Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 271




CHƯƠNG 271: BA LIÊN MINH CỦA NƯỚC H

“Đừng nói là đánh, hôm nay ông đây sẽ giết chết bọn họ, đó cũng là vinh dự của họ, còn muốn ông đây tự bẻ gãy tay mình nữa, tôi thấy cậu đúng là đang tìm chết!” Hoàng Phi Hạo cười lạnh.

Ông ta đã rất giữ mặt mũi cho Trần Dật Thần, nhưng Trần Dật Thần lại hết lần này đến lần khác khiêu khích ông ta, xem Hoàng Phi Hạo ông ta là bùn đất thôi chắc?

“Hoàng Phi Hạo, không được vô lễ với cậu Trần!” Trần Trạch Văn tức giận lên tiếng, Trần Dật Thần là nhân vật mà đến cả sư phụ của bọn họ, ông ba Hoàng cũng phải cung kính mà đối đãi, thậm chí theo bối phận mà nói, Trần Dật Thần hẳn phải là sư thúc của bọn họ.

Hoàng Phi Hạo đánh Chu Phổ Long thì cũng thôi đi, nếu bây giờ đến cả Trần Dật Thần cũng dám làm nhục, còn không phải là không tôn sư trọng đạo rồi hay sao?

“Cậu Trần?” Hoàng Phi Hạo cười lạnh.

“Cậu em, cậu đúng là càng lăn lộn càng kém cỏi.”

“Làm bạn với mấy tên quê mùa thì cũng thôi đi.”

“Bây giờ còn làm tay sai cho một kẻ bình thường, hơn nữa còn gọi loại người như này là cậu?”

Hoàng Phi Hạo lắc đầu:

“Mặt mũi người Hoa chúng ta đều bị cậu làm mất hết rồi!”

Trong mắt Hoàng Phi Hạo, Trần Dật Thần chính là một người hoàn toàn bình thường, không có chút tu vi nào.

Điều không bình thường duy nhất của Trần Dật Thần, có thể là thân phận của anh, là đệ tử của một gia tộc lớn nào đó ở Thương Châu.

Nhà giàu đời thứ hai, hoặc là con ông cháu cha.

Loại thân phận này, có lẽ trong mắt người thường, là sự tồn tại cao không thể với tới.

Nhưng trong mắt ông ta, loại võ sĩ như vậy còn không bằng một quả rắm!

Thế giới hiện nay, có thể lọt vào mắt của Hoàng Phi Hạo, chỉ có những gia tộc có những võ sĩ hàng đầu.

Nhà họ Hoắc ở Đảo Long, nhà họ Tiêu ở Yến Kinh, nhà họ Diệp ở Trung Hải…

Những gia tộc này, đều có những đại sư luyện võ, thậm chí là những tông sư hàng đầu!

Chỉ có những gia tộc như vậy, mới thật sự là những gia tộc đẳng cấp trên danh nghĩa!

Gia tộc như vậy, ngay cả khi nhìn ra cả thế giới, họ cũng có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn.

Chỉ cần một câu nói của bọn họ, là có thể quyết định được hướng đi kinh tế và thế cục chính trị trong nước.

Thậm chí một gia tộc có sức ảnh hưởng lớn ở nước ngoài như nhà họ Diệp, chỉ một câu nói cũng có thể khiến lãnh đạo của vài đất nước nhỏ khác mất chức.

Người thừa kế của những gia tộc này mới xứng đáng với cái danh “cậu” này.

Tên không ra gì trước mắt này mà cũng xứng sao?

Ếch ngồi đáy giếng, cũng dám huênh hoang?

Nực cười!

“Đúng là chán sống!”

Trần Trạch Văn vô cùng tức giận, lập tức ra tay.

Hoàng Phi Hạo cười lạnh, dùng nắm đấm trả lại, không chút sợ hãi.

“Bộp”

Hai người va vào nhau, sức mạnh bùng nổ.

Trần Trạch Văn mất khống chế lùi về sau ba bước, sắc mặt đỏ ửng.

Hoàng Phi Hạo hoàn toàn ngược lại, gương mặt vẫn rất bình tĩnh.

“Cậu em, cậu chỉ có chút sức này thôi à?” Hoàng Phi Hạo cười khẩy, chế giễu nói: “Cũng khó trách cậu làm tay sai cho tên rác rưởi như vậy.”

“Khốn nạn!”

Trần Trạch Hạo nghiến răng, ông ta đang ở giai đoạn đầu của Ám Kình, mà Hoàng Phi Hạo đã ở giai đoạn giữa, kém nhau một cảnh giới, quả thực ông ta không phải đối thủ của Hoàng Phi Hạo.

“Anh cả, cùng lên đi.”

Lúc này, Trần Trạch Lý, Trần Trạch Hùng, Trần Trạch Kiều vô cùng tức giận đứng ra.

“Được, bốn tên phế vật mấy người lên cùng luôn đi, để tôi xem xem, phế vật như mấy người có thể đỡ được mấy chiêu của tôi.”

Vẻ mặt Hoàng Phi Hạo vẫn kiêu ngạo như cũ, võ sĩ đạt đến cảnh giới Ám Kình, khoảng cách một cảnh giới, khiến lực chiến kém xa nhau rất nhiều.

Đừng nói là bốn anh em Trần thị cùng lên, cho dù có tám người như bọn họ, ông ta vẫn tự tin sẽ chiến thắng.

Rất nhanh, năm người đấu với nhau.

Năm người đều là cựu binh có kinh nghiệm dày dặn trên chiến trường, nhưng có những lúc, khoảng cách của cảnh giới lại không phải thứ mà kinh nghiệm có thể bổ sung.

Hoàng Phi Hạo dùng sức áp chế bọn họ, khiến bốn anh em họ lần lượt lùi bước.

Trần Dật Thần nhíu mày, không phải là anh không thể ra tay, mà anh đã sớm nhìn ra, cảnh giới của Trần Trạch Văn vẫn luôn mắc kẹt ở kì đầu, không thể nào tiến bộ được.

Cần một thời cơ thích hợp, Trần Trạch Văn mới có thể đột phá.

Tiếp theo, chính là thời cơ rất tốt.

Cảnh giới của Hoàng Phi Hạo, tuy cao hơn Trần Trạch Văn, nhưng lại không đến mức có thể áp chế được, ông ta có thể mang đến áp lực cho Trần Trạch Văn.

Bị áp chế và sinh tử, là cơ hội tốt nhất để đột phá của võ sĩ.

Hoàng Phi Hạo đạp vào lồng ngực Trần Trạch Lý, khiến ông ta bay xa ra bảy, tắm mét, rồi rơi xuống đất như cánh diều bị đứt dây.

“Phụt”

Trần Trạch Lý phun máu ra, lập tức mất đi lực chiến đấu.

Trần Trạch Lý vừa ngã xuống, lực chiến của bốn anh em Trần thị lập tức bị hổng một lỗ.

Một cú đấm, một cú đá.

Trần Trạch Hùng và Trần Trạch Kiều đồng thời bay ra ngoài.

Chỉ còn lại một mình Trần Trạch Văn đang tức đỏ ửng mắt.

Trần Dật Thần thở dài một hơi, chuẩn bị ra tay.

Nhưng đúng lúc này, phía sau lại có một giọng nói lạnh nhạt truyền đến: “Dừng tay.”

Cơ thể Hoàng Phi Hạo cứng đờ ra, nắm đấm tung ra chợt dừng lại trước mũi của Trần Trạch Văn.

Một ông cụ mặc một bộ đồ luyện võ, sắc mặt hờ hững bước tới.

Đi cùng ông ta, còn có một người đàn ông trung niên mặc đồ đen.

Người đàn ông trung niên có thân hình to lớn, lưng thẳng như kiếm, bước đi có một khí thế vô cùng uy nghiêm.

Hai người tiến đến, mọi người đều vô thức tự động nhường đường.

Hai người bước đến trước mặt Trần Dật Thần, không nhìn Trần Dật Thần lấy một cái đã chuyển tầm mắt sang Trần Trạch Văn.

“Cậu là người nào?” Ánh mắt ông cụ mặc đồ trắng sáng như đuốc, nhìn Trần Trạch Văn với vẻ dò xét.

“Thưa tiền bối, vãn bối là Trần Trạch Văn.” Trần Trạch Văn khẽ cúi người, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Trần Trạch Văn?” Ông ta nhíu mày: “Đã đăng kí trên Võ Minh chưa?”

“Thưa tiền bối, vãn bối mới trở về Nước H, chưa từng đăng kí trên Võ Minh.” Trần Trạch Văn cung kính nói, võ sĩ Nước H phải đăng kí trên Võ Minh, lưu lại thông tin cá nhân của mình.

Đây là quy tắc của Võ Minh, tuy bá đạo, nhưng võ sĩ trong thiên hạ, không một ai dám làm trái.

“Cho cậu ba ngày, đi đến Võ Minh Giang Bắc để đăng kí.”

“Ba ngày sau, nếu không có thông tin của cậu trong nội bộ Võ Minh, thì hãy cút khỏi Nước H!”

Ông cụ bình tĩnh nói, giọng điệu vô cùng bá đạo.

“Vâng, tiền bối.” Trần Trạch Văn cung kính gật đầu, tuy bị trách mắng, nhưng ông ta lại không dám có chút bất mãn.

Bởi vì ông ta không không dám gây chuyện với Võ Minh Nước H!

Người dám gây chuyện với Võ Minh Nước H, đều chết cả rồi.

Cho dù là đại sư võ, cũng không phải ngoại lệ!

Nước H có ba liên minh.

Võ Minh, Chiến Minh, Long Minh.

Võ Minh phụ trách cai quản các võ sĩ trong Nước H, duy trì trật tự xã hội, không cho võ sĩ làm loạn cuộc sống của người thường.

Chiến Minh phụ trách chinh chiến ở nước ngoài, chỉ khi lợi ích của Nước H bị xâm phạm, Chiến Minh mới xuất chinh.

Còn về Long Minh, cũng cai quản ở trong nước, có điều sự tồn tại của Long Minh không phải vì người dân bình thường, mà vì những người ở tầng lớp tối cao, đầu não chính trị, thương nghiệp, nhà khoa học, nhân tài hàng đầu về kinh tế.

Sự tồn tại của Long Minh là để bảo vệ sự an toàn của đám người này.

Ba liên minh của Nước H, có thể nói là nền tảng giữ nước của Nước H.

Ba liên minh còn tồn tại, Nước H còn tồn tại.

Ba liên minh bị hủy diệt, Nước H cũng biến mất!

Không chút nghi ngờ, ba liên minh đều có tông sư võ dẫn dắt, hơn nữa không chỉ là một người!

Thử hỏi ai dám gây chuyện với ba liên minh này?