Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 199: Cậu chủ heo




Trần Dật Thần cố nén kích động muốn ra tay, định xem tình hình phát triển thế nào đã.

“Tên mập, mày muốn xen vào chuyện của người khác à?” Người đàn ông vạm vỡ đứng ở trước mặt người đàn ông áo hoa, trầm giọng nói. Khác với Trần Dật Thần, người đàn ông áo hoa này lái một chiếc Ferrari chất lượng cao, vừa nhìn cũng biết là có gia thế không tầm thường. Chẳng qua ở đây tối tăm vắng người, anh ta cũng không sợ.

Nếu thật sự ầm ĩ lên, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng vậy thôi.

“Tên mập à?” Người đàn ông áo hoa nhướng mày, chỉ vào mũi của mình nói: “Mày gọi ông đây là tên mập à? ”

“Thế nào? Có vấn đề gì sao?” Khóe miệng người đàn ông vạm vỡ giật giật. Dù gì cũng nặng tới một trăm năm mươi cân, không gọi mày là mập, lẽ nào gọi mày gầy.

“Cậu đây ghét nhất người khác gọi cậu đây là tên mập!” Người đàn ông áo hoa dường như hơi tức giận.

“Vậy ông đây càng muốn gọi mày là tên mập, tên mập, tên mập, tên mập đáng chết!” Người đàn ông vạm vỡ cười lạnh liên tục kêu tên mập mấy tiếng.

“Hừ, mày có tin ông đây đánh mày không hả?” Người đàn ông áo hoa nhíu mày, nói xong lại xắn tay áo lên, định ra tay.

“Anh.” Lúc này, cô gái dịu dàng bên cạnh lại tức giận trừng mắt với người đàn ông áo hoa, nói: “Chẳng phải trước khi anh ra ngoài đã hứa với mẹ là sẽ không đánh nhau sao?”

“Nhưng… thằng nhóc này mắng anh là tên mập đáng chết, nếu anh không dạy cho nó một bài học, vậy mặt mũi anh biết để vào đâu?” Người đàn ông áo hoa không cam lòng nói.

“Em mặc kệ. Anh, nếu anh dám đánh, em sẽ mách mẹ chuyện anh đánh nhau, để mẹ trừng trị anh.” Cô gái dịu dàng hếch mũi lên, nói.

Nghe được lời này, người đàn ông áo hoa hoảng hốt.

“Nể mặt em gái tao, hôm nay ông đây không trừng phạt mấy người chúng mày. Còn không mau cút đi?” Người đàn ông áo hoa liếc nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ che mặt, nói.

“Tao nói này, tên mập đáng chết. Mẹ nó, có phải đầu óc mày bị lừa đá không vậy? Mẹ nó, mày không nhìn thấy bên phía ông đây có bao nhiêu người sao?” Người đàn ông vạm vỡ cười nhạo nói. Tên mập đáng chết này là ngốc thật hay giả ngốc vậy? Với tình hình trước mắt rõ ràng là sức chiến đấu bên mình mạnh hơn một chút. Bản thân tên mập đáng chết này không lăn đi, còn dám bảo bọn chúng lăn.

“Nhiều người à? Nhiều người thì giỏi lắm sao? Có tin ông đây chỉ dùng một tay lại đánh ngã chúng mày không hả?” Người đàn ông áo hoa cười lạnh một tiếng.

“Một tay? Mẹ nó, nếu mày có thể dùng một tay đánh ngã chúng tao, ông đây lại gọi mày là ba!” Người đàn ông vạm vỡ nói.

“Nghĩ thật hay! Ông đây cũng không thể có loại con trai như mày.” Người đàn ông áo hoa hừ hừ, nói.

“Tốt! Rất tốt!” Người đàn ông vạm vỡ liên tục cười lạnh, nói: “Tên mập đáng chết, nếu mày không thức thời, vậy hôm nay ông mày sẽ dạy cho mày biết làm người thế nào!”

“Lên! Đánh gãy hai chân của tên mập, lần lượt hiếp con kia!” Người đàn ông vạm vỡ vung tay lên, nói.

Gã vừa dứt lời, mấy dã đàn ông vạm vỡ, che mặt phía sau gã lại giống như đỏ mắt xông ra.

“Em gái, em xem?” Người đàn ông áo hoa liếc nhìn cô gái dịu dàng, rất có ý xin chỉ thị của cô gái dịu dàng.

Cô gái dịu dàng thoáng mở miệng, thở dài nói: “Đánh nhau thì có thể, nhưng không cho phép làm ầm ĩ gây ra án mạng.”

“Được rồi!” Người đàn ông áo hoa thì vui mừng, lập tức lao tới.

Trần Dật Thần lại ở bên cạnh ung dung nhìn, trong mắt hơi nghiền ngẫm.

Từ lúc người đàn ông áo hoa vừa xuống xe, anh đã nhìn ra được người đàn ông áo hoa này không đơn giản, trên người có vài phần dấu vết của võ giả. Cho dù bây giờ anh ta không phải là võ giả, nhưng có xu hướng sẽ lập tức bước vào cánh cửa lớn của võ giả.

Tiếp theo, động tác của người đàn ông áo hoa đã chứng minh suy đoán của Trần Dật Thần.

Anh ta chỉ dùng một tay, không tới mười giây đã đánh ngã mấy người đàn ông che mặt.

Sau khi đánh ngã mấy người đàn ông che mặt, lúc này người đàn ông áo hoa mới nhìn về phía Trần Dật Thần: “Người anh em, không sao chứ?”

Trần Dật Thần lắc đầu, mỉm cười nói: “Không sao, cám ơn.”

Người đàn ông áo hoa xua tay, nói: “Cám ơn cái gì chứ? Cả đời tôi ghét nhất, chính là loại giở trò mờ ám này. Hơn nữa đám ngu xuẩn này rải đinh trên đường lên núi, nếu không phải người anh em đi qua trước, nói không chừng người gặp nạn lại là tôi đấy.”

“Nếu cần nói cảm ơn thì cũng phải là tôi cám ơn cậu đã thay tôi dính vào bãi nước đục này.” Người đàn ông áo hoa mỉm cười nói.

Trần Dật Thần mỉm cười nhưng không nói gì. Anh nhìn ra được, tên mập áo hoa này là một người thật sự không tệ, cho dù cũng là một con cháu nhà giàu nhưng không hề tỏ ra cao giá.

“Đúng rồi, người anh em, cậu cũng lên núi tham gia Car God Cup à?” Người đàn ông áo hoa hỏi.

“Ừ.” Trần Dật Thần khẽ gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi. Tôi cho cậu đi nhờ một đoạn đường. Nhìn bánh xe kia của cậu hẳn cũng bị mấy tên ngu xuẩn này chọc thủng, xe cũng khôn lái được nữa rồi.” Người đàn ông áo hoa rất nhiệt tình.

“Cái này… Làm phiền anh rồi.” Trần Dật Thần cười gượng. Nếu người đàn ông áo hoa không nói, anh còn không để ý đấy. Vừa rồi khi anh kiểm tra phanh, đúng lúc bánh xe nghiền lên cái đinh dài.

Đương nhiên, anh cũng có thể để xe ở đây, tự mình chạy lên núi. Nhưng nếu để người khác nhìn thấy lại không tốt lắm.

“Không phiền, có phiền gì đâu. Chẳng qua chờ tới ngày mai cậu phải tự tìm người kéo chiếc xe này đi đấy.” Người đàn ông áo hoa lại liếc nhìn chiếc Audi của Trần Dật Thần, nói.

“Về chiếc xe, tôi sẽ tự nghĩ cách.” Trần Dật Thần khẽ mỉm cười nói.

Sau đó Trần Dật Thần lại ngồi lên xe.

Chiếc Ferrari của người đàn ông áo hoa này không giống với những chiếc Ferrari hai chỗ bình thường. Đây là chiếc Ferrari California bốn chỗ ngồi, cho nên Trần Dật Thần vừa vặn có thể ngồi phía sau.

“Đúng rồi, người anh em, còn không biết tên cậu là gì?” Người đàn ông áo hoa quay đầu hỏi.

“Trần Dật Thần.”

“Trần Dật Thần?” Người đàn ông áo hoa nhíu mày, hơi nghi ngờ: “Hình như tôi đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi.”

Cho dù người đàn ông áo hoa thấy quen tai nhưng nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra được. Chẳng qua anh ta cũng không phải loại người tra hỏi tới cùng, nếu không nghĩ ra được, vậy dứt khoát không nghĩ nữa.

“Người anh em, tôi là Chu Quảng Quyền. Người bên cạnh này là em gái tôi, con bé tên là Chu Giai Nhan.”

“Chào anh.” Cô gái dịu dàng quay đầu, mỉm cười lịch sự với Trần Dật Thần.

“Chào cô.” Trần Dật Thần tất nhiên cũng lịch sự chào lại, trong lòng đại khái đã đoán được lai lịch của hai anh em này.

Người nhà họ Chu ở Thương Châu.

Nhà họ Chu kinh doanh về đồ uống, tài sản của gia tộc dao động trên dưới sáu nghìn tỷ, miễn cưỡng được xem là nửa gia tộc tuyến hai. Trần Dật Thần đã từng xem qua trên tài liệu do Hàn Long cung cấp.

Rất nhanh, Chu Quảng Quyền lại lái xe đến trước một khách sạn sang trọng trên đỉnh núi.

Khách sạn Bột Hải.

Phía trước khách sạn có dựng một tấm đá lớn cao tới mười hai mét, trên tấm đá lớn có viết bốn chữ Khách Sạn Bột Hải như rồng bay phượng múa.

Mặc dù đã khuya, nhưng ở cửa khách sạn vẫn có nhân viên tiếp đón đang chờ.

Sau khi phục vụ dẫn Chu Quảng Quyền đỗ xe xong, ba người lại đi vào cửa lớn của khách sạn.

Bọn họ đi thẳng tới trước quầy lễ tân.

“Này, đây không phải là cậu chủ heo của chúng ta sao? Cậu chủ heo không ngoan ngoãn ở nhà ăn thức ăn heo, sao lại chạy tới vịnh Bột Hải của chúng tôi vui chơi thế?” Một giọng điệu châm chọc vang lên phía sau ba người.

Nghe được giọng nói này, sắc mặt Chu Quảng Quyền lập tức trở nên thâm trầm đáng sợ, trên mặt Chu Giai Nhan cũng thoáng hiện vẻ chán ghét.