Những hàng quán gần Cao đại cũng không chỉ phục vụ học sinh nơi này, đối tượng còn có cả sinh viên Tài đại cùng Hải đại, vậy nên những quán ở đây được coi là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết.
Nhưng đột nhiên gặp đầu củ tỏi ở đây, mà đối phương bộ dáng như đang làm chuyện xấu thì Hướng Nhật cũng tò mò. Nói rõ ràng với cô nàng đang giận dữ. Hướng Nhật đi tới bàn đầu củ tỏi. Mặc dù cái bàn nhỏ nhưng cũng đủ cho bốn người, Hướng Nhật không khách khí ngồi xuống giữa đầu củ tỏi và cô bé dễ thương kia.
- Anh là.
Đầu củ tỏi đang giả ngu thì nữ sinh liền nhíu mày nhìn Hướng Nhật.
- Chương Tiểu Huệ?
Hướng Nhật nhìn nàng, nhớ tới trước kia đầu củ tỏi nói có một người bạn gái thì hiểu ra.
- Anh biết em?
Cô bé ngạc nhiên, nhăn mặt dường như cho rằng Hướng Nhật tới có mục đích nào đó. Hướng Nhật cười, có lẽ đối phương lo lắng, để tránh hiểu lầm liền túm cổ đầu củ tỏi đang muốn chuồn đi.
- Anh là bạn học của Hứa Uy. Này, chú trốn đi đâu, có phải là làm gì có lỗi với anh không?
Túm lấy đầu củ tỏi vỗ vai hắn.
- Lão đại.
Đầu củ tỏi nghiêm mặt quay lại, có lẽ lần này cảm thấy không có mặt mũi nào mà gặp ai nên mới giấu mặt đi. Hướng Nhật không nghi ngờ gì nữa, nhưng Chương Tiểu Huệ ở bên cạnh thì hiểu lầm, từ ban đầu Hứa Uy đã tránh đi còn tưởng là sợ bị người ta thấy mặt, nhưng giờ có một nam sinh đi tới, mà Hứa Uy còn gọi là "lão đại" rồi biểu hiện sợ hãi như vậy nàng không muốn hiểu sai cũng khó.
- Anh là ai, nếu không rời đi tôi sẽ báo cảnh sát!
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, nàng lo Hướng Nhật là kẻ kia phái tới nên vội vàng sờ điện thoại. Hướng Nhật nhíu mày, báo cảnh sát? Sao lại như vậy? Mình có làm gì đâu, chỉ vì vỗ vai hắn cũng đâu cần đến mức phải gọi cảnh sát chứ?
- Đừng hiểu lầm, lão đại là người tốt.
Đầu củ tỏi liền hoảng hốt, không thèm che mặt nữa mà ngăn Chương Tiểu Huệ gọi điện. Rốt cục Hướng Nhật đã nhìn rõ mặt hắn, sưng vêu lên xem ra mới bị đánh chưa lâu.
- Mặt chú bị làm sao?
- Không cẩn thận, là không cẩn thận bị ngã thôi.
Đầu củ tỏi vội vàng giải thích, muốn che mặt lại nhưng thấy đã bị nhìn nên chán nản bỏ tay xuống.
- Ngã mà thành như vậy sao?
Hướng Nhật cười, nếu té mà được như vậy thì không biết mặt đất làm từ cái gì, ngã lại chỉ bị thương ở mặt còn chỗ khác vẫn hoàn hảo. Chương Tiểu Huệ liền cất điện thoại, nàng thấy Hướng Nhật ân cần thăm hỏi đầu củ tỏi thì biết đối phương không có ác ý nên hơi lúng túng. Lại thấy đầu củ tỏi nói ngã thành ra vậy thì liền biến sắc, muốn nói rồi lại thôi.
Hướng Nhật phát hiện ra điểm này nên cảm thấy kì quái, đầu củ tỏi không dám nói thật nên quay sang Tiểu Huệ:
- Em dâu, nói xem rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Chương Tiểu Huệ đỏ mặt nhưng cũng không tức giận mà còn hơi vui sướng, nhưng nhanh chóng chuyển thành buôn bã lo lắng:
- Hắn bị đánh.
- Bị đánh? Ai đánh?
Hướng Nhật sớm đã đoán được.
- Hôm qua đến trường gặp em, bị anh em đánh. đánh.
Chương Tiểu Huệ ấp a ấp úng cuối cùng mới nói ra.
- Anh của em?
Hướng Nhật ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía đầu củ tỏi, hắn đã quay mặt sang chỗ khác. Hướng Nhật bó tay, bị anh vợ đánh cho một trận, rốt cuộc thằng nhóc này làm chuyện xấu gì? Không phải là làm chuyện xấu với Tiểu Huệ trùng hợp bị anh nàng nhìn thấy nên ăn đòn chứ?
Nhưng nghĩ lại thì không đúng, Hướng Nhật hiểu rõ đầu củ tỏi, mặc dù thằng nhóc này quậy nhưng gan không lớn, muốn làm gì Tiểu Huệ sợ cũng không đủ lớn mật. Mà vừa rồi Tiểu Huệ nhìn hắn bộ dáng khẩn trương như vậy sợ rằng hắn muốn làm thì nàng cũng nào có cam tâm tình nguyện.
- Anh em đánh hắn làm gì?
Nghĩ không ra nên Hướng Nhật liền hỏi.
- Anh em. Không cho em ở cùng với hắn.
Chương Tiểu Huệ hơi do dự rồi cúi đầu nói.
- Không cho hai đứa đến với nhau à? Tại sao?
Hướng Nhật vừa nói liền cảm thấy mình nói nhảm. Có đầu củ tỏi trước mặt, dù có nguyên nhân thì Tiểu Huệ cũng không dám nói ra. Quả nhiên nàng cúi đầu trậm mặc, hai tay đan vào nhau, đúng là rất khó nói.
- Hứa Uy, chú nói đi, vì sao anh vợ chú làm phiền?
Chương Tiểu Huệ không nói Hướng Nhật cũng không ép nhưng khẳng định là đầu củ tỏi biết nguyên nhân. Mà trước mặt Chương Tiểu Huệ không tiện gọi biệt danh nên Hướng Nhật cũng giữ thể diện cho hắn.
- Lão đại, chuyện này anh đừng quản, em sẽ tự giải quyết.
Mặc dù đầu củ tỏi cảm kích Hướng Nhật nhưng nguyên nhân này cũng khó nói thành lời.
- Giải quyết? Giải cái rắm, biến chú thành như vậy mà còn đòi giải quyết à? Chú lấy cái gì mà giải quyết đây?
Hướng Nhật muốn nện cho hắn một cái.
- Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chú đã coi anh là lão đại thì anh cũng không thể trơ mắt nhìn chú bị kẻ khác bắt nạt. Nói, anh giúp chú.
Đầu củ tỏi bị Hướng Nhật giáo huấn càng cúi đầu thấp hơn, tiếp tục giả ngu. Chương Tiểu Huệ cũng như vậy, tuy xem thường lời Hướng Nhật nhưng đối phương cũng có lòng tốt giúp đỡ nên nàng không muốn đả kích.
Nghĩ tới lúc này cần cùng Hứa Uy rời đi tránh liên lụy người khác thì điện thoại liền vang lên, Chương Tiểu Huệ vội lấy điện thoại ra, thấy tên thì mặt tái mét nhưng vẫn tránh ra ngoài nghe điện.
- Giờ nói được chưa?
Chương Tiểu Huệ vừa đi Hướng Nhật liền hỏi. Hắn biết đầu củ tỏi không nói nguyên nhân có lẽ là do Tiểu Huệ ở bên. Đầu củ tỏi ngẩng đầu lên, mặt mũi bầm dập nhìn tức cười, liếc Tiểu Huệ đang nghe điện thoại thì lại sa sút tinh thần:
- Anh trai của nàng đòi năm vạn nếu không sẽ không để em cùng nàng qua lại với nhau. Em nói mấy câu với hắn xong là.
- Đơn giản vậy thôi?
Hướng Nhật còn tưởng là việc gì, nhưng nhìn sắc mặt đầu củ tỏi mặt tái nhợt thì biết mình chạm vào lòng tự ái của người ta, 5 vạn với mình không đáng là gì nhưng với học sinh bình thường thì là con số trên trời.
- Được rồi, cơm nước xong đến tìm anh, anh cho chú. Đừng cự tuyệt vội, không phải là anh cho không, chờ chú tốt nghiệp xong thì cứ theo lãi ngân hàng mà trả nợ.
- Cám ơn anh, lão đại.
Mặc dù Hướng Nhật nói nghe tuyệt tình không cho chút thể diện nhưng đầu củ tỏi hiểu là do người ta lo mình tự ái nên mới cố ý nói vậy. Tiểu Huệ đã nghe điện xong, bước tới vẻ mặt cực kì lo lắng.
- Sao thế, Tiểu Huệ?
Đầu củ tỏi liền căng thẳng.
- Anh em. anh em nói muốn tới, bảo chúng ta ở đây chờ hắn.
Chương Tiểu Huệ cúi gằm mặt không dám nhìn đầu củ tỏi.