Vương Hào Giai lại tới đón một lần nữa, cũng may xe hắn mang tới đủ lớn nên chứa đủ bốn cái rương kia.
- Hướng lão đệ, cậu làm tôi sợ gần chết, nghe động tĩnh bên kia thật ghê gớm, hoả tiễn bắn tới à?
Chẳng biết Vương Quốc Hoài nghe tin từ đâu, có lẽ có đàn em của hắn ở gần đó truyền tin về, chỉ là nói hơi quá một chút, hoả tiễn đâu ra mà bắn chứ? Hướng Nhật thản nhiên nói:
- Ông chủ Vương, tôi hi vọng ông bảo quản những thứ này cẩn thận giùm tôi.
Nói xong liền quẳng mấy chiếc rương xuống. Vương Quốc Hoài cũng không ngạc nhiên lắm, hiển nhiên hắn sớm đã đoán ra đại khái là gì:
- Hoàng Thiệu Hùng vất vả chuẩn bị giao dịch tại cái kho hàng kia, không rõ vì sao mà Hướng lão đệ biết được rồi tới "hớt tay trên" như vậy đây?
Vương Quốc Hoài vừa mừng rỡ khi Hoàng Thiệu Hùng ăn quả đắng nhưng hắn còn hi vọng có thể dây máu ăn phần. Tuy nhiên hắn vẫn vỗ ngực bảo đảm:
- Tốt, Hướng lão đệ cứ giao cho tôi bảo quản, chừng nào cậu muốn lấy về?
- Ừm, tiện thể báo cho Ba Kim Tu là hàng hắn cần đã tới.
Hướng Nhật nói, mang mớ hàng này về Bắc Hải không được hay cho lắm, trước đó đã làm trò với Ba Kim Tu, đổi mớ hàng này lấy tiền là tiện nhất, cũng coi như bỏ đi gánh nặng. Vương Quốc Hoài gật đầu nhưng trong lòng cũng sửng sốt, thì ra trước đó Hướng lão đệ nói cần thời gian chuẩn bị hàng là bởi trước đó hàng còn đang "gửi" ở chỗ Hoàng Thiệu Hùng.
Lúc quay về khách sạn cũng là gần 1h sang, Hướng Nhật đi thang máy lên, thời điểm này còn rất ít người dùng thang máy nên không cần lo lắng việc tranh giành. Nhưng đến tầng 7 thì thang máy lại dừng khiến Hướng Nhật giật mình, không ngờ lại là nữ quản lí, La tỷ.
La tỷ vẫn mặc đồng phục công sở tinh xảo, chiếc váy đen để lộ ra đôi tất chân màu đen bó sát, âu phục màu đen, kính cũng màu đen, toàn thân là một màu đen toát lên mị lực khó tả.
Có người nói ưa thích màu đen chính là phụ nữ trưởng thành và gợi cảm, trước đó Hướng Nhật không nhìn kĩ La tỷ nên trong ấn tượng của hắn, người này chỉ hơi gợi cảm và xinh đẹp mà thôi. Lúc này hắn mới nhận ra La tỷ cực kì hấp dẫn, mị lực thành thục toát ra khơi dậy dục vọng chiếm hữu của bất kì gã đàn ông nào đối với nàng.
- Hướng tiên sinh.
La tỷ lễ độ chào Hướng Nhật, tuy muộn như vậy còn gặp phải Hướng Nhật khiến nàng "giật mình" nhưng tác phong nghề nghiệp của nàng vẫn không hề mất đi. Hướng Nhật khẽ gật đầu, thu hồi ý tưởng xấu xa trong đầu rồi lễ phép chào hỏi:
- Đã trễ thế này còn chưa nghỉ sao?
- Chúng tôi là người làm công ăn lương, chờ sếp nghỉ thì chúng tôi mới có thể đi nghỉ.
La tỷ khẽ cười, giọng điệu không hề có chút phàn nàn, thậm chí còn hơi thích thú.
- Hoắc tiểu thư còn chưa ngủ?
Hướng Nhật sửng sốt, đã hơn 1h mà nàng còn làm việc sao?
- Hoắc tổng vừa đi nghỉ, tôi cũng chuẩn bị lên phòng.
La tỷ gật đầu, đột nhiên hỏi bâng quơ:
- Hướng tiên sinh, ngài thích Hoắc tổng chứ?
- Sao lại hỏi như vậy?
Hướng Nhật cảm thấy xấu hổ, lời La tỷ khiến hắn bất ngờ nên trở tay không kịp.
- Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy Hướng tiên sinh và Hoắc tổng rất xứng đôi thôi.
La tỷ thản nhiên nhìn Hướng Nhật, khoé miệng hé nở nụ cười đầy thâm ý.
- Vậy à?
Hướng Nhật chẳng cảm thấy mình và Hoắc Vãn Tình xứng đôi ra sao, chỉ là vấn đề tuổi tác đã là cách biết cực lớn, chẳng hiểu La tỷ nói hai người xứng đôi ở chỗ nào. Nhưng Hướng Nhật cũng đoán ra La tỷ đã biết quan hệ mập mờ giữa mình và Hoắc Vãn Tình nên mới nói thế. Đây có nên xem là gián tiếp nịnh bợ không?
- Chẳng lẽ Hướng tiên sinh không thấy vậy?
La tỷ nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén. Đối mặt với ánh mắt doạ người kia, Hướng Nhật cũng hơi chột dạ, dù sao quan hệ này sinh cũng là do hắn cướp đi lần đầu tiên của Hoắc Vãn Tình. Mà việc này lại không thể giải thích với người ngoài, vì cái gì mà La tỷ hỏi điều này Hướng Nhật cũng lười quan tâm, hắn cười khan rồi lảng sang chuyện khác.
- La tỷ làm việc cùng Hoắc tiểu thư được bao lâu rồi nhỉ?
- Khoảng chừng hai năm.
Mặc dù biết Hướng Nhật lảng tránh vấn đề của mình nhưng La tỷ cũng không hỏi them.
- À, cũng lâu thật đấy.
Hướng Nhật không muốn dông dài bởi hắn không quen thuộc gì lắm với La tỷ, hai người còn chưa tới mức tâm đầu ý hợp mà ngồi làm bà tám được. La tỷ tựa vào tường cho thoải mái rồi liếc Hướng Nhật nói:
- Cũng không tính là lâu, chính xác là… là hai năm lẻ ba tháng hai tám ngày.
Nhớ tận từng ngày như vậy Hướng Nhật không còn gì để nói. La tỷ tiếp tục:
- Hoắc tổng của chúng tôi còn rất trẻ con, nhưng tôi thấy nàng rất thích anh, vậy nên tôi hi vọng anh đừng làm tổn thương cô ấy.
Hướng Nhật nhíu mày, La tỷ là cấp dưới của Hoắc Vãn Tình mà cái này cũng quản sao?
-… Nếu có kẻ dám làm cô ấy đau lòng thì nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho hắn!
La tỷ lạnh lung nói, thừa lúc thang máy tới tầng 17 nàng liền vội vã đi ra nhưng vẫn ngoái đầu lại nói với Hướng Nhật:
- Hướng tiên sinh, thật xin lỗi, có lẽ là do gần đây làm việc căng thẳng nên tính tình hơi thô lỗ, hi vọng anh đừng để tâm.
Nói xong liền bỏ đi. Hướng Nhật đứng chết trân nhìn theo bóng lưng nàng, cấp dưới của Hoắc đại tiểu thư kiêu ngạo quá chăng? Lại dám uy hiếp hắn?