Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 198: Cướp?




“Hả?” Cố Minh Sâm kinh ngạc: “Lái Audi?”

“Ừ, lái Audi.” Trần Dật Thần cười gật đầu, chiếc Audi dó là do Hạ Nhược Y mua cho anh, sau khi mua, nó vẫn chưa được lái lần nào, lần này vừa hay là cơ hội tốt để lái ra ngoài.

“Cậu Trần, sao không lái chiếc Koenigsegg đó?” Cố Minh Sâm nhịn không được mà hỏi, theo ông ta thấy, chỉ có Koenigsegg mới xứng với thân phận của Trần Dật Thần.

Hơn nữa, mặc dù Audi được coi là một chiếc xe sang trọng trong mắt những người bình thường, nhưng trong cuộc đua siêu xe lần này, Audi không khác gì máy kéo, Trần Dật Thần lái một chiếc Audi qua đó, không sợ mất thể diện sao?

Trần Dật Thần thở dài nói: “Lão Cố, cậu ngày thường thông minh, sao hôm nay lại ngốc như vậy?”

“Ngốc?” Cố Minh Sâm sờ sờ đầu, ông ta ngốc ở chỗ nào?

Trần Dật Thần gật đầu: “Nếu tôi lái chiếc Koenigsegg qua đó, làm sao có thể thăm dò tin tức được nữa, Diệp Hải Đường không mù, cô ta nhất định sẽ cho người điều tra.”

Cố Minh Sâm vỗ đầu, ngượng ngùng nói: “Cậu Trần, xem đầu óc của tôi này, thế mà quên mất việc cậu đi qua đó chỉ để thăm dò tin tức.”

“Không sao, mau chóng cho người đem xe tới càng sớm càng tốt.” Trần Dật Thần cười nói.

“Vâng, cậu Trần, cậu nên qua đó vào buổi chiều, ngày mai là lễ khai mạc, khách sạn ở Vịnh Bột Hải có hạn, nếu cậu đến muộn, tôi sợ sẽ không còn chỗ ở.”

“Được, buổi chiều tôi sẽ qua đó.” Trần Dật thần gật đầu.

Rất nhanh, người của Cố Minh Sâm đã lái xe tới, sau khi đổ xăng, Trần Dật Thần trực tiếp lái xe trên đường.

Vịnh Bột Hải là nơi giao nhau giữa Thương Châu và Nam Ninh.

Điểm tham quan nổi tiếng nhất ở đây chính là đường đua vịnh quanh co, uốn lượn, hàng năm có rất nhiều giải đua được tổ chức tại đây.

Vào các ngày trong tuần, cũng có nhiều cậu ấm thích đua xe ở Vịnh Bột Hải.

Tất nhiên, không ít trường hợp tử vong vì đua drag.

Dưới chân núi, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những linh kiện xe đua hạng sang nát bét, vỡ vụn.

Khi xe của Trần Dật Thần lái đến chân núi, trời đã sớm chập tối, vì ngày mai cuộc đua sẽ bắt đầu nên khách sạn dưới núi lúc này vẫn có rất nhiều người.

Trần Dật Thân hỏi liên tiếp mấy khách sạn, đều đã hết chỗ.

Bất lực, Trần Dật Thần phải tiếp tục lái xe lên núi.

Con đường Vịnh Bột Hải về đêm, thế nhưng lại là Qủy Môn Quan nổi tiếng, đường đi ở đây quanh co, tình hình giao thông phức tạp, hơn nữa đèn đường ở đây lâu ngày không được tu sửa, vô cùng mịt mờ.

Nếu không cẩn thận sẽ có nguy cơ bị ngã mà chết.

Vì vậy, truyền một câu nói trong miệng những tay đua đã trà trộn vào Vịnh Bột Hải quanh năm, ai dám lái xe ở Vịnh Bột Hải vào ban đêm đều là những tay đua tử thần!

Trần Dật thần không biết câu này, nhưng cho dù biết, cũng không ảnh hưởng đến việc lái xe vào ban đêm của anh.

Với tốc độ 180, Trần Dật Thần cứng rắn xem chiếc Audi như chiếc Lamborghini mà lái.

Trên đường núi, chỉ có thể nhìn thấy một bóng ma lướt qua.

Cùng lúc đó, một vài người đàn ông che mặt bò ra khỏi bụi cỏ trên con đường ở trên núi.

“Đại ca, sẽ không gây ra án mạng chứ.” Một người đàn ông gầy yếu nói.

“Án mạng cái rắm!” Người đàn ông cao to dẫn đầu trừng mắt nhìn người đàn ông thấp gầy nói: “Đây là vịnh Bột Hải vào ban đêm, tốc độ lái xe lên núi là 50 hoặc 60, với tốc độ đó thì gây ra án mạng gì.”

Nói xong, người đàn ông cao to rải đều hàng chục chiếc đinh dài trên đường.

“Lỡ có người lái xe đến 100 thì sao?” Người đàn ông thấp gầy hỏi cẩn thận.

Người đàn ông cao to hừ lạnh một tiếng nói: “Không muốn sống nữa mới lái đến một trăm cây số.”

Ngay sau khi giọng nói đó vừa nói ra, một bóng ma xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.

Giây đầu tiên, đèn xe màu trắng còn cách xa hàng trăm mét, trong giây tiếp theo, đèn xe màu trắng vụt nhanh mà đến!

Trong tích tắc, mấy người đàn ông bịt mặt đã sợ hãi đến hai chân mềm nhũn!

Nhanh!

Thật sự rất nhanh!

Mọi người thậm chí không có thời gian để phản ứng.

Người lái xe đương nhiên là Trần Dật Thần, thật không ngờ vào giờ khuya thế này lại có người đứng giữa đường.

Đạp mạnh vào chân ga.

Bánh xe cọ xát mạnh với mặt đất, một âm thanh cực kỳ chói tai cắt ngang sự yên tĩnh của Vịnh Bột Hải.

Cuối cùng, Audi dừng lại trước mấy người đàn ông bịt mặt.

“Kít” một tiếng.

Người đàn ông thấp gầy sợ tới mức trực tiếp ngồi phịch xuống đất, chỉ một giây nữa thôi, anh ta đã chút nữa bước vào cửa âm phủ.

Người đàn ông cao to cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, bắp chân mềm nhũn.

Nhưng dù sao anh ta cũng là người từng trải, sau khi bình tĩnh lại, anh ta lập tức rút cờ lê từ thắt lưng xuống, tức giận đến trước cửa xe của Trần Dật Thần.

“Con mẹ nó cậu lái xe kiểu gì đó! ”

Người đàn ông hùng hổ vỗ mạnh vào cửa xe của Trần Dật Thần rống lên.

Trần Dật Thần cau mày, sau đó đẩy cửa ra, xuống xe liếc mắt nhìn bọn họ.

“Cướp à?” Trần Dật Thần cười hỏi, những người này cũng thật thú vị, buổi tối chạy đến đường mòn Vịnh Bột Hải để cướp, thật sự là không sợ chết.

Cũng may là anh phản ứng nhanh, nếu không còn không kịp đạp phanh, sợ đêm nay bọn họ đều chết.

Tên đàn ông cao to sững sờ, đầu óc Trần Dật thần bị nhúng nước à, tại sao hơi khác người bình thường, người bình thường không phải khóc kêu cha gọi mẹ khi gặp cướp sao, tại sao còn có tâm tư để hỏi lại bọn họ?

“Biết là bị cướp, còn không mau quỳ xuống!” Tuy rằng kinh ngạc, nhưng tên cao to cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp hung ác uy hiếp, hơn nữa bên anh ta nhiều người như vậy, đều có vũ khí, cũng không sợ Trần Dật Thần đánh được.

“Đúng, quỳ xuống! Lấy hết những thứ có giá trị trên người xuống!” Người đàn ông thấp gầy cũng bắt đầu kêu ầm lên, vừa rồi bị Trần Dật Thần làm cho sợ hãi muốn tè ra quần, bây giờ thừa dịp đương nhiên phải lấy lại khí thế.

“Các người chắc chắn muốn tôi quỳ xuống?” Trần Dật thần cười nhạt, đã lâu rồi anh không khởi động chân tay, hôm nay dạy dỗ mấy tên không biết điều này, vừa hay thả lỏng gân cốt.

“Tên nhóc, không quỳ phải chết!” Người đàn ông cao to cười điên cuồng đe dọa, đây là Vịnh Bột Hải, chết là chuyện bình thường.

“Được thôi.” Trần Dật Thần thở dài, đã có vài người u minh ngu ngốc như vậy, anh cũng lười phải nói nhiều.

Vừa định động tay, đúng lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ lái tới.

Tuy rằng cảnh tượng trước mắt rõ ràng không đúng lắm, nhưng chiếc Ferrari màu đỏ cũng không có ý định vượt qua, mà dừng xe bên cạnh nhóm người bọn họ.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa và một cô gái trẻ cao ráo mặc váy lụa đen bước xuống xe.

Vóc dáng của người đàn ông mặc áo hoa hơi béo phì, mặt đầy thịt, chẳng qua khuôn mặt đầy thịt đó lại mang theo cảm giác vui mừng khó giải thích được.

Cô gái trẻ bên cạnh anh ta có dáng người mảnh khảnh uyển chuyển, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi bay, khuôn mặt xinh xắn không chút son phấn, trông vô cùng tuyệt đẹp dưới ánh đèn xe, tính tình của cô gái trẻ cũng rất dịu dàng, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với anh chàng béo vui vẻ bên cạnh.

“Mấy người làm gì đó!?” Người mặc áo hoa khịt mũi hừ lạnh, rõ ràng là có ý muốn xen vào.