Tiễn mẹ đi rồi, lưu manh tìm cớ đuổi đồ đệ đi chỗ khác, Sở đại tiểu thư vừa bị hắn kéo vô góc phòng dùng dằng nửa muốn nửa không chịu cùng hắn làm một chập 'bạch nhật tuyên dâm', một cuộc gọi khẩn cấp làm cho hắn phải đập tan âm mưu đen tối này.
Hướng Nhật vừa liếc thấy cuộc gọi của Thiết tiểu thư, lại thấy Sở tiểu thư bên cạnh điệu bộ như đã dỏng tai lắng nghe rồi, ngữ khí kích động ra tới miệng thì lại trở thành thản nhiên: "Là cô hả? Kiếm tui có chuyện gì?" - làm ra vẻ "Tôi là ông chủ", trên tay còn không biết từ khi nào đã lôi ra mấy món đồ kim loại mà khua lách cách, làm ra vẻ như ta đây không có nhẫn nại nha.
Có thể tưởng tượng là Thiết Uyển ở đầu dây bên kia cao ngạo bao nhiêu: "Đồ khốn! Anh dám nói chuyện với tôi như vậy hả! Nhanh nhanh lăn qua đây cho tôi! Hôm nay là ngày 3 Tây rồi, anh đã đồng ý đi đến nhà tôi rồi mà."
"Được rồi, tôi tới liền." Hướng Nhật gác máy, tỏ vẻ như không có chuyện gì nói với Sở Sở: "Bạn cùng lớp của anh có chuyện nhờ anh giúp, xem ra bây giờ không được rồi, tối nay tụi mình lại." Nói đến đoạn sau cùng, biểu tình trên mặt càng lúc càng ủy khuất.
Sở Sở vốn là muốn nghe giọng nói của đối phương sẵn tiện phân biệt giới tính của gã (ả), nhưng mà bị lưu manh làm ồn, rốt cuộc không có nghe được giọng nói, nhưng mà dựa theo nàng quan sát phản ứng của lưu manh thì có thể xác định không phải là phụ nữ, thậm chí còn là loại người hắn hơi không ưa nữa, vì vậy sự mờ mịt nghi ngờ trong lòng cũng vơi đi không ít, nhưng vẫn càm ràm: "Sao lại có bạn học tìm anh nhờ giúp đỡ nữa? Nếu như thật sự phiền phức thì chỉ cần không đi là được."
"Vậy sao được?" Đột nhiên phát hiện mình bỗng dưng lớn tiếng, Hướng Nhật lập tức giảm thấp giọng để che giấu sự kích động vừa rồi: "Nói gì thì nói cũng là bạn học lúc trước, anh làm sao có thể không đi chứ? Mà còn, còn có mấy ngày nữa là hợp lớp rồi, bây giờ không đi đến lúc đó ngại lắm. Ế.đúng rồi ha, chiều nay anh có thể không về nhà, cơm chiều chỉ có em và tiểu Thanh ăn thôi đó."
"Lại phải đi về trễ sao, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Sở Sở nhăn mày, rất bất mãn đối với việc đám bạn học của lưu manh lần nào nhờ vả nếu không phải nửa buổi thì cả ngày.
Hướng Nhật đương nhiên không thể nói ra sự thật, nếu mà biết đây là hắn đi gặp "mẹ vợ", Sở đại tiểu thư chắc là xé xác luôn, xé xong còn băm ra, băm xong lại xé tiếp.Bởi vì muốn chuyển sự chú ý, lưu manh cố ý cười dâm nói: "Hai là hai ngày rồi không có cái kia.thành ra muốn lắm lắm hả? Yên tâm đi, tối nay về nhà anh sẽ bồi thường em đàng hoàng mà. Em cứ ở nhà tắm rửa sạch sẽ đợi anh về."
"Đi chết đi!" Sở Sở lập tức đẩy hắn ra, mặt đã đỏ rần: "Không phải anh phải đi giúp ai sao? Sao còn chưa đi nhanh đi!" Nói rồi mạnh tay đẩy hắn ra khỏi cửa.
.
.
"Lần này đến nhanh đúng hông?" Vừa mới bước vào cửa, Hướng Nhật không đợi Thiết tiểu thư nhảy dựng lên đã mở miệng giành nói trước.
Thiết Uyển chính xác là tức cành hông nhưng mà lưu manh đã cướp lời, khiến cho nàng không còn lý do gì để phát tiết, chỉ có thể ráng nuốt cục giận xuống: "Đợi ở đây, tôi đi thay đồ, xong ngay thôi." Nói xong, cứ từ từ đi vào phòng ngủ.
Hướng Nhật thấy trên người nàng rõ ràng là có dấu vết đã chú tâm sửa soạn rồi, trong mắt hắn thì cô nàng này nói như vậy thì không cần đoán cũng biết là để phát tiết sự bất mãn đối với mình. Thấy bóng dáng của nhỏ đã khuất khỏi tầm mắt, Hướng Nhật chỉ còn nước chịu đựng sờ sờ mũi, ngồi xuống bật TV chuẩn bị tiến hành "trường kỳ tác chiến". Nhưng hắn đã có một lần kinh nghiệm qua cái kiểu "xong ngay thôi" của con gái, chắc chắn không phải là một thời gian ngắn có thể giải quyết xong, nói không chừng hắn xem hết phim truyện trên TV nhưng Thiết tiểu thư còn chưa "thay" xong nửa bộ đồ, thiệt là hết nói mà!
Quả nhiên, Thiết Uyển không để lưu manh "thất vọng", đã đi được một tiếng đồng hồ rồi mà trong phòng ngủ vẫn không có chút xíu động tĩnh gì. Hướng Nhật bắt đầu không tự nhiên lắm, nói cho đúng thì mình nhận lời mời đi làm khách nhà người ta, nhưng mà bây giờ vẫn chưa nhấc mông đi, cái người là chủ nhà lại còn không có vẻ gì là muốn tự mình đi trước, vậy còn kêu mình tới đây làm cái quái gì cơ chứ?
Hết kiên nhẫn nỗi, lưu manh đứng dậy đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa một cái, không ngờ là không có khóa, gọn gàng đi xông thẳng vào. Điều làm cho hắn bực muốn chết là cô nàng cảnh sát kia lúc này đang ung dung ngả người trên giường đọc sách, xem bìa sách thì chính là quyển "Phục Sinh" mà lần trước mình moi ra dưới sô fa.
Thấy hắn đi vào, Thiết Uyển chỉ tùy ý liếc hắn một cái, vẻ mặt không hề đổi, giống như sớm đã biết trước hắn sẽ vào.
"Không phải là cô đang thay đồ à?" Hướng Nhật cười khổ nói.
"Đọc sách cái đã, đừng có làm phiền tôi!" Thiết Uyển chuyển vị trí của sách để che hết tầm nhìn trước mặt, làm cho lưu manh cũng không thấy được vẻ mặt của nàng.
"Hôm nay không đi lại nhà cô rồi à?" Hướng Nhật không thể không nhắc cô nàng. Nếu mà không đi thì chỉ sợ là ấn tượng về mình trong lòng "ba mẹ vợ" sẽ xấu đi rất nhiều, đặc biệt là vị "Nhạc phụ" đại nhân mà hắn chưa từng gặp mặt.
"Gấp cái gì? Còn sớm, đợi 2 tiếng nữa đi." Thiết Uyển dáng vẻ không có chút xíu gấp gáp nào, ngữ khí ung dung giống như là đang nói về một chuyện cỏn con vậy.
"Đợi nữa thì không chừng là ăn tối luôn đó." Hướng Nhật phóng đại, cô nàng này xem ra muốn đá chọi đá với mình rồi.
"Vừa mới tới thôi, tiện nghi cho anh quá." Lời nói của Thiết Uyển vẫn không mang theo một chút tình cảm nào.
Thấy thái độ không ngang như cua không nói lý lẽ của cô nàng, lưu manh phát tức rồi: "Tiểu thư, cô đang chơi tôi đó hả?"
Không ngờ là Thiết Uyển liền chuyển mình, dập sách xuống một bên, vẻ mặt hầm hầm trừng mắt nhìn hắn: "Đúng đó, tôi đang chơi anh đó, thì sao?"
"Chơi tôi? Hắc hắc, nếu vậy thì nhất định phải trả giá đó." Vừa nói xong, không để cho cô nàng kịp phản ứng, Hướng Nhật đã vồ tới, đem nhỏ đè lên.
"Anh, anh làm cái quái gì vậy!" Nhanh thả tôi ra!" Thiết Uyển bất ngờ bị đánh lén nên thét lớn, tuy đã từng có cử chỉ thân mật nhưng 'cái chuyện đó' một ngày chưa giải quyết được thì trong lòng cô nàng vẫn không vui vẻ, vì vậy càng nghiêm cấm lưu manh nếu không được cho phép trước thì không được đụng vào người nàng.
"Đơn giản như thế sao? Tôi nói cô hay, tôi nhịn cô lâu lắm rồi đó.Đây là cô tự câu dẫn tôi đó nha." Hướng Nhật mới nói thì một bàn tay đã làm loạn trên người nhỏ.
"Anh nói bậy.A.Không được sờ chỗ đó.Đồ khốn, anh còn sờ nữa hả!" Thiết Uyển cố sống cố chết muốn cản cái bàn tay quỷ quái đột nhiên xuất hiện trên ngực mình, không cho hắn tiếp tục làm trò xấu nữa.
"Chuyện này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cô rồi!" Hướng Nhật khẽ nắn hai khối tròn mềm mại, vẻ mặt càng thêm ái muội.
"Anh, anh không được làm loạn." Thiết Uyển kinh hoàng nhìn hắn, nhưng không để nàng nói hết câu, lưu manh đã hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
"Ưm." Thiết Uyển hừm một tiếng, muốn giẫy giụa nhưng toàn thân không nghe khống chế, giống như hoàn toàn tan chảy dưới nụ hôn của Hướng Nhật.
Thấy Thiết tiểu thư đã mềm nhũn, Hướng Nhật cũng không khách khí, hai bàn tay cùng hoạt động. Một tay nắn bóp chỗ mềm mại trước ngực, tay kia chầm chậm lướt dọc xuống eo lại tiếp tục xuống phía dưới.
Đột nhiên toàn thân Thiết Uyển run rẩy, cảm thấy một bàn tay nóng rực đang tiến vào trong váy mình, đầu óc đang nóng hừng hực lập tức tỉnh táo lại, không biết là sức lực từ đâu tới, lập tức đẩy cái tên con trai đang đè trên người mình ra, vội vàng chỉnh trang lại y phục: "Đáng ghét! Tên khốn nhà anh làm y phục của tôi nhăn nhúm hết!"
Hướng Nhật nhìn cô nàng với ánh mắt hơi quái lạ, không ngờ không hề có ý trách mắng hắn "đột kích", đây là một hiện tượng thật tốt a, sau này.nhưng miệng lại nói: "Cô không phải là lại muốn thay đồ nữa chứ?"
Thiết Uyển tức giận nhìn hắn: "Không thay nữa! Bây giờ đi lại nhà tôi!"
"Bây giờ đi?" Thay đổi nhanh vậy? Lưu manh nhất thời thích ứng không kịp với những biến hoá bất ngờ này.
"Không sai, bây giờ đi liền! Nhưng mà có một chuyện tôi phải nói anh trước, lần này ở nhà tôi không chỉ có ba má tôi mà còn có một người khác.là đàn ông!"
"Ồ? Ai vậy?" Hướng Nhật đẩy đẩy mắt kính, một tia dữ tợn không thấy được lóe ra từ trong mắt.
Thiết Uyển suy nghĩ tìm lời thích hợp: "Ừm.hắn vốn là do má tôi đích thân giới thiệu, nhưng tôi căn bản không thích hắn, bây giời má tôi biết tôi và anh.ý của tôi là má tôi bây giờ muốn.cự tuyệt người ta, nhưng mà bởi vì lúc đầu cũng là chính mình tìm tới nên bây giờ mà nói thẳng toẹt ra cũng không hay, vì vậy chỉ có nước kêu anh tới, hy vọng là hắn thấy anh rồi có thể.tự hiểu."
"Chỉ có chút xíu chuyện như vậy thôi sao?" Hướng Nhật khoa trương nói, "Bà xã à, em an tâm đi, mọi chuyện cứ giao cho anh lo, đến lúc đó anh sẽ thể hiện cho em hài lòng."
"Đáng ghét! Trước khi làm đám cưới thì không cho phép gọi bằng cái.từ.kia."
"Vậy gọi sao đây?"
"Tùy anh!" Thiết Uyển tức mình buột miệng nói ra.
Hướng Nhật giả bộ trầm ngâm một chút, sao đó nghiêm mặt nói: "Vậy hay là gọi là "bà xã" luôn đi."