Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 265




CHƯƠNG 265: BĂNG ĐẾ LIÊN

Nhảy từ nơi cao như vậy xuống chắc chắn sẽ tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất.

“Cô Hạ, có vẻ người cứu cô đầu óc không được…” Trần Trạch Lý cười nhạo, muốn nói đầu óc Trần Dật Thần không được bình thường, nhưng ông ta còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng “uỵch”, trước mắt có thêm một người với vẻ mặt không biểu cảm.

Trần Dật Thần từ trên cao nhảy xuống, sau đó vững vàng tiếp đất, không hề dậy lên một hạt bụi.

Nụ cười trên mặt Trần Trạch Lý hoàn toàn cứng đờ, những lời chưa nói xong đã bị ông ta cứng nhắc nuốt lại vào họng.

Mười mấy tên lính đánh thuê phía sau ông ta cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được như thể nhìn thấy ma giữa ban ngày.

Nhảy xuống từ độ cao một trăm mét mà lại không sao!

Đây… là người hay là ma?!

“Đại sư võ học…”

Đồng tử của Trần Trạch Văn đột nhiên co rút, trong đám đông chỉ có ông ta biết rõ nhất cảnh tượng này có ý nghĩa gì.

Kình khí phóng ra ngoài, ngự lực dày đặc trong không trung!

Đây là dấu hiệu của võ giả Hoá Kình!

Thanh niên diện mạo không đẹp trước mắt này hoá ra lại là đại sư võ học!

Tại sao?! Tại sao?! Không phải nói ở Thương Châu không có võ giả cấp cao sao?!

Trong lòng Trần Trạch Văn có một giọng nói đang điên cuồng gào thét.

Giờ phút này ruột gan ông ta gần như xanh mét, nếu biết trước bắt cóc Hạ Nhược Y sẽ dính dáng tới một đại sư võ học thì đánh chết ông ta cũng không dám làm vậy!

“Anh cả, chị Kiều, mọi người chạy đi!”

Ánh mắt Trần Trạch Lý sợ hãi, ông ta phản ứng nhanh nhất, gần như ngay lập tức ông ta rút một con dao găm từ thắt lưng ra, kề vào cổ Hạ Nhược Y.

Mặc dù không nhìn ra cảnh giới của Trần Dật Thần nhưng ông ta biết bốn người họ gộp lại cũng không phải đối thủ của Trần Dật Thần!

Thực lực của Trần Dật Thần chắc chắn đã đạt đến mức khó tin!

Vì vậy lúc này cách duy nhất để sống sót là bắt Hạ Nhược Y làm con tin.

Thấy con dao găm đang kề trên cổ trắng nõn của Hạ Nhược Y, ánh mắt Trần Dật Thần rét lạnh: “Thả cô ấy ra!”

“Thả mấy người anh cả của tôi đi!”

“Mấy người anh cả tôi an toàn thì tôi sẽ thả!”

Trần Trạch Lý hét lên, vẻ mặt như phát điên, không chút nghi ngờ từ lúc Trần Dật Thần xuất hiện, mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.

Lần này e rằng bốn anh em họ sẽ phải có một người chết tại đây.

“Tự tìm chết!”

Ánh mắt Trần Dật Thần hoàn toàn phát lạnh, anh ghét nhất bị người khác uy hiếp!

“A Lý, thả cô Hạ ra!”

Lúc này Trần Trạch Văn đột nhiên trầm giọng nói.

“Anh cả?” Trần Trạch Lý sửng sốt, Hạ Nhược Y là cơ hội duy nhất bốn anh em họ sống sót, sao anh cả lại để cô ấy đi?

“Tôi bảo cậu thả ra, cậu nghe thấy chưa?”

Trần Trạch Văn tức giận quát.

“Vâng!”

Trần Trạch Lý cắn răng, rút con dao đang kề trên cổ Hạ Nhược Y ra.

Mặc dù không muốn nhưng ông ta không dám trái lại mệnh lệnh của Trần Trạch Văn.

Hạ Nhược Y vui vẻ phát khóc, chạy đến bên Trần Dật Thần rồi ôm lấy anh.

Trần Dật Thần lại nở nụ cười, anh nhẹ nhàng xé băng dính dán trên miệng Hạ Nhược Y ra.

“Không sao chứ?” Trần Dật Thần dịu dàng hỏi.

“Vâng, không sao.” Hạ Nhược Y khẽ gật đầu, cô đã không biết đây là lần thứ mấy Trần Dật Thần cứu mình nữa.

Mỗi lần vào thời khắc mấu chốt nhất, Trần Dật Thần đều sẽ xuất hiện, không bao giờ vắng mặt.

Lúc này Trần Trạch Văn đầu đầy mồ hôi lạnh bước tới, chắp tay nói: “Tiền bối, vãn bối thật sự không có ý định xúc phạm cô Hạ, xin tiền bối tha mạng…”

Ông ta trực tiếp xin tha!

Đây là thái độ của Trần Trạch Văn.

Khi Trần Dật Thần vững vàng tiếp đất, không phải ông ta chưa từng nghĩ tới việc lấy Hạ Nhược Y ra uy hiếp Trần Dật Thần.

Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu ông ta chưa đầy một giây đã bị xoá sạch.

Ông ta biết rõ đại sư võ học đáng sợ cỡ nào!

Nếu thật sự chọc giận Trần Dật Thần thì mấy người họ hôm nay đừng ai mong được sống sót thoát ra khỏi đây, thậm chí sư môn của họ ở hải ngoại xa xôi cũng sẽ bị Trần Dật Thần báo thù!

Ông ta chỉ có thể khoanh tay chịu trói, sau đó đánh cược Trần Dật Thần sẽ nể tình bọn họ thức thời mà tha cho họ một mạng.

Có thể cơ hội sống sót chỉ là một phần mười nghìn, nhưng họ phải đánh cược!

Trần Dật Thần nhìn Trần Trạch Văn đầy lạnh lùng, không nói gì.

Bầu không khí nơi đây cực kỳ áp lực.

Bốn anh em Trần thị cúi đầu nhìn xuống đất, trên vai như bị Thái sơn đè xuống, cực kỳ nặng nề, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Trần Dật Thần cũng không có.

Lách tách.

Mồ hôi lạnh trên trán Trần Trạch Văn nặng nề rơi xuống đất, thậm chí chảy cả vào mắt đau nhức nhưng ông ta lại không dám lau.

Bất kỳ hành động nào của ông ta lúc này đều có thể ảnh hưởng đến quyết định của Trần Dật Thần.

Sự sống chết của bốn anh em họ lúc này đều thuộc vào một suy nghĩ của Trần Dật Thần.

Một lúc sau, cuối cùng Trần Dật Thần cũng lên tiếng.

“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, bảo ông ta tự cắt một cánh tay đi.”

Tim Trần Trạch Lý run lên, người Trần Dật Thần nhìn là mình.

“Cảm ơn tiền bối!”

“Bịch” một tiếng, Trần Trạch Văn quỳ xuống đất như thể nghe thấy âm thanh của bầu trời, thành khẩn mà sợ hãi dập đầu.

Lòng Trần Trạch Lý nguội lạnh, Trần Trạch Văn đã nói như vậy thì cánh tay này của ông ta chắc chắn không giữ được nữa.

Trần Trạch Lý cũng không phải người do dự thiếu quyết đoán, sau khi biết chắc cánh tay mình không thể giữ được nữa, ông ta cầm con dao lên, chém vào cánh tay phải của mình không chút do dự.

Ông ta cất con dao găm đi!

Cánh tay phải đã gãy hoàn toàn, máu tuôn ra như đài phun nước!

Trần Trạch Lý rên lên, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, nhưng ông ta là một người tàn nhẫn, dù vậy cũng không kêu la thảm thiết.

Trần Dật Thần gật đầu, Trần Trạch Lý vẫn rất thức thời.

Nhưng nếu như vừa nãy ông ta làm hại Hạ Nhược Y thì chuyện này không thể giải quyết chỉ bằng một cánh tay.

“Nói đi, mấy người tới Thương Châu làm gì?” Trần Dật Thần bình tĩnh hỏi, anh vừa nhìn là biết Trần Trạch Văn là Ám Kình sơ kỳ, Trần Trạch Lý và Trần Trạch Kiều là Minh Kình hậu kỳ, thực lực này không thể là tội phạm nước ngoài.

Thân phận tội phạm nước ngoài phần nhiều khả năng chỉ là những quả bom khói họ ném ra để che giấu thân phận thật mà thôi.

Họ đến Thương Châu còn có mục đích khác.

Ánh mắt bình tĩnh của Trần Dật Thần khiến Trần Trạch Văn thoáng hoảng loạn, nhưng ông ta vẫn cắn răng trả lời: “Tiền bối, vãn bối tới Thương Châu để thăm người thân.”

“Thăm người thân?”

Trần Dật Thần cười giễu, anh liếc nhìn mười mấy tên lính đánh thuê đang sợ hãi đứng sau Trần Trạch Văn rồi nói: “Ông mang theo một đám lính đánh thuê về thăm người thân?”

Mồ hôi lạnh trên trán Trần Trạch Văn chảy xuống.

“Tôi cho ông ba giây để nói ra mục đích của ông.” Trần Dật Thần nhẹ nhàng nói, bây giờ Thương Châu là địa bản của anh, anh nhất định phải biết đám người Trần Trạch Văn tới Thương Châu làm gì.

“Tìm thuốc.”

Trần Trạch Kiều cười khổ: “Tiền bối, vãn bối tới Thương Châu để tìm thuốc.”

“Ồ? Tìm thuốc gì?” Trần Dật Thần hứng thú hỏi.

“Băng Đế Liên.” Trần Trạch Văn không dám giấu giếm, đây là địa bàn của Trần Dật Thần, nếu Trần Dật Thần muốn bóp chết ông ta e là còn dễ hơn bóp chết một con kiến.