Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 190: Hạ nhược y thật sự xinh đẹp đến thế sao?




Nghe thấy ba chữ bà vợ già, sắc mặt của Vương Hải Sơn rõ ràng hơi thay đổi, ông ta vẫn rất kiêng dè nhà họ Lý, nhưng ở trước mặt Khang Hải Ba, tất nhiên ông ta không thể ra vẻ sợ sệt được, đương nhiên phải ra vẻ mạnh mẽ một chút: “Nếu bà già kia dám có ý kiến, tôi sẽ bỏ bà ta luôn?”

“Ha ha, bỏ bà ta? Bà ta không bỏ ông đã tốt lắm rồi, ông còn đòi bỏ bà ta” Khang Vân Ba lớn tiếng châm chọc, Vương Hải Sơn này thật sự là kẻ cứng mồm, mạnh miệng, người của nhà họ Lý là người ông muốn bỏ thì bỏ sao?

“Khang Vân Ba, ông đừng có kiếm chuyện với tôi mãi thế!” Vương Hải Sơn hơi thẹn quá hoá giận, trong phòng bao có nhiều phụ nữ như vậy, Khang Hải Ba khiến ông ta mất mặt như thế thật đúng là quá đáng.

“Kiếm chuyện với ông? Vương Hải Sơn, mẹ kiếp nếu không phải ông kiếm chuyện trước thì ông đây sẽ kiếm chuyện với ông ư?” Khang Hải Ba hơi giận dữ, người là ông ta vừa ý trước, kết quả Vương Hải Sơn lại muốn chen chân vào, nghĩ sao vậy?

Vương Hải Sơn còn muốn biện bạch mấy câu, Diệp Minh Mân chợt nhíu mày nói: “Người còn chưa đến đã ầm ĩ cái gì?”

Diệp Minh Mân nói thế, hai người lập tức im lặng, bọn họ vẫn phải nể mặt Diệp Minh Mân, dù sao gia tộc sau lưng bọn họ hoàn toàn không cùng cấp bậc với nhà họ Diệp.

“Hạ Nhược Y kia thật sự xinh đẹp đến thế à?” Diệp Minh Mân hơi nghi ngờ, trước kia ông ta cũng từng nghe tới tiếng tăm của Hạ Nhược Y, đệ nhất mỹ nữ của Thương Châu, nhưng vẫn chưa có cơ hội được gặp, vì ông ta cảm thấy rất có thể là làm quá lên, nếu Hạ Nhược Y thật sự xinh đẹp như vậy thì đã sớm gả vào nhà giàu rồi, chứ không phải gả cho một tên vô dụng.

Nhưng hôm nay Hạ Nhược Y còn chưa đến, Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn đã tranh cãi đến đỏ mặt tía tai vì cô, hai người cũng coi như người từng trải, thậm chí còn từng chơi đùa với ngôi sao nhỏ tuyến ba, Diệp Minh Mân rất ít khi thấy hai người mâu thuẫn vì một người phụ nữ, khiến ông ta không khỏi tò mò.

“Giám đốc Diệp, Hạ Nhược Y thật sự rất xinh đẹp” sau khi chần chừ một lát, Vương Hải Sơn không nhịn được nói, sự xinh đẹp của Hạ Nhược Y là phát ra từ bên trong, xinh đẹp tự nhiên, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy sẽ không thấy kinh ngạc lắm, nhưng càng nhìn lại càng thấy thích, trông cứ như thần tiên vậy, cuối cùng sẽ có ảo giác cô gái như thế chỉ trên trời mới có, ở nhân gian chẳng có mấy ai.

“Nếu cô ta đã xinh đẹp như thế thì sao bây giờ vẫn còn chưa làm chuyện đó chứ.” Diệp Minh Mân không nhịn được hỏi, Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần kết hôn đã ba năm nhưng cô ta vẫn là một trinh nữ, chuyện này đã sớm không phải bí mật gì ở bên ngoài, cũng là chuyện cười lớn nhất của Trần Dật Thần, rất nhiều người đều nghi ngờ Trần Dật Thần có vấn đề về chuyện kia.

“Vì chồng cô ta là một tên bất lực.” Khang Hải Ba bĩu môi, ngoài Trần Dật Thần bị bất lực, ông ta thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác để giải thích chuyện này nữa.

“Đúng.” Vương Hải Sơn hiếm khi hùa theo Khang Hải Ba được một lần, theo phiên bản ông ta nghe thấy là Hạ Nhược Y chê Trần Dật Thần, cho nên không muốn xảy ra quan hệ với anh.

Diệp Minh Mân gật đầu, lúc còn định nói thêm gì nữa thì cửa phòng bao bị đẩy ra.

Hạ Nhược Y mặc đồ vest OL màu đen đi vào, A Hào đi theo sau lưng cô.

Hạ Nhược Y vừa bước vào, cả phòng bao trở nên vô cùng yên tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Diệp Minh Mân và Khang Hải Ba nhìn thấy Hạ Nhược Y, hai người mở to mắt, trong mắt như có ánh sáng loé lên.

Khang Hải Ba cảm thấy bụng dưới của mình vô thức trở nên khô nóng.

Vòng eo mảnh mai này, bờ mông cong này, cặp đùi thon dài này…

Báu vật!

Thật sự là báu vật mà!

Nếu một vưu vật như thế có thể nằm trong tay mình, cho ông ta sống ít lại mười năm ông ta cũng thấy vui!

Diệp Minh Mân cũng thấy miệng khô lưỡi đắng, lúc này ông ta không rảnh quan tâm vì sao người tới không phải Trần Dật Thần mà là Hạ Nhược Y nữa.

Ông ta chỉ có một suy nghĩ dù cho thế nào, dù có bất chấp tất cả thủ đoạn, ông ta đều phải có được Hạ Nhược Y!

Vưu vật thế này gả cho tên vô dụng Trần Dật Thần kia thật sự là phí của trời mà.

“Cô Hạ, tôi là Diệp Minh Mân.” Diệp Minh Mân đứng dậy đầu tiên, duỗi tay ra.

Vương Hải Sơn và Khang Hải Ba cũng đứng dậy sau đó, cười tủm tỉm duỗi tay.

Hạ Nhược Y nhíu mày, cô rất không thích đôi mắt híp của ba người, nhưng cô hiểu nếu quyết định phải một mình chống đỡ một góc trời thì sau này chắc chắn sẽ gặp chuyện thế này rất nhiều lần, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Vì thế Hạ Nhược Y không tình nguyện duỗi tay ra nhanh chóng bắt tay với ba người, sau đó ngồi xuống.

“Giám đốc Diệp, Giám đốc Vương, Giám đốc Khang, lần này tôi đến đây…” Hạ Nhược Y đi thẳng vào vấn đề, muốn nói thẳng mục đích, nhưng nào biết cô còn chưa kịp nói xong đã bị Diệp Minh Mân cười ngắt lời: “Cô Hạ, chúng ta tạm thời đừng nói đến chuyện công việc, uống rượu trước đã, uống vui rồi hãy bàn lại chuyện đó”.

Nói xong, Diệp Minh Mân bèn đưa ly vang đỏ đã rót đến trước mặt Hạ Nhược Y.

“Giám đốc Diệp, tôi không thể uống rượu.” Hạ Nhược Y nhíu mày nói.

“Không thể uống rượu?” Diệp Minh Mân cười ha hả nói: “Cô Diệp đang nói đùa với tôi à? Thời buổi bây giờ còn có người không thể uống rượu ư?”

“Đúng vậy cô Diệp, muốn bàn chuyện công trình với chúng tôi sao có thể không bày tỏ chút thành ý được chứ.” Khang Hải Ba cười tủm tỉm nói, người thông báo kêu bọn họ đến là Trần Dật Thần, nhưng Trần Dật Thần lại không đến mà kêu vợ mình tới đây.

Hàm ý trong chuyện này đã rất rõ ràng rồi, theo ông ta thấy, Trần Dật Thần là định dâng vợ mình lên, để vợ mình bàn chuyện với bọn họ trên giường.

Cho nên hành động của Hạ Nhược Y chẳng khác nào đang giả vờ thanh cao cả.

Hạ Nhược Y hơi khó xử, sau đó bưng rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.

Cô không muốn sống mãi dưới sự bảo vệ của Trần Dật Thần, cô cũng muốn có thể độc lập, tuy Trần Dật Thần từng nói không muốn khiến cô phải chịu chút uất ức nào, nhưng người sống trên đời này, sao có thể không chịu chút uất ức nào được?

“Ha ha, cô Hạ đúng là sảng khoái!” Diệp Minh Mân cười ha ha, lại rót một ly vang đỏ cho Hạ Nhược Y.

Có A Hào ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ông ta không có khả năng làm ra chuyện mờ ám như bỏ thuốc, nhưng vẫn có thể chuốc say Hạ Nhược Y.

Đợi Hạ Nhược Y say rồi lại tuỳ tiện tìm một lý do đuổi A Hào đi, chẳng phải Hạ Nhược Y sẽ mặc ông ta muốn làm gì thì làm ư.

“Giám đốc Diệp, ly rượu này tôi có thể uống.” Hạ Nhược Y hờ hững nhìn Diệp Minh Mân: “Nhưng mong Giám đốc Diệp cho tôi một câu trả lời rõ ràng và thuyết phục”.

“Cô Hạ muốn câu trả lời thuyết phục gì?” Diệp Minh Mân cười nhạt.

“Tôi muốn lấy lại những công trình Hạ Lạc bán cho ông.” Hạ Nhược Y bình tĩnh nói.

“Lấy lại? Cô Hạ, như thế thì làm khó tôi quá rồi, công trình này là tôi bỏ tiền ra mua lại từ trong tay Hạ Lạc, hợp đồng giấy trắng mực đen cũng đã Ký, bây giờ cô Hạ nói một câu muốn lấy về, e rằng… không dễ dàng thế đâu”, nói đến đây, Diệp Minh Mân im lặng một lát không nói thêm gì nữa, nhưng hàm ý lại rất rõ ràng.

“Giám đốc Diệp có điều kiện gì cứ nói thẳng là được.” Hạ Nhược Y hít sâu một hơi nói, đương nhiên cô hiểu không thể nào khiến Diệp Minh Mân giao những công trình này ra chỉ với mấy câu nói được.