Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 746: Dạy dỗ




- Không thành vấn đề.

Hướng Nhật không thèm nghĩ liền nhận lời bởi hắn không cần suy nghĩ đến vấn đề thất bại. Vừa thấy Hướng Nhật đáp ứng Tiết Băng liền lao tới hung hăng đánh một quyền. Hướng Nhật vẫn không nhúc nhích, chỉ cười lạnh nhìn đối phương.

Tuy Tiết Băng tức tối nhưng cũng không phải giận quá mất khôn, thấy Hướng Nhật chắc thắng như vậy thì cảm thấy không đúng, nghi ngờ ở đây có gì đó kì quái nếu không sao gã bốn mắt này không hề nhúc nhích?

Trong lòng liền đổi chủ ý,ánh mắt sáng rực thu quyền lại, đột nhiên hung hăng đá tới, mục tiêu là vị trí chính giữa bụng và chân đối phương. Hướng Nhật không ngờ cô nàng này ác như vậy, nhìn động tác thực sự là muốn phế đi đàn em của hắn. Tuy rằng hiện tại hắn thừa sức chống lại nhưng nói cho cùng bị một cô gái xa lạ đạp vào thằng em là một việc rất mất thể diện.

Vậy nên chân đối phương sắp tới hắn liền lui ra sau nhẹ nhàng tránh đòn. Nhưng Tiết Băng không nhụt chí, lại tiến tới tung một cước, mục tiêu vẫn là chỗ yếu hại. Hướng Nhật có chút tức giận, vốn không muốn ra tay mà khiến đối phương biết khó mà lui, giờ lại thành không thể không di chuyển. Mà thấy chân đối phương đá tới liền đột nhiên bắt lấy, hung hăng nhấc lên cao.

Tiết Băng không ngờ thân thủ Hướng Nhật nhanh nhẹn đến vậy, một cước của mình bị hắn bắt lấy muốn thoát ra nhưng lại bị đối phương chụp cứng lấy làm cho người ta cảm thấy cực kì nhục nhã.

- Anh, thả ra!

Khuôn mặt Tiết Băng đỏ bừng, bình thường hai chân giang rộng một trăm tám mươi độ với nàng là rất bình thường, nhưng cảnh trước mặt lại không hay chút nào, nàng bị một gã đàn ông xa lạ túm chân lộ ra tư thế xấu hổ. Cũng may là quần dài, nếu mặc quần đùi thì nàng điên lên mất.

- Cô nhận thua sao?

Hướng Nhật cảm thấy buồn cười nhìn đối phương, cũng hơi giật mình, chiều dài hai chân đối phương ngoài dự đoán của hắn, lúc đầu nhìn thì thấy bình thường nhưng nắm trên tay mới phát hiện nó dài kinh người. Tuy rằng chỉ cao hơn mét bảy nhưng chân dài chả kém gì Nhâm Quân.

- Đừng hòng!

Tiết Băng cắn răng oán hận nhìn hắn. Muốn nàng nhận thua là chuyện không thể! Chưa nói đến vấn đề phần thưởng, chỉ cần bị một gã đàn ông đối xử như vậy nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu.

- Tôi cũng sẽ không thả ra.

Hướng Nhật bĩu môi, không nhận thua thì sao chứ? Xem cô bé kiên trì được đến khi nào?

- Các chị em, lên cả đi.

Tiết Băng không khách khí, nếu bản thân không xử được, chung quanh chẳng phải vẫn còn các tỷ muội sao?

- Ai dám đến đây?

Thấy đám nữ sinh lao tới Hướng Nhật liền quát lớn, bước tới trước ôm Tiết Băng vào lòng, giờ cao chân đối phương lên, cứ như vậy giữ nguyên tư thế số 4 cực kì xấu hổ.

- Mau thả Tiết lão sư ra.

Người chung quanh sợ ném chuột vỡ bình vội vàng ngừng lại, căn bản không dám tiến lên.

- Cái này không được, nàng còn chưa nhận thua ta sẽ không bỏ ra.

Hướng Nhật không thèm để ý ánh mắt hung ác của đám người này.

- Tôi cảnh cáo anh, nếu không chịu thả ra thì đừng hòng nghĩ đến chuyện ra ngoài!

Tiết Băng bắt đầu uy hiếp, nghĩ đến thân thể còn bị hắn ôm lấy nàng vẫn còn chết lặng.

- Tôi cũng muốn xem các người làm sao cản tôi ra ngoài.

Hướng Nhật mỉm cười, ôm đối phương thật chặt, cảm giác mềm mại không tệ. Mà đối phương thường xuyên rèn luyện nên thân hình đẫy đà, ôm vào rất sướng. Rời vào hắn còn bị đối phương không ngừng chiếm tiện nghi, Tiết Băng cẳn răng hung tợn nói:

- Được, tôi nhận thua!

- Phần thưởng.

Hướng Nhật không hề quên, thực ra chủ yếu là hắn muốn dạy dỗ đối phương, ai bảo cô nàng này muốn dùng thủ đoạn hèn hạ với thằng em của hắn.

- Tôi đáp ứng anh!

Tiết Băng đã quyết thì không cần nghĩ ngợi thêm.

- Vậy có phải xong không, sớm như vậy thì chẳng cần tổn thương hòa khí.

Hướng Nhật biết đối phương không cam lòng nhưng hắn tuyệt đối không bỏ qua. Quả nhiên Tiết Băng vừa được tự do liền xoay người đá vào sườn hắn, hung hăng đánh vào má Hướng Nhật. Mà hơn chục nữ sinh bên cạnh rất ăn ý cùng đánh tới, nhưng Hướng Nhật sớm đề phòng, lúc Tiết Băng ra tay sớm đã thuấn di sang một bên.

- Bốp.

- Ái ui.

Nữ sinh tránh không kịp bị Tiết Băng đánh vào bả vai cả người bắn ra xa. Một người khác do Hướng Nhật đột nhiên biến mất, tuy phanh gấp nhưng vẫn lao vào nhau. Nhất thời âm thanh đau đớn vang vọng.

- Đánh đám loạn xạ, các người không bị hoa mắt đấy chứ?

Hướng Nhật ở bên cợt nhả, thực đáng đời, tìm ai không tìm lại coi mình là bao cát, coi như dạy bảo một chút.

- Bắt lấy hắn!

Tiết Băng vừa tình táo, tuy giật mình bởi Hướng Nhật đột nhiên biến mất nhưng cũng chỉ nghĩ là đối phương thừa lúc nàng không chuẩn bị mà chạy ra. Đứng lên tiếp tục đánh tới.

- Tới mà bắt.

Hướng Nhật vẫn đứng yên, đợi lúc mấy chục nữ sinh nhào tới hắn lại thuấn di ra ngoài.

- Tôi ở chỗ này.

Tiết Băng cùng đám học sinh nhào tới vô ích, nhìn thấy Hướng Nhật cách xa mười mét liền khiếp sợ không dám tin. Điều này sao có thể?

Rõ ràng đối phương vừa ở đây, chưa đến một giây lại đột nhiên chạy ra đó, mà chỗ xa như vậy là không có khả năng.

- Nói thật nhá, với tốc độ các người không thể bắt được tôi.

Hướng Nhật vừa nói liền biểu diễn chút năng lực thuấn di. Thuấn di tới trước mặt Tiết Băng hơn mười phân khiến nàng sợ hai thét chói tai liên tục lùi về sau. Lại thuấn di đến trước mặt một nữ sinh khác, người này cũng la lên thảm thiết.

Hướng Nhật thuấn di loạn xạ trong sân vận động trước mặt các nữ sinh, năng lực vượt qua sức tưởng tượng này làm cả đám run rẩy. Tiết Băng cũng hoàn toàn quên mất trước đó bị khuất phục, thấy hắn ngừng thuấn di liền bước tới gần. Hướng Nhật không cố ý khoe khoang, chỉ là các nàng bắt nạt đàn ông quen thói, tưởng là ai cũng dễ bắt nạt nên hắn mới dạy cho một bài học nho nhỏ.