Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 939: Khoe khoang




Người bên ngoài kinh hô, Hướng Nhật tự nhiên nghe được, hắn thậm chí còn thấy người mà hắn vừa đưa thư trong đám người - mỹ nữ tóc vàng, ánh mắt dị thường lóe sáng nhìn hắn. Hướng Nhật hướng về phía nàng mỉm cuời thân mật, khiến nàng tựa hồ có chút xấu hổ, quay đầu đi chỗ khác.

Hướng Nhật lúc này mới nhìn về phía gã thanh niên da trắng đang cố trấn định nhưng mặt lại lộ rõ sự hãi, nói:

"Ta thấy bây giờ nói xin lỗi cũng không tính là muộn, ngươi sẽ nói chứ?"

Gã thanh niên da trắng cả người run lên, nhưng có lẽ là bên cạnh có nhiều người nhìn như vậy, nên cho dù vừa chứng kiến kungfu Tung Của lợi hại của Hướng Nhật, lúc này hắn vẫn như cũ không chịu cúi đầu. Thậm chí còn móc ra một con dao bấm, mũi dao hướng về Hướng Nhật, để tự cho mình chút dũng khí bạo gan.

Hướng Nhật lắc đầu, buồn cười, gã da trắng này đúng là thiếu hiểu biết, được rồi, đã vậy cho các ngươi biết một chút về "Kungfu chinese" chân chính.

"Không phải ngươi đang cho rằng con dao cùn này có thể gây tổn thương đến ta đấy chứ?" Hướng Nhật cười nhạt nhìn gã da trắng, nếu đã quyết định khiến đám người Mỹ đứng xung quanh này "đại khai nhãn giới" ( mở rộng tầm mắt), vậy thì phải hảo hảo biểu hiện một phen.

Vừa nói xong, vươn tay, xòe 5 ngón ra. Gã da trắng cho rằng Hướng Nhật muốn động thủ với hắn, liền phản xạ có điều kiện lui về sau. Hướng Nhật nhếch môi cười, vươn tay xòe 5 ngón rồi thu mạnh lại. Gã da trắng kinh ngạc kêu lên một tiếng, con dao bấm trong tay không giữ được, bay về phía Hướng Nhật, bị Hướng Nhật chộp vào trong tay.

"OH----MY GOD!"

Những người đứng xem lại một phen kinh ngạc nữa, ban đầu bọn họ cũng không rõ Hướng Nhật làm mấy động tác có ý nghĩa gì, đến khi nhìn thấy con dao bấm trong tay gã da trắng tự động bay đến tay Hướng Nhật, mới hiểu được ý nghĩa mấy động tác này. Thế nhưng chuyện này càng làm bọn họ thấy thần kỳ, rõ ràng khoảng cách xa như vậy, nhưng đồ vật lại tự động bay đến tay tiểu tử người Tàu kia, còn có sự tình gì thần kỳ hơn sao?

Hướng Nhật nếu đã quyết định phải hảo hảo làm kinh sợ đám người Mỹ này, đương nhiên sẽ không chỉ làm mỗi bước vừa rồi. Con dao bấm trong tay bị hắn nắn nắn vài cái, rất nhanh biến thành một khối kim loại tròn tròn..

"Hítt hàà..."

Chiêu này đúng là khiến người đứng xem xung quanh hít một hơi lạnh.

"Súp pơ mẹn!!!" Có vài người Mỹ thậm chí còn hô lên cái tên này.

"No, Kungfu Chinese!" Hướng Nhật cũng không muốn bị người ta nghĩ mình giống gã ngoài hành tinh chuyên mặc xịp đỏ bên ngoài ấy, liếc mắt ra xung quanh, nói: "Biết bên trong công phu Trung Quốc lợi hại nhất là cái gì không?"

Người xem xung quanh nhất thời bị câu dẫn lòng hiếu kỳ, bọn họ chỉ thấy qua kungfu Tung Của ở trong phim ảnh, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy, đương nhiên rất muốn nhìn cho đã mắt.

Hướng Nhật bắt đầu khoe khoang:" Bên trong công phu Trung Quốc lợi hại nhất là khí công. Khí công là cái gì ta nghĩ các vị rất khó lý giải qua lời nói, bất quá ta có thể cho các vị thưởng thức qua một chút."

Lời này tự nhiên được mọi người xung quanh nhất trí trầm trồ khen ngợi, mà bọn họ hiển nhiên cũng đem đám gã da trắng xui xẻo bỏ vào lãng quên, càng không có người đi giúp đỡ mấy gã vẫn còn nằm trên mặt đất luôn.

Nhưng Hướng Nhật cũng không quên gã thanh niên da trắng kia, muốn biểu diễn, nhất định phải phải có vật thể phối hợp, mà đối phương không thể nghi ngờ chính là vật phối hợp hay nhất a. Hướng Nhật một lần nữa vươn tay, xòe 5 ngón nhắm vào gã thanh niên da trắng, người xem xung quanh nín thở nhìn động tác của hắn, chờ mong sự tình thần kỳ hơn phát sinh.

Gã thanh niên da trắng mặc dù không rõ sẽ phát sinh cái gì, nhưng sự tình lúc này đang rất bất lợi đối với hắn, giờ cũng không thể chú ý mặt mũi nữa, xoay người chuẩn bị chuồn đi. Chuyện này vừa đúng ý Hướng Nhật, 5 ngón tay liền thu lại. Gã thanh niên da trắng cả kinh kêu một tiếng, cả người bị nhấc lên, treo chừng một mét giữa không trung, vẫn như cũ duy trì tư thế xoay người chạy trốn.

"OH----MY GOD!"

Không biết người đứng xung quanh đã hô câu đó mấy lần rồi, chí ít Hướng Nhật thần kỳ cũng không khiến bọn họ thất vọng, đây là thứ lợi hại nhất bên trong kungfu Tung Của - "Khí công" sao?

Hướng Nhật có ý định khoe khoang, ngón tay vừa chuyển, gã da trắng liền xoay ngược lên, chuyển thành tư thế đầu dưới chân trên, hắn nghĩ rằng sắp sửa rơi xuống, sợ đến kêu váng trời đất.

Xung quanh rộ lên một trận cười vang, không có chút nào đồng cảm với tình cảnh bi thảm của gã da trắng, trái lại còn nghĩ rằng trò hay vừa rồi rất đáng xem. Đương nhiên, kungfu Tung Của mà Hướng Nhật đang biểu diễn mới chính là hứng thú của bọn họ.

(Hướng Nhật là người TQ, đương nhiên sẽ ko gọi nước mình là Tàu hay Tung Của, nên DG để nguyên TQ trong lời nói,suy nghĩ của nv)

Chơi đùa gã thanh niên da trắng một phen, đến khi Hướng Nhật buông tay thì đối phương đã có dấu hiệu sùi bọt mép rồi, sau đó lôi kéo tiểu nha đầu tóc xanh đang đứng há hốc mồm: "Đi thôi, nên trở về đi."

Mắt thấy biểu hiện như vậy đã đủ rồi, Hướng Nhật tin tưởng đám thanh niên da trắng mấy người sẽ không dám tìm nhóm nam sinh mặt rỗ ba người gây phiền phức nữa, thậm chí chuyện này sau khi truyền ra ngoài, có khi người Trung Quốc trong trường lại được ưu đãi hơn ấy chứ.

Tiểu nha đầu vẫn còn khiếp sợ chưa khôi phục lại, cứ sững sờ mà tùy ý để Hướng Nhật lôi kéo đi. Bất quá hai người Hướng Nhật muốn rời đi, hiển nhiên cũng không phải chuyện dễ dàng. Mắt thấy Hướng Nhật sắp phải đi, sớm đã có một đám người vây quanh rồi.

"Hắc, có thể dạy ta Trung Quốc công phu được không?"

"Ta muốn học 'Khí công', sư phụ."

"Dạy ta đi, sư phụ."

Tuy rằng "Sư phụ" ( master) hai chữ nghe quái dị không gì sánh được, nhưng Hướng Nhật cũng miễn cưỡng nghe hiểu.

Đối mặt với đám người vây quanh, da trắng da đen da đỏ đều có, thậm chí còn có vài em tóc vàng vóc dáng không tệ, đáng tiếc mỹ nữ tóc vàng kia lại không có ở trong đó, Hướng Nhật cũng không lạnh lùng

cự tuyệt, mà cho bọn họ một kỳ vọng giả tạo:

"Ngại quá, công phu Trung Quốc bất truyền người ngoại quốc, nếu như các vị nhập tịch Trung Quốc, ta nghĩ ta sẽ có thể dạy các vị ha."

Sắc mặt đám người vây quanh nhất thời suy sụp, bất quá quả thật cũng có mấy người chăm chú lo lắng tính toán có nên hay không nhập quốc tịch Tung Của, nếu như có thể học công phu thần kỳ như vậy, nhập tịch Tung Của tựa hồ cũng không có cái gì không tốt.

Đuổi đám người hứng thú "kungfu chinese" đi, Hướng Nhật vì ngăn ngừa chuyện gặp phải phiền toái lần thứ hai như vậy, liền nhanh chóng dắt tiểu nha đầu đi thẳng, đến khi không còn thấy bóng dáng đám người kia, Hướng Nhật mới buông tay tiểu nha đầu ra.

Xoa xoa vết đỏ trên cổ tay, tiểu nha đầu rất bất mãn, trừng mắt nhìn Hướng Nhật: "Ta nói, ngươi không có một điểm phong độ thân sĩ à? Ngươi xem, đều bị ngươi làm đỏ lên rồi đây này."

"Tình huống vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, nếu như ta ở lại, ta nghĩ ta sẽ bị bọn họ nuốt chửng mất." Hướng Nhật nói có chút khoa trương.

"Đó là ngươi, không phải ta." Tiểu nha đầu oán hận lườm hắn một cái, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, đánh giá Hướng Nhật từ trên xuống dưới, biểu tình có vẻ có chút quỷ dị.

"Nhìn cái gì, chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ à?" Hướng Nhật ho nhẹ một tiếng.

Nghiêm chỉnh mà nói, Hướng Nhật cách cái đẹp trai chân chính còn kém một chút, bất quá tiểu nha đầu hiển nhiên cũng không có ý định cùng hắn tính toán so đo chuyện ấy, chỉ hỏi một câu ngữ khí rất không xác định: "Công phu Trung Quốc có thật là chỉ dạy cho người Trung Quốc không?"

"Không phải là công phu dạy cho tất cả người Trung Quốc! Đây là người Trung Quốc có tài năng mới học được." Hướng Nhật trong lòng có chút thấp thỏm, hắn cũng sợ tiểu nha đầu bỗng nhiên hăng hái muốn cùng hắn học "kungfu Chinese".

May là, tiểu nha đầu chỉ bĩu môi, không có phản ứng lại Hướng Nhật, cũng không biết trong nội tâm nàng rốt cuộc có cái chủ ý gì.

Hướng Nhật tự nhiên cũng sẽ không đi trêu chọc nàng, đúng lúc này điện thoại trên người reo lên, lấy ra nhìn, là Monica gọi tới!

"..... Có chuyện gì sao?" Bên cạnh có tiểu nha đầu, Hướng Nhật cũng không tiện gọi tên Monica.

"Chuyện của Elie thế nào rồi?" giọng nói của Monica vẫn trong trẻo như cũ, nhưng rất lạnh lùng.

"Đã giải quyết." Hướng Nhật trong lòng cười khổ, cũng đã là nam nữ thân thiết nhau rồi, còn dùng ngữ khí lạnh lẽo như vậy sao?

"Vậy ngươi đến chỗ ta làm việc, ta chờ ngươi." nói xong không đợi Hướng Nhật đáp lại, cúp điện thoại luôn.