Hướng Nhật vừa dứt lời thì vẻ kiên nhẫn của Hà Thiên Hoành cũng biến mất, nhìn Tô Úc nói:
- Tô tiểu thư, tôi đã nể mặt cô.
Ý tứ rõ ràng, sau đây sẽ không còn nể mặt nữa.
- Hà tiên sinh, tôi cũng sẽ không rời bỏ bạn của mình.
Mặc dù biết uy thế của người này nhưng Tô Úc vẫn kiên quyết. Sắc mặt Hà Thiên Hoành âm trầm, quay sang nói với Ngưu Tam:
- Cứu công tử nhưng đừng làm tổn thương Tô tiểu thư.
Có Ngưu Tam nên Hà Thiên Hoành rất yên tâm, dù cô bé con như Tô Úc muốn ngăn cản cũng không có thực lực, hắn chỉ cần mạng gã thanh niên kia. Dù cảnh tiếp theo Tô Úc có thấy thì đã sao? Nàng nói ai tin chứ? Ai dám tin đây? Không chứng cứ hắn tin rằng chẳng ai làm gì được mình.
- Ngưu Ta, tao cho mày một lời khuyên, ngàn vạn lần đừng ra tay nếu không đảm bảo mày sẽ hối hận.
Nhìn Ngưu Tam bước lên Hướng Nhật híp mắt. Ngưu Tam vẫn trầm tĩnh, không hề nhìn ra trong lòng hắn nghĩ gì. Nhưng khi hắn giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện ngọn lửa hơn một thước, cũng không quan tâm tới lời khuyên của Hướng Nhật.
- Thả người ta sẽ cho mày chết thống khoái.
Bởi băn khoăn Hướng Nhật đang nắm giữ Hà nhị công tử nên Ngưu Tam chưa vội ra tay. Lúc này Tô Úc gọi nữ thư kí bên cạnh:
- Oánh Oánh, gọi cảnh sảt mau đi!
Mặc dù đột nhiên nhìn thấy trên tay Ngưu Tam xuất hiện ngọn lửa cũng khiến nàng sợ hãi nhưng Phương Oánh Oánh vẫn làm theo lệnh của Tô Úc, lấy điện thoại ra gọi. Ngưu Tam hừ lạnh, đột nhiên ngọn lửa vọt về phía Phương Oánh Oánh không chút thương hoa tiếc ngọc. Ông chủ chỉ nói không làm Tô tiểu thư bị thương, người bên cạnh không cần quan tâm.
- Oánh Oánh, cẩn thận!
Tô Úc kinh hãi hét lên. Phương Oánh Oánh cũng thấy ngọn lửa trên tay Ngưu Tam bắn tới nhưng nàng không kịp phản ứng, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn và cảm nhận ngọn lửa càng lúc càng gần, không khí quanh người nàng cũng bị thiêu đốt nóng hừng hực. Vù, như một làn gió mát thổi qua xua tan đi cái nóng kinh người kia, Phương Oánh Oánh kinh hãi nhắm tịt mắt lại cảm thấy không còn nóng nữa thì vội mở mắt ra. Cảnh trước mắt khiến nàng hoảng sợ hét lên.
Trước mặt là ngọn lửa đỏ cháy hừng hực lơ lửng trên không trung, cách nàng chưa tới một thước, gần như vậy đáng lẽ nàng đã không chịu đựng nổi nhưng Phương Oánh Oánh không hề cảm thấy nóng bức.
Ngọn lửa kia bị một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, ngọn lửa đó tựa như không hề tồn tại, không hề có chút lực sát thương. Hiển nhiên bàn tay kia là của Hướng Nhật, từ lúc thấy Ngưu Tam hướng ngọn lửa về phía Phương Oánh Oánh hắn đã thuấn di tới bên cạnh nàng chặn nó lại.
Hiển nhiên không phải dùng tay như bề ngoài, Hướng Nhật dùng lực lượng vô hình bao trùm bàn tay rồi mới chạm lên quả cầu lửa. Cảnh này cũng khiến ba người khác kinh hãi.
Tô ÚC thở phào nhẹ nhõm, Oánh Oánh không sao là tốt rồi, cũng không quan tâm vì sao ông chủ lại không hề bị gì khi chạm vào ngọn lửa kia, trong lòng cực kì bình tĩnh, ông chủ đã có năng lực như vậy thì chẳng cần sợ kẻ biết phóng hỏa kia. Ngưu Tam cùng Hà Thiên Hoành biến sắc, kẻ trước ánh mắt có chút kì quái còn người sau thì cảm thấy sợ hãi. Cả hai đều không ngờ Hướng Nhật cũng là dị năng giả.
- Vừa rồi quên mất một câu, ra tay với tao hậu quả sẽ rất thê thảm, ra tay với bạn bè của tao thì còn thảm hơn!
Hướng Nhật lạnh lùng nhìn Ngưu Tam, bàn tay nắm lại, ngọn lửa dần dần le lói giữa năm ngón tay, càng lúc càng nhỏ đi. Đến lúc hắn nắm chặt tay lại thì ngọn lửa cũng hoàn toàn biến mất.
- Thủy hệ dị năng.
Ngưu Tam nhìn Hướng Nhật không chớp mắt, âm thanh có chút rung động. Dị năng của hắn là thuộc tính hỏa, khắc chế cũng chỉ có thể là thủy hệ dị năng. Mặc dù cử động hời hợt vửa rồi của Hướng Nhật nhưng Ngưu Tam tin rằng đây là đối phương ỷ trời sinh thuộc tính tương khắc mới có thể nhẹ nhàng làm được như vậy.
- Thủy hệ dị năng?
Hướng Nhất cười cười, thằng này có bệnh về mắt nhưng hắn cũng chẳng rảnh nói nhảm, bàn tay giơ về phía Ngưu Tam bóp chặt lại. Ngưu Tam cảm thấy thân thể cứng ngắc, toàn thân bất động ánh mắt cực kì hoảng sợ, sắc mặt trở nên tái nhợt.
- Nếu mày cho rằng đây là thủy hệ dị năng thì cứ cho là vậy đi.
Hướng Nhật nói, lực lượng vô hình tăng thêm, rất nhanh liền nghe thấy âm thanh xương cốt ma sát trên thân thể Ngưu Tam. Hà Thiên Hoành ở gần nhất nên nhận thấy rõ biến hóa trên thân thể Ngưu Tam, tiếng xương cốt va chạm, thân thể Ngưu Tam bị thu nhỏ lại. Tựa như có một máy nén khổng lồ đang ép hắn thành cục thịt.
- Ngưu Tam, Ngưu Tam.
Hà Thiên Hoành kêu lên, Ngưu Tam là kẻ bảo đảm an toàn lớn nhất của hắn, nếu kẻ này có chuyện thì mình cũng chẳng trốn thoát.
- Không cần kêu, hắn không trả lời được đâu.
Hướng Nhật thản nhiên nói, bàn tay buông lỏng khiến Ngưu Tam rời trên mặt đất. Chỉ là thân thể trở nên vô lực, rõ ràng bị thủ nhỏ đi rất nhiều. Chỉ có hắn mới hiểu rõ thời gian vừa rồi thống khổ đến mức nào.
- Hôm nay có phụ nữ ở đây tao sẽ không sát sinh.
Hướng Nhật phủi tay tha mạng cho Ngưu Tam, từ này về sau hắn đã là kẻ tàn phế, đi lại được hay không cũng khó nói. Mặc dù trong người có dị năng nhưng không thể chủ động hại người, trừ khi có kẻ ngu ngốc tìm tới cửa.
- Lão Hà, giờ lại nói đến chuyện của chúng ta.
Hướng Nhật nhìn Hà Thiên Hoành, sở dĩ hắn bày ra thực lực cường đại của mình là để Hà Thiên Hoành kính sợ, để cho ý đồ trả thù mình cùng Tô Úc chết hẳn trong đầu hắn.
- Anh, anh muốn gì? Tiền tôi có thể cho anh, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Hà Thiên Hoành đã không còn là kẻ mạnh coi mạng người như cỏ rác nữa, thân phận hai bên đã biến đổi. Thực lực dị năng giả ai cũng rõ ràng, đừng thấy hắn có thể ra lệnh cho Ngưu Tam, cái này cũng là do tổ chức đứng sau hắn. Do rửa tiền không ít nên tổ chức quyết định cho người đến giúp hắn giải quyết những vấn đề khó khăn.