Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 932: Ngón giữa (1)




Sáng sớm hôm sau, lúc Hướng Nhật tỉnh dậy, Monica đã đi làm,trên bàn trà phòng khách chỉ để lại một tờ giấy, nội dung cũng rất đơn giản:

- Ta đi làm.

Hướng Nhật có chút dở khóc dở cười, lại nói tiếp, nàng hiện tại cũng nên tính là bạn gái mình nhưng không có một điểm ý thức của bạn gái gì cả, dù thế nào cũng nên chuẩn bị một chút bữa sáng trước khi đi chứ.

Đi dạo một vòng trong phòng bếp, dừng lại trước tủ lạnh thấy bên trong cũng có trứng gà, sữa bò cùng với mấy cây xúc xích, Hướng Nhật cũng không tìm kiếm thêm cái gì nữa, trực tiếp lấy ra xử lý.

Nhà trọ của Monica mặc dù nhỏ, nhưng tất cả đồ dùng sinh hoạt cần thiết đều có cả, làm bữa sáng đối với Hướng Nhật mà nói thật sự quá dễ dàng.

Đun nước luộc hai quả trứng, đoạn đem sữa bò ủ nhiệt tốt, thuận tiện nướng hai cái xúc xích, Hướng Nhật quay về phòng khách, đặt cốc café bên cạnh, một bên mở ti vi, vừa ăn vừa xem.

Đáng tiếc trên TV cũng không có tin tức hắn muốn xem, ngẫm lại đêm qua, sự kiện nam nhân khỏa thân cũng không tính là scandal gì lớn, mà cha của đối phương còn là một nghị viên, lấy lực ảnh hưởng của nghị viên mà nói, muốn đè chuyện này xuống phỏng chừng cũng không có trở ngại gì …

Bất quá Hướng Nhật tin tưởng tên cặn bã đó tuyệt đối không dám đem chân tướng sự thực nói ra, nếu không cha của hắn thật sự sẽ xử hắn a.

Đang thoải mái hưởng thụ bữa sáng, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Lúc này còn có người tới?

Chẳng lẽ là... Trong lòng Hướng Nhật khẽ động, vội vàng bỏ bữa sáng xuống chạy đi mở cửa, không phải là Monica đột nhiên nhớ tới người đáng thương là hắn còn ở nơi này, cố ý mua bữa sáng đưa về đấy chứ?

Cửa mở ra, bất quá người ở bên ngoài lại làm cho Hướng Nhật hoàn toàn thất vọng, đâu phải là Monica lương tâm mà mang đồ ăn đến, Hướng Nhật căn bản là không nên ôm cái hi vọng này, nếu như là bản thân Monica tới, nàng có chìa khóa, còn phải đi nhấn chuông cửa sao?

Đứng ngoài cửa là một thiếu nữ mười sáu, bảy tuổi, tóc xanh. Ách, nói thật, Hướng Nhật vẫn là lần đầu tiên gặp phải 1 cô nàng tóc xanh.

Tiểu cô nương này lớn lên không tệ, chỗ chóp mũi có mấy nốt tàn nhang nhỏ, nhưng không làm giảm vẻ xinh đẹp của nàng, ngược lại còn tăng vài phần khả ái. Toàn thân ăn mặc một bộ thường phục đơn giản, áo là một cái T-shirt màu trắng, bộ ngực đang thời kỳ phát triển mà phồng lên dưới áo, hạ thân là một cái quần jean màu xanh, chân đi một đôi giày màu trắng hiệu Converse.

Đây là điển hình phong cách thiếu nữ Mỹ, bình thường chỉ cần không phải khác người, nữ sinh đều mặc loại trang phục này, như vậy nữ sinh trong trường học bình thường đều đồng nghĩa với từ "Con gái ngoan ngoãn".

Tiểu cô nương thấy Hướng Nhật ra mở cửa, mang trên mặt sự khiếp sợ cùng vẻ không thể tin, tiếp tục rất tự nhiên mà nhìn về phía sau hắn.

- Xin hỏi cô tìm ai?

Hướng Nhật thấy hai tay nàng trống trơn, hiển nhiên không phải đến tặng đồ.

- Ách, đây là nhà ngươi?

Thiếu nữ tóc xanh quỷ dị mà nhìn Hướng Nhật, hai mắt đăm đăm.

- Là nhà ta, thế nào?

Hướng Nhật gật đầu, Monica bây giờ tại nước Mỹ là bạn gái duy nhất của hắn, nhà bạn gái nói là nhà của hắn cũng không quá đáng chứ?

Nghe được Hướng Nhật trả lời là nhà hắn, thiếu nữ tóc xanh lui về sau hai bước, nhìn kỹ xem biển số nhà, lại tiếp tục lướt qua người Hướng Nhật nhìn vật dụng được bài biện trong phòng, sau đó...

Đột nhiên một tay ôm chặt lấy người Hướng Nhật, trong miệng kêu to:

- Cứu mạng, có ăn trộm, nhanh có ai không, có ăn trộm!

Móa!

Hướng Nhật thầm mắng một tiếng, hoàn toàn nghĩ không ra tiểu nha đầu này cư nhiên lại giảo hoạt đến như thế, vội vã một tay che miệng nh đầu tóc xanh này lại, một tay kéo nàng vào, sau đó hung hăng mà đóng cửa lại.

- Ngươi nói ai là ăn trộm?

Hướng Nhật buông nàng ra, hắn cũng không tin tiểu cô nương như đối phương có thể thoát khỏi hắn.

- Chính là ngươi.

Thiếu nữ tóc xanh chỉ vào mặt Hướng Nhật, hai mắt trừng rất lớn, có thể là trong mắt thấy Hướng Nhật tuổi còn nhỏ, so với nàng còn muốn bé hơn một vài tuổi, cho nên cũng không có biểu hiện ra tất cả sự sợ hãi. Hai con mắt đã di chuyển loạn đi rồi, lộ vẻ sợ hãi nhưng mắt lại chú ý vào 1 điểm kỳ dị.

Bất quá khi thấy trên bàn trà cái kia có trứng luộc cùng xúc xích thì, trên mặt lại có vẻ có chút khó tin:

- Những thứ này là ngươi làm?

- Không phải là ngươi cho rằng? Ăn trộm sẽ ở trong nhà người ta làm bữa sáng ăn ấy ư, còn có thể như thế thoải mái mà xem tivi?

Hướng Nhật trừng nàng một cái, nha đầu kia không có một điểm nhãn lực, nếu như hắn là ăn trộm mà nói, vẫn sẽ cùng ngươi nhiều như vậy nói lời vô ích sao? Phỏng chừng đã sớm cầm dao nhỏ đâm, giết người diệt khẩu mấy trăm lần rồi.

- Ngươi thật không phải ăn trộm?

Có lẽ là nghĩ Hướng Nhật nói rất có đạo lý, càng có thể là nhận thức vì tiểu tử này nhỏ hơn nàng hoàn toàn không thể làm ăn trộm được nên nàng có chút tin tưởng.

- Lời vô ích.

Hướng Nhật tức giận mà mắng một câu, một lần nữa ngồi ở trên ghế salon ăn bữa sáng, theo như hắn đánh giá mà nói, nha đầu tóc xanh này có thể là người quen của Monica, không phải vừa nhìn thấy hắn cũng sẽ không kêu to ăn trộm, rất rõ ràng là muốn bắt hắn tại trận.

- Vậy ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Thiếu nữ tóc xanh tiếp tục đặt câu hỏi, vấn đề này phỏng chừng cũng là điều nàng muốn biết nhất.

- Khục... Là Monica tiểu thư để cho ta ở lại chỗ này.

Đối mặt với một tiểu cô nương chưa biết nguồn gốc, Hướng Nhật nghĩ chưa thích hợp để bại lộ mối quan hệ của hắn và Monica.

- Ngươi nhận thức chị của ta?

Tiểu cô nương mắt còn trợn trừng được lớn hơn nữa, phỏng chừng thế nào cũng tưởng tượng không ra, biểu tỷ mình luôn cao ngạo như vậy, lại có thể biết nhận thức 1 tên tiểu tử nhỏ như hắn, lại còn cho phép hắn lưu lại, quả thật quá khó tin a.

- Monica là chị của ngươi?

Hướng Nhật trong lòng cũng cả kinh, vô luận là như thế nào tiểu nha đầu tóc xanh này một chút cũng không giống Monica.

- Ngươi nhìn cái gì?

Thiếu nữ tóc xanh có chút cảnh giác mà che lại bộ ngực mình, cảm thấy một tiểu tử nhỏ tuổi hơn nàng ánh mắt có chút không thuần khiết, lại len lén mà chăm chú nhìn cái chỗ kia của nàng.

- Bánh bao nhỏ ta không có hứng thú.

Hướng Nhật liếc mắt xem thấu hiểu dụng ý của tiểu nha đầu.

Thiếu nữ tóc xanh sắc mặt thoáng cái đến đỏ bừng, hai tay đem nắm tay siết chặt lại, xém nữa ở trước mặt Hướng Nhật rống lên:

- Ngươi nói ai là bánh bao nhỏ?

- Chưa nói ngươi, ngươi cũng không nên cho là phải.

Hướng Nhật rất bình tĩnh, đối phó với đám tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh này hắn luôn luôn rất chắc chắn. Bất quá, lông có dài hay không hắn cũng không chắc chắn được, có người nói đại đa số thiếu nữ nước Mỹ đều có cái thói quen không để lông, thì là đủ dài, phỏng chừng cũng...

Khụ khụ, Hướng Nhật vội vã thu hồi tâm tư hèn mọn ấy lại, tiểu cô nương này là em gái của Monica, vậy làm sao nói cũng là em dâu của mình, không thể quá hèn mọn được.

Thiếu nữ tóc xanh cũng không rõ suy nghĩ hạ lưu trong đầu Hướng Nhật lúc này, thấy hắn không có chỉ rõ mình, hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại ở chỗ này, còn có, ngươi là người nước nào? Ta xem ngươi không phải người Nhật Bản hay là Hàn quốc? Hay, ngươi là người Trung Quốc?

- Ngươi cần phải đem người Trung Quốc đặt ở phía trước.

Xem ra tiểu cô nương này là em gái Monica thật, Hướng Nhật quyết định không cùng nàng tính toán.

- Ta biết, ngươi là người Trung Quốc.

Thiếu nữ tóc xanh đột nhiên chỉ vào hắn nói.

- Biết còn hỏi.

Hướng Nhật khó chịu mà xiên vào một cây xúc xích, cắn một phát, nhai nhóp nhép. Monica mua những thứ này quả là không tệ, hình như là thịt trâu cùng thịt dê trộn lẫn với nhau, không phải là loại xúc xích thông thường.