- Họ Hướng kia, vì cái gì mà tôi phải nghe anh?
Phương Nghi vô cùng tức giận. Mục đích lần này của nàng là "Nhất Diệp Trâm" kia, tuy rằng nàng chưa từng nghe sư phụ nói có thứ gì giống Hồng Long, nhưng nếu xuất hiện thì tại sao nàng lại không thế giành lấy?
- Bởi tôi muốn thứ kia.
Hướng Nhật lười giải thích kĩ càng, đây cũng coi như thiện ý của hắn, nếu đối phương không làm theo thì đó là việc của nàng.
- Anh muốn, vậy trên thế giới này có cái gì không phải của anh không?
Phương Nghi liếc gã đàn ông xa xa đang vểnh tai nghe lén, tuy nghiến răng nghiến lợi nhưng âm thanh rất bé để khỏi bị nghe thấy.
- Ít nhất thì cô không phải của tôi.
Hướng Nhật không hề đùa giỡn, chỉ muốn đối phương từ bỏ ý định mà thôi. Phương Nghi lại thẹn quá hóa giận, hiển nhiên nàng tưởng Hướng Nhật trêu đùa mình, tuy giận nhưng cũng chẳng làm gì được đối phương, đành oán giận nói:
- Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bỏ qua đâu.
- Tùy cô, chỉ cần có nhiều tiền và quan trọng nhất là, cô có thể giữ được nó.
Lời Hướng Nhật bao hàm sự uy hiếp.
- Chẳng lẽ anh dám cướp?
Phương Nghi nghe xong liền lo lắng, nếu hắn định cướp thì nàng cũng đành bó tay, nói không chừng mất tiền oan mà thứ cần có cũng không tới tay, vậy thì chẳng khác gì ném tiền qua cửa sổ.
- Cô cho rằng tôi không dám sao?
Hướng Nhật lạnh lùng hỏi, hắn đã cảnh cáo, nếu Phương nữ yêu cứ cố chấp thì hắn cũng không ngại làm "cường đạo" một phen. Lời này lập tức khiến Phương Nghi tỉnh táo, nàng không phải đối thủ của Hướng Nhật, nếu hắn muốn cướp thì trăm phần trăm là thành công.
- Rốt cục anh muốn gì? Hồng Long ở trong tay anh rồi mà còn chưa thấy đủ à?
Phương Nghi tức điên lên, từ bé đến giờ nàng chưa từng gặp gã đàn ông nào khó đối phó đến vậy, nói một hồi cuối cùng suýt tự cắn lưỡi.
- Hồng Long trên tay tôi?
Hướng Nhật giả vờ giật mình:
- Cô nghe ai nói là Hồng Long trong tay tôi? Tại sao tôi không thấy?
- Anh còn giả vờ à? Đáng tiếc vẻ bề ngoài đã bán đứng anh rồi.
Phương Nghi cũng biết một chút bí mật của Hồng Long.
- Cũng không ngờ anh lại nghiên cứu ra phương pháp sử dụng Hồng Long.
Hướng Nhật cũng không lấy làm lạ, trước đó Hồng Long trong tay sư phụ nàng, Phương nữ yêu biết vài bí mật cũng là bình thường. Đã vậy thì hắn cũng không thèm che giấu:
- Đúng thế, Hồng Long ở trong tay tôi, nhưng mà… thế thì đã sao? Thứ tôi đã muốn thì nhất định phải vào tay.
- Tại sao anh cứ phải tham lam như thế?
Phương Nghi không biết nói gì, kẻ tham lam nàng thấy nhiều, nhưng lần đầu tiên nàng gặp gã đàn ông lòng tham không đáy như vậy.
- Tôi tham hay không chằng liên quan gì tới cô.
Thấy Phương nữ yêu tức giận khiến sắc mặt trở nên tái nhợt, lại nhớ tới trong nhà có người quen với nàng hắn liền có chủ ý:
- Thực ra, phương pháp sử dụng chính xác không phải tôi nghĩ ra mà là có người bày.
- Ai?
Phương Nghi giật mình, lại còn có người biết cách sử dụng Hồng Long, kẻ này là ai, vì sao lại biết cách sử dụng Hồng Long? Có phải người này từng sử dụng qua không? Nếu là vậy thì giờ đã biến ra thế nào? Rất nhiều câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu nàng.
- Một người họ Phạm.
Hướng Nhật nói họ đối phương vô cùng ý tứ. Phương Nghi còn không rõ sao? Họ Phạm, lại biết cách sử dụng Hồng Long thì ngoài quý hóa sư tỷ thì ai nữa?
- Cô ta… Tại sao anh lại biết cô ta?
Phương Nghi run rẩy nói, người này lại biết Phạm Thải Hồng, phải biết rằng vị sư tỷ quý hóa của nàng từng là dị năng giả cấp năm, mà kẻ này đang giữ Hồng Long trong tay, nếu hắn dùng nó khôi phục thực lực cho sư tỷ quý hóa kia thì, thì… Hậu quả không dám nghĩ tới nữa. Vị sư tỷ kia hận nàng thấu xương, nàng biết rõ điều này, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách nàng, thực ra trước đó sư phụ đã sắp đặt để nàng làm vậy, còn mục đích của cao nhân bí hiểm như sư phụ nàng không đoán nổi.
Chỉ có thể làm theo lệnh, kết quả là khiến quan hệ tốt đẹp với sư tỷ biến thành cừu địch, không chết không ngừng. Nếu sư tỷ của nàng khôi phục thực lực, thậm chí còn hơn cả thế, trở thành dị năng giả cấp năm cũng không khó. Nhưng hiển nhiên việc này đe dọa an nguy của nàng, sư phụ lại không ở bên cạnh, sư tỷ quý hóa tìm tới cửa, không ai cản nổi thì ông trời cũng không cứu nổi.
- Họ Hướng kia, chỉ cần anh đáp ứng không khôi phục thực lực cho nàng, tôi đồng ý sẽ rút lui khỏi cuộc cạnh tranh "Nhất Diệp Trâm".
Cuối cùng Phương Nghi đã thỏa hiệp, hiển nhiên so với vị sư tỷ khủng bố kia thì sự hi sinh Nhất Diệp Trâm là đáng giá.
- Xem ra cừu hận của cô cùng Phạm Thải Hồng không hề nhỏ.
Hướng Nhật cũng bất ngờ khi Phương nữ yêu vì không muốn Phạm Thải Hồng khôi phục thực lực mà tình nguyện bỏ qua bảo bối kia, đây là chiêu thức lưỡng bại câu thương vô cùng tàn nhẫn. Hiển nhiên mối thâm thù đại hận của hai bên không thể hóa giải nên mới thành ra như vậy.
Nghe Hướng Nhật nói vậy, Phương Nghi khẽ hừ lạnh không nói gì thêm. Thực ra nàng cũng đoán được, có lẽ sư tỷ quý hóa kia đã buông lời gièm pha sau lưng nàng.
- Phương tiểu thư, tuy rằng cô bày tỏ thành ý bằng việc từ bỏ, nhưng đó vốn là việc cô phải làm. Muốn tôi không khôi phục thực lực cho Phạm Thải Hồng, vậy cô cũng phải đưa ra thành ý khiến tôi động lòng mới được!
Thấy Phương nữ yêu như mồi thơm dâng lên miệng, Hướng Nhật còn khách khí sao?
- Họ Hướng kia, anh đừng quá đáng!
Phương Nghi trừng mắt nhìn Hướng Nhật.
- Nói vậy là cô không đồng ý?
Hướng Nhật thản nhiên nhìn nàng hỏi. Phương Nghi không biết làm sao để đối phó với Hướng Nhật, cắn răng nói:
- Tôi nói một bí mật của nàng cho anh để trao đổi.
- Tốt thôi, nhưng cô phải nói trước, tôi cần suy xét xem nó có đủ điều kiện hay không.
Hướng Nhật hơi động tâm, bí mật về bác gái họ Phạm nói không chừng có thể đem ra áp chế nàng.