Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 178: Chuyện đương nhiên




“Con quan tâm đến vết thương trên mặt mẹ để làm gì! Con là cái đứa không có lương tâm, sớm không hỏi han, bây giờ lại quan tâm đến sự sống chết của mẹ sao”

“Ba năm trước, mẹ đã khuyên con đừng kết hôn với cái đồ vô dụng này, con không tin cứ phải kết hôn cho bằng được, sau đó thì sao, con khiến mẹ trong ba năm đó không dám ngẩng mặt lên nhìn người ta lấy một lần!”

“Trước đó, mẹ bảo con hãy ly hôn với cái đồ vô dụng này đi, gả cho Thẩm Hà Du, con vẫn cứ không chịu nghe theo lời mẹ nói!”

“Con nói đi, Thẩm Hà Du có chỗ nào không tốt gấp trăm ngàn lần cái tên vô dụng đó, nếu coni gả cho Thẩm Hà Du, hôm nay kẻ khác còn có cơ hội ức hiếp mẹ hay sao!”

Lâm Như Tuệ lau nước mắt chửi lớn tiếng, bà đổ hết tội lỗi lên đầu Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần, nếu như không phải vì tên vô dụng Trần Dật Thần này, bà Lâm đó không thể nào có thể không chút kiêng nể gì cả mà đánh bà ấy.

Hạ Nhược Y mấp máy môi, không biết phải nói gì, Lâm Như Tuệ chưa bao giờ nhìn nhận vấn đề ở bản thân, chỉ biết đẩy trách nhiệm lên người khác.

“Sao ta laị khổ thế này, ta không còn muốn sống nữa….”Lâm Như Tuệ ngồi dưới đất đấm ngực dậm chân, bắt đầu gào khóc.

“Dì Vương, là ai đã đánh bà ấy?” Trần Dật Thần không biết phải làm sao nhìn Vương Mai hỏi, nếu anh không giúp Lâm Như Tuệ giải tỏa nỗi tức giận này, e rằng Lâm Như Tuệ có khả năng tìm đến cái chết để đe dọa.

“Là Bà Lâm.” Vương Mai khúm núm nói, không biết vì sao, hôm nay Trần Dật Thần mang đến cho bà ta cảm giác không giống như Trần Dật Thần bất lực của thường ngày, mà điểm nào không giống thì bà ta không thể nói được.

“Bà Lâm…” Trần Dật Thần híp híp mắt, bà Lâm này lại là thần thánh phương nào?

“Chuyện này anh không cần phải nhúng tay, em sẽ tự giải quyết.” Trần Dật Thần đang lúc nghĩ xem phải xử lý bà Lâm như thế nào, Hạ Nhược Y đã lạnh lùng lên tiếng.

“Nhược Y …” Trần Dật Thần cười khổ, đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Nhược Y xa lánh anh như vậy.

“Tại sao không để tên phế vật này ra tay! Tên phế vật đó nếu đã là con rể mẹ, vậy mẹ bị đánh, cậu ta phải có nghĩa vụ đòi lại công bằng cho mẹ.” Hạ Nhược Y không muốn làm phiền Trần Dật Thần nhưng Lâm Như Tuệ lại không nghe theo.

Bà ta hy vọng bà Lâm có thể trừng trị bởi Trần Dật Thần, thay bà ta trút giận, dù sao Trần Dật Thần cũng vừa chống đối bà.

Còn về vấn đề Trần Dật Thần trừng trị bà Lâm? Lâm Như Tuệ căn bản không nghĩ tới.

“Mẹ!” Hạ Nhược Y có hơi tức giận, cô không biết Lâm Như Tuệ có mặt mũi nào nói ra những câu đó, một giây trước bà ấy còn châm biếm Trần Dật Thần, giây sau là đã muốn Trần Dật Thần đòi lại công bằng cho mình, thật sự xem Trần Dật Thần như một con chó có thể tùy tiện sai khiến sao?

“Sao vậy? Cha mẹ bị đánh, con rể ra mặt không phải là chuyện hết sức bình thường hay sao? Nếu không mẹ cần con rể này làm gì? Còn không bằng nuôi một con chó.” Lâm Như Tuệ vẻ mặt hùng hồn, dù sao có nói gì đi chăng nữa, hôm nay bà ta nhất định phải gài Trần Dật Thần một lần. Lúc này, bà Lâm và người đàn ông đầu trọc xem nhà xong, dưới sự cung kính của Vương Hiểu Hồng, hai người đi ra khỏi bộ phận bán cao ốc.

“Người đàn bà quê mùa này sao lại còn ở đây?” Bà Lâm nhìn thoáng qua Lâm Như Tuệ, vốn nghĩ Lâm Như Tuệ sau khi được giáo huấn xong, Lâm Như Tuệ sẽ lập tức rời khỏi núi Ngọc Tuyền, nhưng không ngờ, Lâm Như Tuệ lại không thức thời như vậy, lại còn dám ở đây.

“Chắc con gái bà ta mang theo bạn trai tới rồi.” Người đàn ông đầu trọc cười khẩy nói, ông ta căn bản không thèm để tâm tới lời uy hiếp của Lâm Như Tuệ, ở Thương Châu, ngoại trừ những gia tộc kia, ông ta không thèm quan tâm đến những người khác.

“Ông xã, chúng ta qua đó xem sao.” Bà Lâm cười nói, bà ta muốn biết, bạn trai của con gái Lâm Như Tuệ rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể chịu được mấy cái tát của A Bưu.

“Ừ.” Người đàn ông đầu trọc gật gật đầu, nếu vợ mình thích chơi trò mèo vờn chuột, vậy thì ông ta góp vui là được rồi.

“Trần Dật Thần, nếu cậu còn là đàn ông thì hãy qua đó cho con tiện nhân đó vài cái tát tai, thay bà đây trút giận trút giận…” Lâm Như Tuệ lúc này không chú ý đến người ở phía sau, vẫn còn ở đó phát ngôn bừa bãi.

Có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của bà Lâm ở phía sau sẽ như thế nào.

“Tên! Quê! Mùa!”

Bà Lâm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt phát ra tia lửa, vốn tưởng rằng Lâm Như Tuệ bị A Bưu đánh thành như vậy chắc sẽ ghi nhớ suốt đời, ai mà ngờ được, chỉ trong chốc lát Lâm Như Tuệ lại dám ở sau lưng chửi bới bà.

Quả thực là muốn tìm đến cái chết!

Nghe thấy giọng nói của bà Lâm, Lâm Như Tuệ suýt chút nữa đã bị dọa cho hồn phách bay mất.

“Bà Lâm….” Lâm Như Tuệ xoay người lại, ánh mắt ngượng ngùng, muốn mở miệng giải thích.

Nhưng bà Lâm căn bản không cho bà ta cơ hội, trược tiếp quăng một cái tát tai lên mặt Lâm Như Tuệ.

Một cái chát thật mạnh, Lâm Như Tuệ bất ngờ bị đánh cho lảo đảo.

“A Bưu, tát nát cái miệng đồ tiện nhân này cho tôi!” Tuy là đã cho Lâm Như Tuệ một cái tát tai, nhưng Bà Lâm vẫn cảm thấy chưa đủ để trút giận, kêu thêm A Bưu.

Nhìn thấy A Bưu, sắc mặt Lâm Như Tuệ đột nhiên trắng bệch, nhớ lại lúc trước bị A Bưu đánh đến gặp ác mộng.

“Sao bà lại đánh mẹ tôi!” Lúc này, Hạ Nhược Y đứng ra kéo Lâm Như Tuệ ra phía sau lưng để bảo vệ.

“Cô là con gái của người đàn bà quê mùa đó sao?” Bà Lâm lạnh lùng nhìn Hạ Nhược Y, sâu trong đáy mắt toát ra một chút ghen tỵ khó thấy được, con đàn bà quê mùa này chẳng ra làm sao nhưng mà đứa con gái lại rất xinh đẹp.

“Tôi hỏi bà tại sao lại đánh mẹ tôi?” Hạ Nhược Y lạnh lùng chất vấn, cũng không trả lời vấn đề mà bà Lâm hỏi.

“Bởi vì mẹ cô đê tiện, đáng đánh!” Bà Lâm cười khẩy.

“Bà…” Hạ Nhược Y nổi đóa, gặp trúng thể loại không nói lý lẽ như bà Lâm giống như tú tài gặp phải binh lính, không thể nói lý lẽ được.

“Bạn trai cô đâu?” Bà Lâm nhếch môi:” Con đàn bà đê tiện đó không phải nói là bạn trai cô rất lợi hại sao? Sao không gọi tên đó ra đây.”

“Cô ấy không có bạn trai.” Lúc này Trần Dật Thần đứng lên.

Nghe thấy giọng nói của Trần Dật Thần, Hạ Nhược Y cả người cứng đờ.

“Nhưng cô ấy có chồng.” Trần Dật Thần tiếp tục lên tiếng.

Bà Lâm nheo mắt lại, đánh giá Trần Dật Thần một lượt hỏi: “Cậu là chồng cô ta sao?”

Trần Dật Thần cười cười, không trả lời, nhưng lại đi tới trước mặt bà Lâm, nhìn thẳng vào bà Lâm nói: “Chuyện của cô ấy, tôi sẽ tiếp nhận!”

“Cậu nhận à?” Bà Lâm cười khẩy “Có nhận nổi không đây!”

“Nhận nổi hay không phải thử mới biết.” Trần Dật Thần vẫn lãnh đạm.

Nhưng Lâm Như Tuệ lại có một cảm giác bất an, nhưng đứng trước mặt nhiều người như vậy, bà ta không thể kinh sợ.

“A Bưu! Ra tay đi!” Bà Lâm quát một tiếng.

Vừa dứt lời, A Bưu giống như một con quái vật thời tiền sử, nhào về phía Trần Dật Thần.

Bà Lâm thờ ơ lạnh nhạt, đối với thực lực của A Bưu, Bà ta tin tưởng tuyệt đối, A Bưu có thể một cú đấm xuyên tấm thép, cú đấm của hắn dùng để đối phó với người bình thường căn bản không cần phải lo lắng!

Trần Dật Thần có thể chịu được một cú của A Bưu là đã đủ để bốc phét một năm.

Lâm Như Tuệ đã biết được sự lợi hại của A Bưu, bị dọa sợ tới mức trốn sau lưng của Hạ Nhược Y, Vương Mai đến thở mạnh cũng không dám. Duy nhất Hà Nhược Y vẫn luôn bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.