Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 253




CHƯƠNG 253: NGƯỜI LUYỆN VÕ

“Cậu muốn giải quyết như thế nào?” Trần Dật Thần thản nhiên lên tiếng.

“Chiếc xe Maserati này tôi nhập khẩu từ nước ngoài với giá hơn mười hai tỷ. Tân trang sửa sang xe hết ba tỷ, tổng cộng là gần mười tám tỷ!”

“Nhưng mẹ kiếp, tôi còn chưa đi được nửa tháng, hôm nay đã bị bạn gái của anh đụng hỏng. Anh nói xem tôi muốn giải quyết như thế nào!” Chàng thanh niên tóc vàng trợn trừng mắt, hung hãn nhìn chằm chằm Trần Dật Thần.

Nghe vậy, Trần Dật Thần nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Muốn tiền đúng không?”

“Đúng vậy, ông đây muốn tiền!”

“Mười tám tỷ, không được thiếu một đồng!” Chàng thanh niên tóc vàng nghiến răng nói.

“Nhưng tôi không có tiền.” Trần Dật Thần xòe hai tay ra, nói năng dứt khoát.

Chàng thanh niên tóc vàng thấy vậy lập tức phẫn nộ: “Anh! Mẹ kiếp! Anh trêu tôi đấy à!”

“Ừm, tôi đang trêu cậu đấy!” Trần Dật Thần khẽ cười.

“ĐM!”

Chàng thanh niên tóc vàng nổi trận lôi đình, anh ta lập tức vung nắm đấm về phía Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy cổ của chàng thanh niên tóc vàng.

Anh chỉ hơi dùng sức.

Hai chân của chàng thanh niên tóc vàng đã bị nhấc lên khỏi mặt đất, cả người lơ lửng trên không trung. Hô hấp của anh ta bắt đầu trở nên dồn dập, sắc mặt cũng tái mét.

“Ố… ớ… thả… thả ra…”

Sắc mặt của anh ta ngày càng đỏ, mấy chữ này gần như cố nặn ra từ cổ họng.

Nhưng Trần Dật Thần chỉ cười, không những không thả tay ra, ngược lại còn tăng thêm vài phần sức lực.

Một cảm giác choáng váng vô cùng mãnh liệt truyền đến từ đầu của chàng thanh niên tóc vàng, vẻ mặt anh ta ngập tràn sợ hãi.

Ngay lúc anh ta cảm thấy mình sắp bị Trần Dật Thần bóp chết, cổ của anh ta đột nhiên được thả ra, sau đó cả người mất khống chế, bay thẳng ra phía sau.

Cú va chạm vang lên một tiếng “Bịch!”

Chàng thanh niên tóc vàng rơi mạnh xuống mặt đất, ngã chổng vó.

Anh ta há miệng thở hổn hển, kinh hãi nhìn Trần Dật Thần.

Có đánh chết anh ta cũng không ngờ, tên phế vật bị anh ta dọa chết khiếp phải lập tức xuống xe trước mặt này lại mạnh đến mức có thể nhấc anh ta lên bằng một tay.

Brừm Brừm.

Đúng lúc này, phía góc đường truyền đến tiếng động cơ của xe thể thao.

Một giây sau, tiếng nổ xe đinh tai nhức óc lũ lượt kéo đến!

Năm, sáu chiếc xe thể thao mui trần kiểu dáng màu sắc khác nhau nối thành một hàng dài, lái đến với tư thế vô cùng oai phong, kiêu ngạo.

Sau khi đến phía sau Trần Dật Thần, mấy chiếc xe thể thao chưa dừng lại ngay mà vô cùng kiêu căng bao vây Trần Dật Thần rồi bắt đầu di chuyển xung quanh anh.

Ra oai, khiêu khích!

Chàng thanh niên tóc vàng nở nụ cười dữ tợn, trợ thủ của anh ta đến rồi!

Két!

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, mấy chiếc xe thể thao đồng loạt dừng lại.

Năm sáu tên thanh niên đeo khuyên tai, kiểu tóc khác nhau kiêu ngạo bước xuống xe.

Gương mặt và vóc dáng của họ không giống nhau, nhưng gương mặt của mấy cô gái họ dẫn theo lại cực kỳ giống nhau.

Đều mắt to, cằm nhọn, mũi cao.

Rõ ràng là đều phẫu thuật thẩm mỹ ở cùng một lò mà!

Lúc này, mấy cô cậu thanh niên đứng cùng nhau, đánh giá Trần Dật Thần từ trên xuống dưới với những ánh mắt khác nhau.

“Anh Đoàn, là tên nhóc này đâm hỏng xe của anh ư?”

Tên đầu đinh cầm đầu hếch mũi lên trời, kiêu ngạo nhìn Trần Dật Thần.

“Người đâm hỏng xe tôi không phải là anh ta.” Chàng thanh niên tóc vàng lạnh nhạt liếc nhìn Trần Dật Thần.

“Vậy là ai?” Tên đầu đinh ngẩn ra.

“Là con nhóc thối tha kia!” Chàng thanh niên tóc vàng chỉ vào Diệp Hải Đường.

Mười mấy ánh mắt đồng loạt hướng về phía Diệp Hải Đường. Sau khi nhìn rõ gương mặt cô ta, ánh mắt của họ lập tức thay đổi.

“Anh Đoàn, cô em này cũng được phết!”

“Đâu chỉ là được, rõ ràng là cực phẩm mà!”

“Cô em này là của tôi, cấm ai được tranh giành với tôi!”

“Giành cái rắm. Trói lại mang về, tối nay chúng ta cùng chơi!” Chàng thanh niên tóc vàng lạnh lùng lên tiếng.

Có thể nhìn ra anh ta có tiếng nói rất lớn trong đám người này. Anh ta chỉ cần nói một câu, mười mấy thanh niên đều không dám hé răng nửa lời.

Chàng thanh niên tóc vàng mang theo vẻ mặt u ám đi đến trước mặt Trần Dật Thần. Trước khi trói Diệp Hải Đường lại, anh ta phải giải quyết Trần Dật Thần trước.

“Tên nhóc thối tha, đừng nói là tôi không cho anh cơ hội. Nếu bây giờ anh quỳ xuống trước mặt tôi, khấu đầu ba lạy với tôi. Tôi sẽ tha cho bàn tay ban nãy anh đánh tôi!” Chàng thanh niên tóc vàng trầm giọng lên tiếng. Anh ta đang thử thăm dò Trần Dật Thần.

“Cậu chắc chắn muốn tôi quỳ xuống?” Trần Dật Thần cười như không cười nói.

Mí mắt của chàng thanh niên tóc vàng nhảy dựng cả lên, trong lòng anh ta hơi lo lắng. Anh ta vốn cho rằng, gọi nhiều người đến như vậy, Trần Dật Thần ắt hẳn cũng sẽ bị dọa sợ một chút. Nhưng nhìn bộ dạng của Trần Dật Thần, không những không sợ, ngược lại còn có hứng thú trêu đùa. Ánh mắt của Trần Dật Thần nhìn anh ta giống như một con mèo đang nhìn con chuột.

Trần Dật Thần thật sự không đơn giản!

Chàng thanh niên tóc vàng gần như theo bản năng nhảy ra suy nghĩ này trong đầu.

“Anh Đoàn, anh phí lời với hắn ta làm gì! Cứ trực tiếp đánh gãy hai chân hắn ta là xong, không phải hắn ta muốn quỳ sao?” Tên đầu đinh nhả ra một làn khói, vẻ mặt cà lơ cà phất.

“Vương Khôn, hắn ta là người luyện võ.” Chàng thanh niên tóc vàng trầm giọng, nói.

Ngay đến cả cơ hội vung nắm đấm trước mặt Trần Dật Thần, anh ta cũng không có. Anh ta giống hệt một con gà con bị Trần Dật Thần túm cổ xách lên. Nếu không phải Trần Dật Thần nương tay, anh ta đã sớm trở thành một cái xác chết rồi!

“Người luyện võ?” Vương Khôn coi thường nói.

“Hừ!” Anh ta nhổ một ngụm nước miếng, kiêu ngạo nói: “Ông đấy chính là muốn đánh người luyện võ đấy!”

Vương Khôn ném mạnh đầu thuốc lá trong tay xuống mặt đất, sau đó đi đến trước mặt Trần Dật Thần rồi giơ ba ngón tay lên.

“Tên nhóc, ba chiêu!”

“Sau ba chiêu, nếu ông đây không đánh bại được anh, hôm nay ông đây sẽ quỳ xuống trước mặt anh, làm cháu trai của anh!”

Trần Dật Thần nhíu mày: “Cậu nằm mơ đấy à?”

Có rất nhiều người muốn làm cháu trai của anh, tên nhóc đầu đinh này là cái thá gì cơ chứ!

“Mẹ kiếp! Mày muốn chết à!” Vương Khôn thẹn quá hóa giận. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải một người ngông cuồng người Trần Dật Thần.

Thế nhưng anh ta vẫn chưa lao vào đánh Trần Dật Thần ngay mà cởi bỏ chiếc áo Jacket trên người xuống trước. Anh ta nhất định phải ra tay hết sức.

Dù sao ban nãy anh ta cũng đã khoác lác nói rằng sẽ giải quyết Trần Dật Thần trong ba chiêu. Nếu anh ta không làm được, vậy chẳng khác nào anh ta đang tự vả vào mặt mình!

Sau khi Vương Khôn cởi áo Jacket ra, chiếc áo ba lỗ mặc bên trong tôn lên vóc dáng cân đối, hoàn mỹ của anh ta lập tức lộ ra ngoài. Đặc biệt là cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay, cứng rắn như những khối sắt, khiến người ta nhìn thôi đã khiếp sợ.

Thân hình của anh ta trái ngược rõ rệt với thân hình gầy gò, yếu đuối của Trần Dật Thần.

“Tôi thấy chỉ cần một chiêu thôi anh Vương đã có thể giải quyết được tên đần độn này rồi, hoàn toàn không cần dùng đến ba chiêu!”

“Khiêm tốn, khiêm tốn, hiểu không hả? Anh Vương đang khiêm tốn đó!”

“Ha ha, đúng đúng, khiêm tốn. Làm người phải khiêm tốn!”

Mười mấy cô cậu thanh niên thảo luận, cười nói ầm ĩ, vẻ mặt ai nấy cũng vô cùng nhẹ nhõm, thoải mái.

Nếu nói anh Đoàn là người có vị trí cao nhất trong đám người bọn họ thì anh Vương chính là người có khả năng đánh đấm tốt nhất.

Anh ta được đưa vào trường quân đội từ năm mười năm tuổi, đến năm mười tám tuổi, anh ta đã bộc lộ tài năng của mình trong cuộc thi do quân đội tổ chức và trở thành Binh Vương.

Bây giờ, Vương Khôn có thể đánh được ít nhất mười người, nhưng không phải là những người bình thường.

Rầm!

Vương Khôn giẫm mạnh chân xuống đất, cơ bắp trên người giống như được bơm sắt thép, trong nháy mắt bỗng trở nên căng cứng.

Anh ta nhảy vọt lên, đôi chân dài giống như thanh kiếm đá ngang qua đỉnh đầu của Trần Dật Thần!

Không khí bị ma sát, phát ra tiếng kêu vù vù.

Cú đá ngang này mang theo khí thế hùng hồn của mười nghìn quân lính, mạnh mẽ đè lên người Trần Dật Thần!

Đám thanh niên nhảy cẫng lên vì vui sướng, họ đồng loạt vỗ tay cho Vương Khôn.

Trái lại, Trần Dật Thần ở bên dưới đùi Vương Khôn lại không hề nhúc nhích, giống như bị dọa ngốc!