nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc thăm dò mà thôi.

Còn cách cả hàng ngạn vạn dặm để được cô ta coi trọng.

“Đi thôi.” Hoắc Hồng Hà vỗ tay, đoàn người lại đứng dậy.

Trần Dật Thần dập lửa, bốn anh em Trần thị vùi những thứ còn sót lại và rác rưởi vào đất, năm người lại theo chân nhóm người Hoắc Hồng Hà.

Đến gần hoàng hôn, cuối cùng mọi người cũng tới được ngọc tuyền dưới chân vách núi.

Nước suối chảy từ trên cao xuống, tiếng nước róc rách vui như tiếng thần tiên.

Trong không khí vẫn có mùi ẩm ướt ngọt ngào.

So với trên đỉnh núi, nhiệt độ dưới vách núi thấp hơn rất nhiều, đã xuống dưới 0 độ, ai cũng có thể rõ ràng cảm nhận được cái lạnh rùng mình.

“Cậu Trần, Băng Đế Liên ở dưới đấy ngọc tuyền này.” Trần Trạch Văn chỉ vào cuối ngọc tuyền, suối ở đó tụ lại thành dòng, nước chảy ào ào nhưng sâu không thấy đáy.

Nó có vẻ rất sâu.

Trần Dật Thần cau mày, không biết vì sao anh cảm nhận được mối nguy cơ như có như không từ đáy nước.

“Trạch Văn, lão tam Hoàng có nói với ông, dưới đáy suối còn gì khác không?” Trần Dật Thần hỏi.

Trần Trạch Văn hơi sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không, sư phụ nói dưới suối nước chỉ có ba cây Băng Đế Liên.”

Trần Dật Thần nhíu mày sâu hơn, anh luôn cảm thấy có thứ gì đó dưới nước đang nhìn mình chằm chằm, từ khi đến đây anh đã cảm nhận được.

“Cậu Trần, chúng ta có nên xuống luôn không?”

Trần Trạch Văn hỏi, lính đánh thuê của nhà họ Hoắc đã mang theo thiết bị lặn chuyên nghiệp và bắt đầu chuẩn bị cho việc lặn, nếu họ không có bất kỳ hành động nào thì sẽ bị nhà họ Hoắc cướp trước.