Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 877: Nhảm quá nên không có tên




Tắm nước nóng khiến thân thể thoải mái, thay quần áo sạch sẽ xong Hướng Nhật mới gõ cửa phòng Tô Úc.

- Anh về rồi à?

Tô Úc vô cùng mừng rỡ khi thấy Hướng Nhật, lại thấy hắn ăn mặc gọn gàng, trên người còn thoang thoảng mùi hương sữa tắm liền biết trước khi tới ông chủ đã tắm rửa sạch sẽ, cái này khiến nàng thầm mừng rỡ, ông chủ quan tâm tới nàng nếu không sẽ chẳng chải chuốt đến vậy.

- Ừm, vừa mới về.( Vừa ăn hành xong:-))

Hướng Nhật vừa nói vừa bước vào, nhìn thấy trên ghế salon đặt một cuốn sách tiếng Anh đang đọc giở liền hỏi:

- Em đang đọc sách à?

- Dạ, rảnh rỗi không có việc gì làm.

Tô Úc khẽ gật đầu, một mình ở khách sạn rất nhàm chán, nàng cũng không thích xem phim Hồng Kông, cũng may trong phòng có tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài nên nàng có cái giết thời gian.

Hướng Nhật cảm thấy áy náy, có lẽ hắn ra ngoài để Tô Úc ở lại một mình khiến nàng cô đơn nên vội nói:

- Tô Úc, anh hứa với em, về sau chuyện này sẽ không xảy ra nữa.

Tuy không hiểu hết lời Hướng Nhật nhưng ý tứ trong đó Tô Úc đã rõ, nàng khẽ lắc đầu:

- Ông chủ, em không trách anh, cũng là em muốn đọc sách thôi, mà xem sách cũng rất bổ ích…

- Đồ ngốc!

Hướng Nhật biết nàng không muốn mình áy náy nên mới nói như vậy, vội vàng ôm lấy nàng, hai người kề vai áp má trên ghế salon. Hướng Nhật đang chưa biết nói sao với Tô Úc về việc đêm nay, đột nhiên lúc này nàng nhăn mặt nói:

- Ông chủ, có việc này… Em muốn nói với anh.

- Ừm, em nói đi.

Hướng Nhật thấy vậy cũng đoán ra có lẽ là việc hơi tế nhị. Quả nhiên, Tô Úc do dự cả nửa buổi mới nói lí nhí:

- Tối, tối nay, có lẽ em không thể cùng anh được.

Hướng Nhật sửng sốt, rất nhanh đã ý thức được những lời nàng vừa nói, rõ ràng nàng đặt vấn đề trước, chẳng lẽ hối hận vì sáng nay quá vọng động? Điều này khiến Hướng Nhật cảm thấy chua xót, trước đó hắn còn định giải thích với Tô Úc, tuy lúc này không cần nữa nhưng cảm giác trống rỗng tràn ngập cõi lòng hắn, tuy nhiên hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói:

- Không sao cả.

- Anh, anh đừng hiểu lầm, tối nay em… Là thân thể em không được khỏe.

Tuy Hướng Nhật ra sức che giấu nhưng sự lạc lõng trong lòng hắn vẫn biểu hiện ra ngoài mặt, điều này càng khiến Tô Úc cảm thấy ngọt ngào nhưng cũng vội vàng giải thích.

- Gì? Em tới… cái ấy à?

Hướng Nhật cũng hiểu ra "tối nay không được" của Tô Úc là gì, cảm giác trống rỗng lập tức tan biến.

- Đúng ra là còn vài ngày nữa, chẳng hiểu vì sao đột nhiên nó lại tới. ( Đấy, chị em cũng thất thường như rứa).

Gương mặt Tô Úc đỏ bừng vì xấu hổ, dù gì thì đây cũng là chuyện tế nhị của đàn bà con gái, tuy đã xác định quan hệ nhưng vẫn chẳng thể coi như không có gì.

- Đồ ngốc, việc này là rất bình thường, sau này phải nói rõ ra, đừng có hù anh như vậy.

Hướng Nhật cũng thót tim, nếu Tô Úc hối hận vì buổi sáng quá xúc động thì hắn không còn mặt mũi nào mà gặp nàng nữa. Tô Úc ngượng ngùng cười, nhớ lại gương mặt tái nhợt của hắn khi vừa nghe nàng nói, cảm giác vui sướng lại tràn ngập cõi lòng, thì ra trong lòng hắn mình cũng có vị trí quan trọng.

- Đúng rồi, ngày mai đã có dự định gì chưa?

Hướng Nhật thấy Tô Úc cười ngây ngô liền hỏi.

- Ngày mai? Không phải hôm sau chúng ta sẽ về à?

Tô Úc giật mình, trước đó hai người đã bàn bạc kĩ càng, đã giải quyết xọng việc ở chi nhánh Hồng Kông nên không tiện ở lâu.

- Sợ rằng chưa thể về ngay được, ngày mai có buổi đấu giá rất quan trọng, em đi với anh chứ?

Bởi đã hứa mua "Hỏa Diễm chi tâm" giống hệt "Hải Dương chi tâm" của Tô Úc cho Hoắc Vãn Tình, tuy mang Tô Úc đi không thích hợp cho lắm nhưng vừa rồi Hướng Nhật đã hứa, quyết sẽ không để nàng một mình. Dù đắc tội với Hoắc tiểu thư hắn cũng không sợ.

- Hội đấu giá? Có gì sao?

Hiển nhiên Tô Úc cũng cảm thấy tò mò, trong lòng cũng rất mong chờ, đến hội đấu giá, nếu nàng thích thứ gì đó ông chủ có mua cho nàng không?

- Bên kia anh có một quyển sách nhỏ nói về hội đấu giá, chúng ta nghiên cứu một chút chứ?

Thấy Tô Úc thích thú, Hướng Nhật cũng vui vẻ giới thiệu cho nàng một chút về những vật phẩm đấu giá.

- Được!

Tô Úc gật đầu, nàng cũng không quan tâm có phải là nghiên cứu về nội dung buổi đấu giá hay không, cái nàng muốn là được ở cùng Hướng Nhật, hắn đã đề nghị thì nàng chẳng còn lí do gì để từ chối. Hai người rời khỏi phòng, bất ngờ cửa phòng 1708 đối diễn cũng mở ra, Hoắc Vãn Tình tủm tỉm cười tựa như cố ý đứng chờ.

- Thật trùng hợp.

Hoắc Vãn Tình vẫy tay chào, dường như tâm tình không tệ.

- Đúng thế, nhưng mà chúng tôi đang bận, hẹn cô lần khác vậy.

Có Tô Úc ở bên nên Hướng Nhật không dám quá mức thân mật với Hoắc Vãn Tình. Nàng cũng đành trơ mắt nhìn hai người vào phòng, oán hận dậm chân rồi quay về phòng. Thực ra nàng xuất hiện đúng lúc như vậy là do nàng may mắn có được sản phẩm công nghệ cao.

Trước đó, nhân lúc hai người ra khỏi phòng đã nhân cơ hội gài một vài thứ vào, cũng nhờ nó mà nàng nắm được nhất cử nhất động của hai người. Cùng lúc này, một người trung niên tướng mạo tầm thường đi vào cửa hàng châu báu ở tầng 7, không thèm nhìn ai, vừa mở miệng đã đòi gặp chủ nhân của cửa hàng.

La quản lí được nhân viên phục vụ thông báo liền vội vàng đi tới, vừa nhìn thấy gã trung niên kia, sâu trong mắt nàng lóe lên tinh quang khó mà quan sát được, dáng người thon thả cực kì nóng bỏng cùng mị lực khác thường:

- Xin hỏi, anh tìm sếp của tôi có việc gì không?

- Chủ của cô có ở đây không? Tại hạ họ Dịch, có vụ làm ăn lớn muốn bàn.

Gã trung niên kia nói chuyện rất khách khí, dường như không hề phát hiện ra mị lực của nữ quản lí, cũng có thể là hắn thấy nhưng không mấy quan tâm.

- Rất xin lỗi, Dịch tiên sinh, sếp của tôi không có ở đây. Nếu có chuyện gì anh có thể bàn với tôi, tôi là quản lí La Nhứ, khi sếp đi vắng tôi có thể toàn quyền quyết định.

La tỷ lễ phép trả lời, thậm chí nàng từ bỏ cả thói quen xấu động tí là gọi điện cho chủ của mình.