Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 185: Làm nô tài




“Được, cháu quỳ!”

Hạ Lạc cắn răng, mặc dù không muốn nhưng anh ta lại không dám làm trái lệnh của Hạ Thiên Hồng trước mặt bao người, cuối cùng vẫn phải quỳ xuống trước mặt ông.

“Biết vì sao ta lại bảo cháu quỳ không?” Hạ Thiên Hồng ngước mắt lên lạnh lùng hỏi.

“Cháu không biết.” Hạ Lạc nén giận trả lời.

Nghe vậy, Hạ Thiên Hồng vô cùng tức giận, giơ chiếc gậy trong tay lên đập mạnh vào đầu Hạ Lạc rồi mắng: “Không biết?! Đã đến lúc này rồi mà đồ súc sinh cháu vẫn còn mặt mũi nói không biết!”

“Này thì không biết này!” Hạ Thiên Hồng giận run người, nói xong ông lại giơ cây gậy lên, đập vào đầu Hạ Lạc.

“Ông nội, ông làm gì vậy?” Hạ Lạc nắm lấy cây gậy đang giơ lên rồi trừng mắt nhìn Hạ Thiên Hồng. Anh ta là người thừa kế của nhà họ Hạ, vậy mà Hạ Thiên Hồng lại đánh anh ta trước mặt bao người như thế, giẫm đạp lên tôn nghiêm của anh ta, sau này anh ta biết lấy gì để quản lý nhà họ Hạ?

“Mày… súc sinh! Mày định tạo phản à?!” Hạ Thiên Hồng tức đến nỗi dựng râu trợn mắt, ông không ngờ bây giờ lá gan của Hạ Lạc lại lớn đến thế, còn dám phản kháng ông.

“Ông nội, ông đánh cháu cháu không có ý kiến, nhưng ông cũng phải nói cho cháu biết cháu đã làm sai điều gì chứ.” Hạ Lạc cố gắng kiên trì, thực ra anh ta cũng đã đoán được tại sao Hạ Thiên Hồng lại giận đến vậy, nhưng lúc này đương nhiên là anh ta không thể thừa nhận mình đã sai.

Hạ Thiên Hồng hít sâu một hơi: “Nghiệt súc, ta hỏi cháu, có phải cháu đã bán mấy dự án núi Ngọc Tuyền cho nhà họ Diệp, nhà họ Vương và nhà họ Lưu không?”

“Là cháu đã bán.” Hạ Lạc thẳng thừng thừa nhận.

“Tại sao lại bán? Cháu cũng biết những dự án đó là vốn liếng của nhà họ Hạ chúng ta! Khi ấy để có được những dự án này từ bất động sản Đỉnh Phong mà nhà họ Hạ chúng ta đã phải trả giá bao nhiêu, lẽ nào cháu không biết sao?!” Hạ Thiên Hồng nghiêm giọng hỏi, khi hạng mục núi Ngọc Tuyền trụ tại Thương Châu, gia tộc hạng nhất và hạng hai của Thương Châu vì tranh giành hợp tác với bất động sản Đỉnh Phong mà đánh nhau đổ máu.

Nhưng cuối cùng gia tộc nhỏ tuyến ba nhà họ Hạ mới là người hái được đào, vơ vét được rất nhiều hạng mục núi Ngọc Tuyền.

Nếu nhà họ Hạ có thể nắm bắt cơ hội này thì núi Ngọc Tuyền nhất định sẽ trở thành nơi hoá rồng của nhà họ Hạ.

Dựa vào núi Ngọc Tuyền, nhà họ Hạ có thể xếp vào hàng gia tộc hạng hai ở Thương Châu, thậm chí là hàng gia tộc hạng nhất!

Nhưng bây giờ mấy dự án quan trọng của hạng mục núi Ngọc Tuyền lại bị Hạ Lạc bán tháo toàn bộ!

Hạ Lạc đã hoàn toàn phá tan hy vọng thăng cấp lên hạng hai của gia tộc!

Sao Hạ Thiên Hồng có thể không giận!

Hạ Nhược Y nghe thế cũng gần như bùng nổ, cô còn nghĩ rằng Hạ Lạc chỉ làm một chuyện quá đáng là bổ nhiệm Vương Vân Na làm phó Tổng giám đốc công ty, nhưng bây giờ cô mới biết Hạ Lạc còn bán cả dự án núi Ngọc Tuyền.

Tên ngu xuẩn Hạ Lạc này, lẽ nào không biết những dự án ấy là vốn liếng của nhà họ Hạ sao?

Chẳng nhẽ anh ta không biết những dự án ấy với nhà họ Hạ mà nói là cây hái ra tiền ư?

“Ông nội, sở dĩ cháu bán những dự án đó cho nhà họ Diệp, nhà họ Vương và nhà họ Lưu cũng là vì muốn tốt cho nhà họ Hạ chúng ta.” Hạ Lạc kiên trì giải thích, đương nhiên anh ta không thể thừa nhận mình bán những dự án đó đi vì lợi ích cá nhân.

“Vì muốn tốt cho nhà họ Hạ?!” Hạ Thiên Hồng tức giận không thở nổi, ông phẫn nộ hỏi: “Cháu nói cho ông biết, làm thế nào là tốt cho nhà họ Hạ?”

“Ông nội, lẽ nào ông không hiểu đạo lý người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội sao? Thành phố Thương Châu này có biết bao gia đình giàu có hạng nhất, hạng hai dòm ngó hạng mục siêu lợi nhuận núi Ngọc Tuyền này, nhưng cuối cùng lại bị gia tộc nhỏ bé hạng ba nhà họ Hạ chúng ta ăn sạch. Ông nghĩ mấy gia tộc hạng nhất, hạng hai kia sẽ không ghen tỵ chắc? Nếu cháu không bán mấy hạng mục đó đi thì họ sẽ không để nhà họ Hạ chúng ta trở thành gia tộc hạng hai đâu.” Hạ Lạc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cách nói của anh ta quả thực cũng có đạo lý nhất định, hạng mục núi Ngọc Tuyền quả là một miếng bánh thơm mà ai cũng muốn có, bây giờ lại bị nhà họ Hạ chiếm hết, quả thực sẽ khiến nhiều gia tộc bất mãn.

“Nói láo!” Hạ Thiên Hồng suýt nữa thì hộc máu.

“Thằng khốn nạn, rõ ràng là để thoả mãn ham muốn của bản thân mà bán rẻ những dự án đó, bây giờ lại có mặt mũi mà nói là tốt cho nhà họ Hạ! Sao nhà họ Hạ ta lại có thứ trơ trẽn như mày chứ!” Hạ Thiên Hồng chỉ vào mặt Hạ Lạc mà mắng, ông cực kỳ tức giận chỉ hận rèn sắt không thành thép, ông vẫn luôn đặt hy vọng vào Hạ Lạc, nghĩ rằng anh ta có thể dẫn dắt nhà họ Hạ đến vinh quang trong tương lai, nên lần này Hạ Nhược Y đến Kim Lăng, ông mới không chút do dự giao hạng mục núi Ngọc Tuyền cho Hạ Lạc tạm thời tiếp quản.

Ông cứ nghĩ Hạ Lạc có thể làm tốt hơn Hạ Nhược Y, nhưng ai biết được chỉ trong vài ngày anh ta đã bán tháo hạng mục núi Ngọc Tuyền, mấy dự án trọng điểm trị giá mấy chục tỷ lại bị Hạ Lạc bán đi với giá vài tỷ!

Buổi chiều sau khi biết tin, Hạ Thiên Hồng tức đến mức suýt ngất ngay tại chỗ.

“Ông nội, nếu nhà họ Hạ muốn được vào danh sách gia tộc hạng hai, chỉ dựa vào bản thân thôi thì chưa đủ. Chúng ta cần được các gia tộc hạng hai thậm chí là hạng nhất ở Thương Châu công nhận, chỉ có như vậy thì nhà họ Hạ chúng ta mới được liệt vào danh sách gia tộc hạng hai.”

“Mà lần này, bán dự án núi Ngọc Tuyền đi với nhà họ Hạ chúng ta mà nói là một cơ hội tốt. Sở dĩ cháu bán dự án này với giá thấp như vậy cho gia tộc hạng nhất, hạng hai thật ra cũng là để lấy lòng bọn họ. Cháu muốn họ ghi nhớ nhà họ Hạ chúng ta, thừa nhận gia đình chúng ta, như vậy sau này khi chúng ta gặp khó khăn, họ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn giúp nhà họ Hạ chúng ta một tay ấy.” Hạ Lạc nói có lý lẽ, có chứng cứ, nhưng nói thẳng ra ý anh ta là muôn nhà họ Hạ làm nô lệ cho những gia tộc hạng nhất, hạng hai. Hầu hạ tử tế thì chủ nhân vui vẻ, nói không chừng chủ nhân sẽ dìu dắt nhà họ Hạ, để nhà họ Hạ cũng trở thành gia tốc hạng hai.

“Mày… mày thật ngu ngốc! Mày thật sự cho rằng những gia tộc đó sẽ thừa nhận nhà họ Hạ chúng ta sao?” Hạ Thiên Hồng đã tức đến mức không biết nói gì, ông không biết Hạ Lạc ngu thật hay ngu giả, nhưng nếu có não thì anh ta phải biết những gia tộc hạng nhất, hạng hai ở thành phố Thần Thương Châu này, nhà nào cũng đều là sói mắt trắng ăn không bao giờ no.

Mọi người sẽ không vì nhà họ Hạ tươi cười lấy lòng mà coi trọng nhà họ Hạ, ngược lại sẽ càng cảm thấy nhà họ Hạ yếu ớt dễ bắt nạt, thay vì nói rằng Hạ Lạc đang muốn lấy lòng những gia tộc đó, chẳng bằng nói là Hạ Lạc đang nói với những gia tộc đó rằng nhà họ Hạ là một miếng thịt trên thớt, ai cũng có thể cắn xé.

“Vì sao lại không?” Hạ Lạc không nhịn được hỏi ngược lại: “Khi cháu ký hợp đồng với nhà họ Diệp, rõ ràng giám đốc Diệp đã nói với cháu, nếu sau này nhà họ Hạ gặp khó khăn gì thì có thể đi tìm anh ta, nể tình những dự án núi Ngọc Tuyền này, anh ta sẽ giúp nhà họ Hạ chúng ta giải quyết rắc rối.”

Kỳ thực Diệp Minh Mân chưa hề nói những lời này, nhưng bây giờ vì để cứu bản thân, Hạ Lạc cũng chỉ có thể tự bịa chuyện, dù sao Hạ Thiên Hồng cũng không thể đi tìm Diệp Minh Mân để xác nhận.