Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 222




CHƯƠNG 222: KIÊU HÙNG.

Trần Dật Thần rất rõ ràng, nếu mình vẫn tiếp tục sống dưới mắt nhà họ Trần thì khó có thể tránh thoát khỏi sự giám thị của nhà họ Trần, cho nên anh mới trốn khỏi nhà họ Trần.

Chỉ có tránh xa nhà họ Trần, anh mới có cơ hội đối đầu với nhà họ Trần.

Bây giờ xem ra, Trần Dật Thần đã thành công!

Anh đã giấu diếm được nhà họ Trần!

Tuy rằng dì Thanh không biết rốt cuộc Trần Dật Thần giấu được bao nhiêu người nhà họ Trần, nhưng bà ta biết người có tiếng nói ở nhà họ Trần liên hệ cùng ba ta đã bị Trần Dật Thần giấu được.

Người có địa vị ở nhà họ Trần kia, cho đến bây giờ người đó vẫn chỉ nghĩ Trần Dật Thần cùng lắm chỉ là Ám Kình hậu kỳ.

Cho nên vẫn không để Trần Dật Thần vào mắt.

Ám Kình hậu kỳ, đặt ở bên ngoài có thể là bá chủ một phương, nhưng ở nhà họ Trần, Ám Kình hậu kỳ cũng chỉ bằng đẳng cấp của một người giúp việc cao cấp!

Cho nên nhà họ Trần cũng không sợ hãi Ám Kình hậu kỳ.

Nhưng Hóa Kình sơ kỳ! Vậy không còn giống nhau nữa rồi!

Cho dù là nhà họ Trần, cũng không có nhiều cao thủ Hóa Kình, mỗi người đều là lực lượng chiến lược.

Nếu nhà họ Trần vẫn nghĩ Trần Dật Thần chỉ là Ám Kình hậu kỳ, vậy thì một ngày kia, nhà họ Trần nhất định sẽ lại thua trên tay Trần Dật Thần!

Sau khi rời khỏi sân nhà họ Diệp, vốn Trần Dật Thần muốn đi tạm biệt anh em Chu Quảng Quyền, nhưng nhìn thời gian thấy đã là đêm khuya, ý niệm đi tạm biệt anh em Chu Quảng Quyền trong đầu Trần Dật Thần lập tức biến mất, yêu cầu lễ tân để lại số điện thoại của mình cho Chu Quảng Quyền, sau đó Trần Dật Thần lập tức xuống núi.

Sau khi Trần Dật Thần rời đi, sân nhà họ Diệp rất yên tĩnh.

Qua nửa ngày, dì Thanh mới thở dài, mở lời trước: “Cô chủ thích anh Trần đúng không?”

Diệp Hải Đường nghe vậy thì cứng đờ người, không nói lời thừa nhận nhưng lại hỏi ngược lại: “Nếu thích thì sao?”

Dì Thanh thở dài: “Có lẽ cô chủ hiểu được cô và anh Trần không có khả năng.”

“Không nói đến anh Trần đã kết hôn, cô chủ không thể chen chân. Cho dù cậu ấy chưa kết hôn, bằng vào quan hệ rắc rối phức tạp của cậu ấy và nhà họ Trần, cô chủ cũng không thể có quan hệ gì với cậu ấy được.”

“Dì Thanh, dì đừng suy nghĩ nhiều, tôi cũng không thích anh ấy, tôi chỉ là… Có chút tán thưởng anh ấy thôi.” Giọng nói của Diệp Hải Đường có phần quạnh quẽ, trước kia cô tâm cao khí ngạo, cảm thấy đàn ông trên đời cũng chỉ có như vậy, nhưng hôm này nhìn thấy Trần Dật Thần, cô mới biết được mình khinh thường người trong thiên hạ.

Trần Dật Thần cùng lứa tuổi với cô nhưng anh đã là đại sư võ học được người đời ca tụng, kỳ tài ngút trời một phương.

Mà người cũng được tôn sùng là con gái cưng của trời, người tài hiến gặp như cô, cũng chỉ là Minh Kình hậu kỳ.

Càng buồn cười chính là, người mới chỉ được Minh Kình hậu kỳ như cô, ngày xưa còn đắc chí, cảm thấy anh tài thế gian không gì hơn cái này.

Hôm nay vừa thấy Trần Dật Thần, cô mới biết chính mình ếch ngồi đáy giếng cỡ nào.

Ngắt lá bụi hoa, tiêu diệt cao thủ Ám Kình trung kỳ Ngô Cửu U!

Bày mưu tính kế, đối mặt với gia tộc dàu có nhất nước H cũng vui vẻ không sợ hãi!

Dù là thực lực hay là phong thái, Trần Dật Thần đều hơn cô không dưới trăm lần.

Hơn nữa tâm tính của Trần Dật Thần cũng là thứ cô không thể theo kịp.

Ở nhà họ Hạ ba năm, bị người cho rằng vô dụng cả ngàn vạn lần, nhận hết xem thường châm chọc khiêu khích, nếu đổi lại là cô, đã sớm không nhịn được ra tay với nhà họ Hạ, suốt ba năm qua, chưa từng để lộ năng lực thật sự một lần.

Chỉ phần nhẫn nhục này cũng đủ xứng với hai chữ kiêu hùng!

“Tán thưởng sao…” Dì Thanh thở dài, cũng không nói gì nữa, thật ra lấy tính cách cao ngạo của Diệp Hải Đường, tán thưởng thật ra là một loại thích, nhưng có thể ngay cả cô ta cũng chưa phát hiện loại chuyển biến vi diệu của tình cảm này.

Sáng sớm hôm sau, Chu Quảng Quyền tỉnh dậy sớm, đi tới phòng Trần Dật Thần, thấy trong phòng trống không, Chu Quảng Quyền nhất thời kinh ngạc.

“Sao người này đi cả đêm không về?”

“Không phải anh ta đi ngủ Diệp nữ vương rồi chứ?” Chu Quảng Quyền nhỏ giọng nói thầm, theo ý anh ta, Trần Dật Thần đi cả đêm không về, chỉ có một khả năng là đi ngủ chỗ Diệp Hải Đường.

Chu Quảng Quyền vừa dứt lời, lập tức cảm thấy sau lưng hơi lạnh, cảm giác giống như bị cái gì theo dõi.

“Anh…” Lúc này, giọng nói ngượng ngùng của Chu Giai Nhan vang lên.

“Em gái, sao em lại…” Chu Quảng Quyền xoay người, vừa định hỏi sao Chu Giai Nhan lại ở đây, tầm mắt lại liếc thấy nụ cười toát ra sương lạnh khiến cho anh ta nuốt hết tất cả lời định nói quay lại bụng.

“Diệp… Diệp nữ vương…” Đầu lưỡi Chu Quảng Quyền như bị vặn xoắn, anh ta không ngờ rằng không chỉ có Chu Giai Nhan đến đây mà Diệp Hải Đường cũng đi cùng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười phát lạnh của Diệp Hải Đường, rõ ràng đã nghe được câu nói thầm của anh ta.

Khóe miệng Chu Quảng Quyền chua xót, lúc đang nghĩ nên giải thích với Diệp Hải Đường thế nào thì Diệp Hải Đường lại lạnh lùng nói trước: “Trần Dật Thần đã đi rồi, trước khi đi anh ấy để lại số điện thoại cho anh, nói nếu anh có việc thì gọi cho anh ấy.”

“Trần Dật Thần đi rồi?!” Chu Quảng Quyền há to miệng, lúc này anh ta đã không nghĩ đến chuyện vừa nói bậy Diệp Hải Đường nữa, anh ta càng muốn biết vì sao Trần Dật Phong lại đột nhiên rời đi hơn.

“Đi tối hôm qua, số điện thoại ở quầy lễ tân.” Diệp Hải Đường lãnh đạm nói, sau khi nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn.

Hai anh em Chu Quảng Quyền nhìn nhau, nửa ngày sau Chu Quảng Quyền mới khó hiểu mở miệng: “Vì sao người anh em Trần Dật Thần phải đi không từ biệt? Là sợ liên lụy đến chúng ta à?”

“Em cũng không biết.” Chu Giai Nhan lắc đầu, lại giận giữ nói: “Anh, anh vẫn nên nghĩ xem khi về nhà nên nói thế nào với mấy người chú bác và ông nội chuyện anh chọc phải nhà họ Tôn và nhà họ Đặng đi.”

Vừa nghe nhà họ Tôn cùng nhà họ Đặng, Chu Quảng Quyền cũng hơi đau đầu.

“Còn có thể nói thế nào với bọn họ được, anh chỉ có chủ động nhượng lại thân phận của người thừa kế nhà họ Chu thôi.” Chu Quảng Quyền buồn bực nói, lúc nên núi, anh ta muốn làm quen vài người bạn, giải quyết vấn đề khoản vay ngân hàng của nhà họ Chu, kết quả đúng là kết bạn được, nhưng người bạn này chẳng những không giải quyết được vấn đề nhà họ Chu, ngược lại còn khiến nhà họ Chu nhảy vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.

Tuy nhiên Chu Quảng Quyền cũng không hối hận, cho dù được lựa chọn lại lần nữa, anh ta vẫn lẽ lựa chọn làm bạn với Trần Dật Thần như cũ, ở hai người Trần Dật Thần và Đặng Thế Kỳ, vẫn sẽ lựa chọn Trần Dật Thần.

“Chỉ sợ giao ra thân phận người thừa kế nhà họ Chu cũng không giải quyết được vấn đề này.” Chu Giai Nhan giận dữ nói, nếu Chu Quảng Quyền đắc tội nhà họ Tôn cũng thôi đi, nhưng cố tình Chu Quảng Quyền còn chọc phải Đặng Thế Kỳ, Đặng Thế Kỳ, người thế kế nhà họ Đặng, một trong ba gia tộc lớn giàu có ở Nam Ninh, với khối tài sản hơn 150 nghìn tỷ, căn bản không phải là người nhà họ Chu có thể trêu chọc.

Chọc Đặng Thế Kỳ, những người đứng đầu nhà họ Chu nhất định giận tím mặt, lửa giận của bọn họ không phải một Chu Quảng Quyền nho nhỏ có thể dập được.

“Chẳng lẽ bọn họ còn có thể giết anh à?” Chu Quảng Quyền bĩu môi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, anh ta cũng không tin nhà họ Chu có thể thật sự làm gì anh ta.

Chu Giai Nhan không biết nói gì: “Anh, anh thật sự nghĩ bọn họ không dám giết anh à? Nếu giết anh mà có thể nhận được sự tha thứ của nhà họ Đặng thì bọn họ tuyệt đối không nương tay.”

“Không thể nào, em à, mấy người ông nội thật sự độc ác như vậy?” Chu Quảng Quyền bị dọa.

“Anh nói xem?” Chu Giai Nhan cho anh ta ánh mắt xem thường: “Anh cảm thấy một cái mạng của anh có thể so sánh với mạng của tất cả mọi người trong nhà họ Chu không?”