Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 183: Tiền biển thủ dự án




“Mặc kệ thì mặc kệ, anh hung dữ như vậy làm gì?” Vương Vân Na bất mãn chu miệng, nhưng trong lòng lại càng tò mò về thân phận của Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần không nói, Hạ Lạc lại càng thêm tò mò về lai lịch chiếc Koenigsegg này, anh ta không ngu ngốc như Kiều Hân, cho rằng chiếc xe này là Trần Dật Thần thuê.

Người có khả năng mua một chiếc xe trị giá hơn 60 tỷ lại thiếu tiền thuê xe sao?

Cho nên chắc chắn chiếc xe này đã được Trần Dật Thần mua.

Nhưng mấu chốt là Trần Dật Thần lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

“Hạ Nhược Y, có phải là cô không?” Hạ Lạc lại hung ác nhìn chằm chằm Hạ Nhược Y.

“Cái gì có phải tôi không?” Hạ Nhược Y lắc đầu không hiểu.

“Có phải cô đưa tiền cho tên phế vật này bảo hắn đi mua xe không?” Hạ Lạc tức giận hỏi.

Hạ Nhược Y tức đến mức bật cười: “Hạ Lạc, anh cảm thấy tôi có nhiều tiền để đưa cho Trần Dật Thần như vậy sao?”

Trần Dật Thần?

Sau khi nghe thấy cái tên này, Vương Vân Na ở bên cạnh vô cùng sửng sốt, đánh chết cô ta cũng không nghĩ tới người thanh niên lái chiếc xe sang trước mặt này lại là Trần Dật Thần!

Con rể phế vật có tiếng ở nhà họ Hạ – Trần Dật Thần!

Từ sau khi vào công ty, ngày nào Vương Vân Na cũng nghe thấy tên Trần Dật Thần trên dưới trăm lần.

Hạ Lạc căm ghét Trần Dật Thần cực độ, những người nhà họ Hạ khác khi nhắc đến Trần Dật Thần cũng đều chửi rủa thậm tệ.

Điều này khiến Vương Vân Na vẫn luôn nghĩ rằng Trần Dật Thần là bùn nhão không thể trát tường, là một kẻ bất tài vô dụng.

Cho nên khi Trần Dật Thần bước xuống từ chiếc xe Koenigsegg, cô ta không hề nghĩ Trần Dật Thần chính là con rể đưa tới tận cửa của nhà họ Hạ.

Bởi vì cô ta cảm thấy con rể đưa tới tận cửa thì sẽ không thể lái được chiếc xe xịn như vậy.

Nhưng Trần Dật Thần lại làm được.

Chẳng trách Hạ Lạc lại thẹn quá hoá giận, chắc anh ta cũng không biết Trần Dật Thần đột nhiên lại mua một chiếc xe thế này, Vương Vân Na lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

“Cô không có nhiều tiền như vậy, nhưng công ty thì có!” Hạ Lạc liếc thấy cửa công ty càng ngày càng nhiều người nên cố ý hung ác nói.

“Hạ Lạc, anh có ý gì?” Hạ Nhược Y lạnh mặt.

“Tôi có ý gì, lẽ nào trong lòng cô không biết?” Hạ Lạc cười khẩy, sau đó chỉ tay vào Trần Dật Thần: “Hạ Nhược Y, đừng tưởng tôi không biết, chiếc xe tên phế vật này đang đi là do cô biển thủ tiền dự án của công ty mà mua.”

“Hạ Lạc! Anh có còn não không thế?!” Hạ Nhược Y tức giận quát: “Tiền dự án của công ty có lần nào không do ông nội ký tên…”

“Đừng lấy ông nội ra làm lá chắn!” Hạ Nhược Y còn chưa nói xong đã bị Hạ Lạc lạnh lùng ngắt lời.

“Hạng mục núi Ngọc Tuyền vẫn luôn do cô phụ trách, cô muốn làm giả tài chính là chuyện quá đơn giản. Ông nội không phải thần tiên, làm sao biết được hết mọi chuyện.” Hạ Lạc hừ lạnh một tiếng, thực ra trong lòng anh ta cũng biết xác suất Hạ Nhược Y biển thủ tiền dự án của công ty để mua xe cho Trần Dật Thần là rất nhỏ, nhưng bây giờ anh ta nhất định phải chụp tội danh này lên đầu Hạ Nhược Y.

Bởi vì nếu Hạ Nhược Y gánh tội danh này thì dù cô có đi tìm Hạ Thiên Hồng để kể thì ông cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng.

Đến lúc đó, anh ta và Hạ Nhược Y bên nào cũng cho mình là đúng, rất có khả năng Hạ Thiên Hồng sẽ đứng về phía anh ta.

Đương nhiên Vương Vân Na cũng nhìn ra Hạ Lạc đang vu oan, cô ta rất thông minh, lập tức nhận ra Hạ Lạc đang mở đường cho Hạ Thiên Hồng truy hỏi anh ta về việc bổ nhiệm mình làm phó giám đốc công ty, vì thế vội vàng nói: “Hạ Nhược Y, nói thật cho cô biết, sở dĩ anh Lạc bổ nhiệm tôi làm phó giám đốc công ty chính là để điều tra chuyện cô biển thủ tiền dự án. Nếu cô thức thời thì hãy thành thật nói rõ mọi chuyện đi! Đừng đợi tôi phát hiện ra rồi mới giải thích, như vậy mọi người sẽ đều mất mặt!”

“Cô nói láo! Hạ Lạc bổ nhiệm cô rõ ràng là xuất phát từ ý đồ riêng!” Hạ Nhược Y cắn răng nghiến lợi nói. Đương nhiên cô cũng biết Hạ Lạc và Vương Vân Na muốn chụp cho cô tội danh biển thủ công quỹ trước mặt mọi người trong công ty, nhưng cô chỉ có một cái miệng làm sao thắng được hai cái miệng?!

“Nói láo?” Vương Vân Na cười châm chọc: “Đợi đến khi tôi đưa bằng chứng ra cô sẽ biết có phải tôi nói láo hay không.”

Thấy dáng vẻ tự tin của Vương Vân Na, những nhân viên đang đứng xung quanh lập tức xì xào bàn tán.

“Hình như giám đốc Hạ thật sự biển thủ tiền dự án của công ty để mua xe cho ông chồng phế vật của cô ta.”

“Không phải hình như mà là chắc chắn! Không phải cô không biết chồng cô ta chỉ là một kẻ giao hàng, nhân viên giao hàng muốn mua chiếc xe sang trị giá hơn 60 tỷ, ngoài tham nhũng thì còn cách nào khác nữa?”

“Chậc, không ngờ giám đốc Hạ lại là người như thế, bình thường nhìn cô ấy trông cũng khá chính trực mà.”

“Chính trực? Tất cả chỉ là giả dối!”

“Giám đốc Hạ cũng vô não quá đi, biển thủ công quỹ thì biển thủ công quỹ, huyênh hoang như vậy làm gì, còn mua cho tên phế vật này một chiếc xe sang trị giá hơn 60 tỷ nữa. Lần này thì hay rồi, mọi chuyện đã được vạch trần.”

Mọi người mỗi người một câu, có vẻ như đã hoàn toàn tin tưởng.

Vẻ mặt Trần Dật Thần hơi âm trầm, anh còn chưa tính sổ chuyện Hạ Lạc bán tháo dự án núi Ngọc Tuyền mà anh ta đã ở đây gây sự trước, trắng trợn bôi nhọ Hạ Nhược Y như vậy, coi anh chết rồi à?

“Hạ Nhược Y, tốt nhất cô hãy mau giải thích rõ ràng đi, rốt cuộc cô đã biển thủ bao nhiêu tiền của công ty? Nếu đợi Vân Na điều tra ra rồi mới giải thích thì đã quá muộn.” Hạ Lạc lạnh lùng đe doạ, anh ta đã quyết định dù Hạ Nhược Y có biển thủ công quỹ hay không thì anh ta cũng sẽ hối lộ bên tài vụ để họ mạo danh Hạ Nhược Y chiếm đoạt tiền của công ty.

“Hạ Lạc, tôi nói lại lần cuối, tôi chưa bao giờ chiếm đoạt một đồng của quỹ dự án công ty! Anh cứ điều tra thoải mái!” Hạ Nhược Y nghiến răng nói, nói xong cô cũng mặc kệ Hạ Lạc có tin hay không đã định vào công ty lấy đồ của mình.

“Đứng lại!” Vương Vân Na kéo Hạ Nhược Y lại, chế nhạo: “Muốn đi? Cô đã hỏi ý kiến của tôi chưa?!”

“Buông ra!” Hạ Nhược Y giận không kiềm chế được.

“Nếu tôi không buông thì sao?” Vương Vân Na nhìn Hạ Nhược Y đầy khiêu khích. Khi Hạ Lạc không ở bên, cô ta cũng dám đánh Hạ Nhược Y, bây giờ có Hạ Lạc ở đây, cô ta lại càng không có gì phải sợ, nếu Hạ Nhược Y không phục thì cô ta sẽ đánh đến khi Hạ Nhược Y phục thì thôi.

Còn về tên phế vật Trần Dật Thần kia thì có gì phải sợ?

“Bốp!”

Hạ Nhược Y bực tức xoay tay lại tát vào mặt Vương Vân Na.

Cái tát này khiến Vương Vân Na choáng váng, mãi không hoàn hồn lại.

“Tiện nhân, mày muốn chết à?” Sau khi phản ứng lại, mắt Vương Vân Na lập tức đỏ lên, giương nanh múa vuốt nhào về phía Hạ Nhược Y.

Lúc này một bàn tay to đã túm cô ta lại từ phía sau.

“Cô thử động vào một ngón tay cô ấy xem?” Trần Dật Thần lạnh giọng nói, Vương Vân Na dám đánh Hạ Nhược Y ngay trước mặt anh, cô ta làm vậy là cực kỳ không coi trọng anh!

“Phế vật, anh muốn chết à?” Vương Vân Na gào thét, tên bất tài vô dụng Trần Dật Thần này dựa vào đâu mà ra tay với cô ta!

“Buông Vân Na ra!” Hạ Lạc cũng phẫn nộ bước tới, nói thế nào thì Vương Vân Na cũng gần như được coi là người phụ nữ của anh ta, nếu anh ta trơ mắt nhìn Vương Vân Na bị đánh thì còn gì là đàn ông nữa.