Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 904: Monica (2)




Hướng Nhật không khỏi cười lên ha hả, thực ra lúc vừa nói tới chuyện yêu đương, hắn đã nhìn thấy Lâm lão bản ở đằng xa đi lại rồi, là hắn cố ý kích đểu tiểu nha đầu đấy, thật không ngờ tiểu nha đầu kia không chút hoài nghi, trái lại còn tự đào hố chôn mình nữa chứ.

Nhìn thấy Hướng Nhật cười như vậy, Lâm Dục Tú giống như 1 con tiểu hồ ly, nghiến răng nghiến lợi mà chỉ thẳng vào hắn:

"Ngươi, ngươi hại ta!"

"Ta hại ngươi cái gì hả?" Hướng Nhật dang tay ra, làm bộ dáng vô tội, rồi từ chỗ ngồi đứng lên, hướng về Lâm lão bản chào hỏi, "Lâm lão ca, từ lần trước gặp mặt đến giờ người vẫn khỏe ha?"

"Tiểu huynh đệ qua Mỹ lúc nào mà không gọi điện cho ta vậy, để ta còn tới đón ngươi chú." Lâm lão bản ngay cả nửa điểm biến hóa cũng không có, giống như lần đầu gặp mặt, thân thể vẫn cứ như vậy.

"Ta vừa mới tới thôi, không muốn làm phiền tới lão ca." Hướng Nhật nói, tuy rằng lần trước Lâm lão bản có đưa cho hắn số điện thoại, nhưng hắn hầu như đã quên việc này rồi, chứ chưa nói đến việc gọi điện cho Lâm lão bản a. Hơn nữa đám Trương Thái Bạch, Du Tiểu Cường hắn cũng không có gọi, nếu như gọi cho Lâm lão bản trước thì khó nói rồi.

"Khách khí cái gì, ngươi còn coi lão ca là người ngoài sao?" Lâm lão bản đối với Hướng Nhật rất coi trọng, không chỉ vì hắn là "em họ" của đường đệ đã khuất ngày xưa, mà bên cạnh đó hắn cũng đã giúp đỡ bọn Trương Thái Bạch không ít việc, chỉ với mấy điểm này cũng đã làm hắn phải đối xử với Hướng Nhật thêm vài phần kính trọng rồi.

Thoáng nhìn cái thực đơn trên bàn Hướng Nhật, Lâm lão bản một tay với lấy thực đơn khép lại: "Những thứ này không cần xem nữa, hay là ăn bánh chẻo của ta đi, mới xuống phi cơ nên chắc ngươi đã đói bụng rồi đúng không, ngươi chờ 1 chút, 10 phút thôi là có hàng."

Lâm lão bản làm việc quả là hùng hổ, nói xong còn hướng nữ nhi trừng mắt:

"Con nha đầu này, chào hói khách khứa cho cẩn thận, nếu nói lung tung, coi chừng cái đầu của ngươi!" Nói xong xoay người đi xuống phòng bếp.

Lâm Dục Tú vẫn ôm cái đầu nhỏ, hiển nhiên đối với lão tía bạo lực nàng rất sợ hãi, mắt vừa thấy bóng người cha đi khuất, lúc này mới vọt sang trước mặt Hướng Nhật mắng:

"Ngươi vẫn còn cười?"

"Cười cũng phạm pháp sao?" Hướng Nhật càng ha hả cười.

"Cười thì không phạm pháp, nhưng hại người thì phạm pháp."

Lâm đại tiểu thư hừ hừ khó chịu:

"Ngươi biết không, từ trước khi ngươi đến cha chưa bao giờ gõ đầu ta, ngươi thấy cha ta đến mà còn không nói cho ta, hại ta bị ăn cốc, không phạm tội thì là gì, ngươi quả nhiên là sao quả tạ mà! Hứ"

"Sao quả tạ? Không phải ngươi muốn cam tâm tình nguyện theo ta đó chứ? Nêu ngươi còn cảm thấy lo lắng thì làm bạn gái của ta cũng được." Hướng Nhật cố tình trêu chọc Lâm đại tiểu thư.

"Trời ạ, chưa thấy ai da mặt dầy như ngươi. Vả lại, ngươi đã có bạn gái, thậm chí không chỉ là một người, đồ quỷ hoa tâm, ai làm bạn gái của ngươi đều đen đủi cả." Lâm đại tiểu thư hết sức khinh thường mà nói.

Qua 10 phút cùng Lâm đại tiểu thư nói chuyện phiếm thì thấy Lâm lão bản tự mình bưng lên 1 bát lớn bánh chẻo còn đang nóng hổi, Hướng Nhật vừa nhìn, đã cảm thấy đói bụng quằn quại rồi, lúc nãy mặc dù có ăn chút đồ ăn trên máy bay, nhưng cái hương thơm nóng hổi này quả thật rất hấp dẫn a.

Lâm đại tiểu thư đứng một bên ngửi thấy mùi thơm cũng thầm nuốt nước miếng một cái, trong lòng không ngừng trách lão tía bất công.

"Thế nào, hương vị thế nào?" Lâm lão bản đối với tay nghề nấu ăn của mình thì cực kì tự tin.

"Tay nghề của lão ca không phải ta chưa từng thử qua, chỉ một từ: Tuyệt!" Hướng Nhật giơ ngón tay cái lên, sau đó không chút khách khí mà cắn từng phát từng phát một. ^o^

Lâm lão bản ngồi ở một bên, thấy nữ nhi đứng bên cạnh, có chút không thuận mắt:

"Vẫn còn đứng ở chỗ này làm gì? Phòng bếp còn có một đống việc, còn không đi hỗ trợ đi?"

Lâm Dục Tú nhíu hàng mi thanh tú, hậm hực bước đi.

"Lão ca có lời gì muốn nói với ta sao?" Hướng Nhật thấy Lâm lão bản đuổi khéo nữ nhi của mình. lập tức đoán được hẳn là lão ca có cái gì tư mật cần nói riêng với mình rồi.

"Không giấu gì ngươi, chuyện này là về con gái ta" Khuôn mặt Lâm lão bản hiện lên vẻ u sầu.

"Lâm tiểu thư làm sao vậy?" Hướng Nhật buông thìa, Lâm đại tiểu thư thoạt nhìn thân thể mỹ miều, hơn nữa tính tình cũng hoạt bát, không giống như xảy ra chuyện gì.

"Ngươi cứ ăn của ngươi đi, để ta từ từ nói." Lâm lão bản chìa tay ý bảo Hướng Nhật cứ ăn, nói tiếp: "Nữ nhi đã lớn, hơn nữa lớn lên cũng có chút nhan sắc, đã có người để ý tới rồi. Mấy hôm trước, có một vài lão bằng hữu tới tận cửa muốn ta làm thân, ta lại cự tuyệt, chuyện cứ như vậy kéo dài... Nha đầu kia hiện còn chưa biết chuyện, nếu đã biết rồi, không chừng lại làm loạn cả lên."

"Rất khó cự tuyệt sao?" Hướng Nhật nhìn bộ dạng u sầu của Lâm lão bản, cũng có thể lý giải ý nghĩ của hắn, ngẫm lại quan hệ với vị lão bằng hữu kia đến cả chục năm, nếu là vì chuyện này mà phai nhạt, quả thực làm cho người ta khó xử. Thế nhưng Lâm lão bản cũng không muốn nữ nhi của mình phải chịu ủy khuất.

"Có thể coi là chỉ-phúc-vi-hôn (hôn sự sắp đặt, để nguyên cho hay), cũng trách ta lúc đó vui miệng mà nói ra, không ngờ đối phương lại coi là thật a." Lâm lão bản có vẻ rất ảo não, phỏng chừng cực kỳ hối hận mình trước đây đã nói câu nói kia.

Chỉ phúc vi hôn? Bây giờ còn có thứ này sao. Hướng Nhật cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn thái độ của Lâm lão bản là biết hắn cũng không muốn có chuyện này, nhưng lại không muốn nuốt lời, đúng là tiến thoái lưỡng nan, nhưng sao tự nhiên lại nói cho mình biết chuyện này? Hắn hy vọng mình sẽ này cho hắn giải pháp vẹn cả đôi đường sao?

"Ý của Lâm lão ca là?" Hướng Nhật có chút cẩn thận hỏi.

"Ta nghĩ tìm cách đưa Dục Tú về nước cùng ngươi, như vậy ta có thể tìm lý do ứng phó với lão bằng hữu kia rồi, nếu như về nước nó gặp được người mình thích, ta nghĩ người bạn già của ta cũng sẽ không làm khó ta nữa. ( Hậu cung lại thêm 1 phi tần roài)

"
Để Lâm tiểu thư cùng ta về nước cũng có thể coi là một giải pháp, nhưng mà ta phỏng chừng không có về nhanh như vậy đâu." Hướng Nhật nghe xong thở phào nhẹ nhõm, ban đầu còn tưởng Lâm lão bản muốn mình gánh lấy trách nhiệm, giả làm bạn trai Dục Tú, nếu như Lâm lão bản có nói như vậy thật, hắn cũng không dám từ chối. Bây giờ nghe nói chỉ là ủy thác con gái cho mình trông nom cùng áp tải nàng về nước, thì không cần Lâm lão bản nói, Hướng Nhật cũng sẽ làm như vậy. (chém)

"
Lâu nhất là bao lâu?" Lâm lão bản trầm tư một lúc rồi hỏi.

"
Khả năng là phải nửa tháng nữa." Đây là kế hoạch Hướng Nhật đã tính toán lâu dài rồi, đến lúc phải giải quyết vấn đề, hắn đương nhiên sẽ không chờ đợi lâu tại Mỹ.

"
Tốt, lúc này ta còn có thể kéo dài thời gian được, vậy cứ như ngươi nói đi, đến khi ngươi về nước, mang Dục Tú đi cùng a." Lâm lão bản nói.

"
Ô sờ kê thôi" Hướng Nhật gật đầu, kỳ thực hắn còn có chuyện chưa có hỏi đến, dù sao muốn đem nữ nhi về nước, cũng không nhất thiết phải là đi cùng hắn. Hiện tại có thể đưa người đi luôn rồi, vì sao phải đợi chính hắn đưa trở về? Lẽ nào chính là vì chỉ có hắn mới có thể chiếu cố được Lâm Dục Tú thôi sao? Nhưng đương nhiên hắn cũng không phá hư bầu không khí mà hỏi câu ấy, như vậy thì đâu còn ý nghĩa nữa.

"
Được rồi, lão ca, ta cũng muốn nói cho ngươi nghe một việc." Cắn thêm mấy miếng bánh chẻo, uống thêm một bát canh, Hướng Nhật lên tiếng.