Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 200: Tôn cẩu




“Tôn Cẩu, hình như ông đây đi đâu cũng chẳng liên quan gì tới mày đi.” Chu Quảng Quyền quay đầu lại và lạnh giọng nói.

Trần Dật Thần cũng quan sát người vừa nói với giọng điệu khó chịu này. Đây là một người thanh niên mặc bộ vest Armani, chải tóc cao, hai mắt sưng vù, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh, rõ ràng là do quanh năm chìm đắm trong dục vọng dẫn tới.

“Cậu chủ heo cần gì phải nói chuyện hung dữ như vậy chứ? Cậu đi đâu chẳng liên quan đến tôi, nhưng em gái cậu đi đâu lại có có thể liên quan tới tôi đấy, hì hì.” Người thanh niên mặc Armani nói xong lại thò tay ra, sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của Chu Giai Nhan.

Chu Giai Nhan đẩy tay của người thanh niên mặc Armani ra, lạnh lùng nói: “Cậu Tôn, xin hãy tự trọng!”

“Tự trọng à?” Tôn Thuyên nghiền ngẫm cười, nói: “Giai Nhan, em nói vậy là có ý gì? Em chính là vợ tương lai của tôi, tôi sờ em, sao lại thành không tự trọng chứ?”

“Tôn Cẩu, mày tốt nhất đừng quá đáng quá! Chuyện đám cưới giữa mày và em gái tao còn chưa quyết định đâu. Mày…” Chu Quảng Quyền trầm giọng nói, trên trán nổi rõ gân xanh. Có thể nhìn ra được, anh ta đang rất cố gắng nén giận.

Nhưng anh ta còn chưa nói xong, lại bị Tôn Thuyên cười lạnh ngắt lời: “Heo Quảng Quyền, ông đây nể mặt cậu, mới gọi một tiếng cậu chủ heo. Mẹ nó, cậu tưởng cậu thật sự là một cậu chủ à?”

“Chỉ cần ông đây muốn, một câu nói của ông đây lại có thể làm cho nhà họ Chu của cậu bị phá sản. Đến lúc đó, cả nhà họ Chu các cậu đều phải quỳ trước mặt ông đây, xin ông đây ngủ với em gái cậu đấy!” Trên gương mặt tái nhợt của Tôn Thuyên là nụ cười lạnh. Mấy năm gần đây, tình hình kinh doanh nhà họ Chu của Chu Quảng Quyền ngày càng sa sút, nợ rất nhiều tiền của ngân hàng. Nếu không phải dựa vào nhà họ Tôn tiếp tế, nhà họ Chu đã sớm bị phá sản.

Cho nên bây giờ nhà họ Tôn là chủ nợ lớn nhất của nhà họ Chu. Một năm trước, vì ổn định nhà họ Tôn, người nhà họ Chu lại đồng ý để Chu Giai Nhan gả cho gã, hai nhà đã sớm định ra hôn ước.

Gã biết rõ, Chu Giai Nhan coi thường gã, thậm chí rất ghét gã, nhưng vậy thì sao chứ? Gã có tiền, một câu nói của gã lại có thể làm cho nhà họ Chu phá sản.

Chu Giai Nhan cô không tình nguyện lại có thể làm gì được tôi?

“Mày…” Chu Quảng Quyền nghiến răng ken két, trong mắt đầy vẻ tức giận, Nhưng anh ta cũng hiểu rõ Tôn Thuyên nói không sai. Bây giờ, chuyện sống chết tồn vong của nhà họ Chu đúng là dựa vào một ý nghĩ của Tôn Thuyên.

Tôn Thuyên đi tới trước mặt Chu Quảng Quyền, vỗ nhẹ vào mặt Chu Quảng Quyền với vẻ sỉ nhục, cười lạnh nói: “Heo Quảng Quyền, hôm nay tâm trạng của ông đây tốt, tạm thời tha cho cậu một mạng. Hôm khác, nếu cậu nhìn thấy ông đây mà vẫn không biết điều như vậy, đừng trách ông đây không khách sáo với cậu!”

“Mặt khác… trông kỹ em gái cậu đấy. Ông đây cũng không hy vọng em ấy qua lại với loại người không ra gì, cắm sừng ông đây!” Nói, Tôn Thuyên lại liếc nhìn Trần Dật Thần bên cạnh, có ý cảnh cáo rất rõ ràng. Gã không biết thân phận của Trần Dật Thần, cho nên cũng không tiện xuống tay với Trần Dật Thần, chẳng qua vẫn cần phải đề phòng trước khi khi tai họa xảy ra.

Sau khi Tôn Thuyên dẫn người rời đi, Chu Quảng Quyền thở dài, liếc nhìn Trần Dật Thần áy náy nói: “Người anh em Trần Dật Thần, thật ngại quá, đã làm liên lụy tới cậu rồi.”

“Liên lụy cái gì chứ? Tôi đi ngay ngồi thẳng, lẽ nào chỉ bởi vì tôi đi chung với Giai Nhan mà gã lại muốn làm gì tôi sao?” Trần Dật Thần khẽ mỉm cười nói, Người Chu Quảng Quyền gọi là Tôn Cẩu này chắc hẳn không phải là gia tộc địa phương ở Thương Châu. Nếu là gia tộc địa phương ở Thương Châu thì anh hẳn đã biết rồi.

Chu Quảng Quyền lắc đầu, thở dài nói: “Người anh em Trần Dật Thần, cậu không biết đầu óc của tên Tôn Cẩu này nhỏ tới mức nào đâu. Trước đây, cũng bởi vì gã thấy em gái tôi đi cùng với một bạn học của nó, gã lại sai người ta đánh gãy một chân người bạn học kia của em gái tôi. Hôm nay, khuya thế này mà cậu còn ở cùng với em gái tôi, gã chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Sở dĩ gã không ra tay với cậu ở đây, chỉ sợ là vì còn chưa điều tra rõ ràng lá bài tẩy của cậu thôi.” Chu Quảng Quyền trầm giọng nói.

“Lớn lối như vậy à?” Trần Dật Thần nhướng mày. Nếu những lời Chu Quảng Quyền nói là thật, Tôn Thuyên kia đúng là không chút kiêng kỵ.

“Ừ.” Chu Quảng Quyền khẽ gật đầu, nói: “Người anh em Trần Dật Thần, nếu không tôi để tôi bảo người đưa cậu xuống núi. Mấy ngày tới, cậu tạm thời ra ngoài trốn tránh. Chờ chuyện này qua, cậu lại quay về.”

“Không cần.” Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Nếu gã tới gây rắc rối cho tôi, tôi tiếp lấy là được rồi.”

“Tiếp lấy?” Chu Quảng Quyền hơi ngạc nhiên, lấy cái gì để tiếp chứ?

“Tuy nhà họ Tôn chủ yếu kinh doanh ở Nam Ninh, nhưng Thương Châu cũng có không ít gia tộc qua lại thân thiết với bọn họ. Nếu những gia tộc kia gây phiền phức cho anh, anh không chắc đã đỡ được đâu.” Chu Giai Nhan cũng khẽ lên tiếng. Cô ấy nói vậy tất nhiên là đang nhắc nhở Trần Dật Thần đừng cậy mạnh, tránh làm cho mình mắc phải sai lầm.

“Có tiếp nhận được hay không thì phải thử mới có thể biết được.” Trần Dật Thần mỉm cười, nói.

Khóe miệng Chu Giai Nhan giật giật. Cô ấy muốn nói Trần Dật Thần làm như vậy là không có lý trí, nhưng lời đến bên miệng lại bị cô ấy nuốt vào. Bởi vì cô ấy cũng không biết thân phận của Trần Dật Thần thế nào, nhỡ đâu Trần Dật Thần cũng có bối cảnh gì thì sao?

“Được rồi, vậy người anh em Trần Dật Thần, mấy ngày tới cậu hãy đi theo chúng tôi đi. Nếu chẳng may có người gây phiền phức cho cậu, tôi cũng có thể chiếu cố cho cậu.” Chu Quảng Quyền nói. Nếu Trần Dật Thần đã quyết, vậy anh ta cũng không tiện khuyên nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ Trần Dật Thần.

Dù sao cũng vì Chu Giai Nhan mới làm liên lụy tới Trần Dật Thần.

“Được.” Trần Dật Thần khẽ gật đầu.

Sau khi ba người nói xong, lại đi tới trước quầy lễ tân. Chu Quảng Quyền đã đặt phòng từ mấy ngày trước. Anh ta và Chu Giai Nhan mỗi người đặt một phòng. Bây giờ chỉ cần lấy thẻ phòng là được.

Mà bởi vì Trần Dật Thần không đặt phòng trước, lại thêm bây giờ khách sạn đã hết chỗ, anh chỉ có thể chen chúc trong cùng một phòng với Chu Quảng Quyền.

Nhưng cũng may hai người đều không phải là người câu nệ tiểu tiết, thật ra cũng không để ý tới những chuyện này.

Sau khi vào phòng, Trần Dật Thần thay dép trong khách sạn.

Chu Quảng Quyền lại kéo rèm cửa sổ trong khách sạn ra, chỉ vào một tòa nhà nhỏ theo phong cách phương tây cách đó không xa, cười hỏi: “Người anh em Trần Dật Thần, cậu có biết ai ở trong tòa nhà đó không?”

Trần Dật Thần nhìn tòa nhà theo ngón tay Chu Quảng Quyền chỉ và lắc đầu. Anh thật sự không biết tòa nhà đó là của ai. Nhưng nhìn tòa đoạn đường và trang thiết bị của tòa nhà đó, rõ ràng người ở đó có địa vị và thân phận không tầm thường.

“Hì hì, anh Chu nói cho cậu biết. Người ở tòa nhà đó là họ Diệp đấy.” Chu Quảng Quyền cười hì hì, vẻ mặt hơi thô bỉ.

“Họ Diệp?” Vẻ mặt Trần Dật Thần kỳ quái. Không phải là Diệp Hải Đường chứ?

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Trần Dật Thần, Chu Quảng Quyền cũng cười với vẻ thâm ý, nói: “Xem ra người anh em cũng tới vì nữ vương Diệp đi.”

“Sao anh biết?” Trần Dật Thần hơi kinh ngạc. Anh đã lén quan sát qua, còn chưa bắt đầu, lại bị người ta phát hiện à?

Chu Quảng Quyền trừng mắt với Trần Dật Thần, nói: “Cậu hỏi vô nghĩa. Đàn ông tới đây, có ai không phải vì nữ vương Diệp chứ?”

“Nói thật cho cậu biết, sau khi biết Car God cup lần này là do nữ vương Diệp tổ chức, không chỉ có Thương Châu, ngay cả thành phố Nam Ninh bên cạnh cũng có không ít con ông cháu cha qua. Tên Tôn Cẩu phải gió này chính là người ở Nam Ninh đấy.” Chu Quảng Quyền nói.