- Tiền với ta mà nói không khác gì giấy vụn, ta cũng không thể vì các ngươi mà sang Mỹ được.
Hướng Nhật trả lời, cái trâm kia trên tay hắn, dù không có giá trị cũng chẳng thể bán cho người khác, kẻ khác có thực lực lớn mạnh có tính uy hiếp với mình, Hướng Nhật không vô tư đến mức này.
- Hướng tiên sinh..
Phong lão tứ vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Đừng nhiều lời, nếu tối nay vì chuyện này thì ta nghĩ nên đi thôi.
Hướng Nhật không chút lưu tình ngắt lời hắn đứng dậy muốn đi.
Phong lão tứ muốn nói thêm gì đó nhưng Hướng Nhật căn bản chẳng không thèm để ý, chỉ biết trừng mắt nhìn, ai bảo thực lực Hướng Nhật cường đại đến mức hắn không dám có ý giữ đối phương lại.
Hướng Nhật đứng dậy rời đi, Dịch lão lục cũng chán nản đi theo, đối với chiếc trâm quỷ quái trong tấm ảnh kia hắn cũng thấy, chỉ hận là không phải của hắn, Phong đại thiếu nói giá gì cũng có thể báo, mà tình thế bắt buộc như vậy có lẽ muốn mấy trăm triệu cũng không khó.
Hai người rời đi căn phòng liền trở nên u ám, người ở trong cũng không lập tức giải tán. Hai phe vốn dĩ là kẻ đối địch không đội trời chung mà lại trầm mặc một cách thần kì đến vậy.
- Thấy sao?
Một lúc lâu, Phương Nghi nhịn không được lên tiếng.
- Không xác định.
Phong lão tứ tựa ra sau, nhìn về phía trước, vẻ mặt xám xịt.
- Không xác định?
Phương Nghi cố nén giận. Phong lão tứ làm như không thấy:
- Tuy rằng tin tức chúng ta thu thập là có một người châu Á dùng hai trăm triệu đô mua chiếc trâm kia nhưng không nhất định là hắn. Nếu muốn xác định vậy chỉ có thể thăm dò lúc đó hắn ở đâu.
- Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà làm khó được ngươi sao?
Phương Nghi cười lạnh nói. Phong lão tứ khẽ cười, không thèm để ý sự châm chọc của yêu nữ, cầm điện thoại lên gọi. Nói vài câu rồi cúp máy, nhìn đám người trong phòng:
- Có tin tức.
Vẻ mặt Phương Nghi cùng mỹ nữ và gã lái xe liền căng lên, cùng nhìn về phía Phong lão tứ ánh mắt có chút phấn chấn.
Phong lão tứ cũng không cà kê nói:
- Trong lúc đấu giá có ghi chép xuất cảnh của hắn, là ở New York, Mỹ. Nhưng bên kia lại không có ghi chép nhập cảnh của hắn.
- Tại sao lại như vậy?
Mỹ nữ vội hỏi.
- Ta nghĩ hẳn là do vụ tai nạn máy bay lần trước.
Tuy rằng mang ý đoán chừng nhưng vẻ mặt Phong lão tứ rất tự tin. Được hắn nhắc nhở, mấy người kia liền hiểu ra. Lúc trước có một chuyến máy bay đến New York bị nổ bình xăng khiến tất cả hành khách đều phải nhảy dù, cũng may là trên máy bay có vận chuyển một lô dù nếu không tuyệt đối là chết chắc. Nhưng may mắn là người sống sót cũng hơn một nửa.
- Người thường có thể sống sót nhiều như vậy, hắn là dị năng giả càng không thành vấn đề, vậy nên giờ có thể khẳng định, trong lúc diễn ra hội đấu giá hắn ở Mỹ,
Phong lão tứ kết luận.
- Nói cách khác, Hồng Long thực sự trên tay hắn?
Phong Nghi liền hỏi.
- Ừm.
Phong lão tứ gật đầu nói:
- Nhưng dù biết Hồng Long trên tay hắn, nhưng hắn không bán thì chúng ta cũng chẳng có cách đoạt lấy.
Đến gần dị năng giả cấp năm, cảnh tượng ngày hôm qua còn rõ mồn một, "lĩnh vực" của dị năng giả cấp năm thực sự quá mức biến thái, đối mặt dị năng giả cấp năm có lĩnh vực tuyệt đối không có phần thắng.
- Hay chúng ta tiết lộ tin tức ra ngoài? Ta nghĩ rất nhiều người sẽ cảm thấy hứng thú với Hồng Long.
Mỹ nữ bên cạnh đề nghị. Phương Nghi khinh thường liếc nàng một cái:
- Đối với chúng ta chẳng có gì tốt, cô cho rằng người khác ngu đến mức chờ chúng ta đến chiếm tiện nghi sao?
Mỹ nữ không biết nói gì, hiểu được chủ ý của mình không tốt nhưng bị Phương Nghi xem thường nên vẻ mặt cực kì khó coi.
- Xem ra chỉ có một cách.
Phong lão tứ nhíu mày dường như không để ý đến hai núi lửa bên cạnh tùy thời phun trào. Nói xong liền nhìn chằm chằm vào Phương Nghi, ánh mắt quỉ dị:
- Theo ta biết hắn có rất nhiều bạn gái.
- Ngươi coi ta là cái gì?
Phương Nghi trừng mắt, hiểu được ý của Phong lão tứ liền nói:
- Nói cho ngươi biết, muốn lão nương đi lừa tình, ngươi cho rằng có thể sao? Muốn làm thì bảo đàn bà của ngươi đi mà làm!
Nói xong thoáng liếc qua cô nàng bên cạnh.
Phong lão tứ cười khổ, nếu cô nàng đó thực sự xuất sắc như Phương Nghi hắn cũng không ngại hi sinh một chút. Nhưng đây chỉ là ý nghĩ trong lòng, đương nhiên sẽ không nói ra trước mặt mỹ nữ kia.
- Vậy nghĩ cách khác.
Phong lão tứ thở dài, cũng biết để Phương yêu nữ hi sinh nhan sắc đi mê hoặc đàn ông khó khăn còn cao hơn cả lấy đồ trên tay dị năng giả cấp năm.
- Các ngươi nói hắn thành dị năng giả cấp năm có phải liên quan đến Hồng Long không?
Tuy Phương Nghi nói rõ "lão nương không bán đứng nhan sắc" nhưng dị năng giả cấp năm thực sự hấp dẫn, trong đầu suy nghĩ miên man.
- Chắc trăm phần trăm là hắn mượn lực lượng Hồng Long.
Phong lão tứ nghiêm túc nói:
- Theo tin tức của ta năm nay hắn chưa tới 20, mà chưa tới 20 đã là dị năng giả cấp năm, nếu không mượn ngoại lực các người tin không?
- Hồng Long..
Qua sự phân tích của Phong lão tứ, ánh mắt Phương Nghi sáng rực lên, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy.
Phong lão tứ ở bên dường như không nhìn thấy dáng vẻ kích động của Phương Nghi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, khẽ nhếch miệng cực kì quỉ dị.
- Được rồi, các ngươi cứ nghĩ đi, ta có việc phải đi trước.
Chưa để mấy người kịp phản ứng, Phương Nghi vội vàng mở cửa đi ra.
- Nàng sẽ làm vậy sao?
Chờ cửa đóng lại, mỹ nữ liền thay đổi vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi lúc trước thành nụ cười quỉ dị tựa như sung sướng khi kẻ khác gặp họa.
- Ả đàn bà ngu ngốc, phụ nữ thông minh sẽ càng bị lý tính khống chế. Thường thường để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn, dù hi sinh thân thể cũng không phải là lớn.
Phong lão tứ nói nhưng sắc mặt vẫn có chút tiếc nuối không cam lòng, Phong Nghi là người phụ nữ hắn cầu không được, giờ hắn tính kế đem nàng đẩy vào lòng kẻ khác, mặc dù là mục đích riêng nhưng vẫn thấy khó chịu.
- Tiếp theo chúng ta làm gì?
Mỹ nữ hiểu rõ phẩm hạnh của hắn, thần sắc của Phong lão tứ không lọt nổi mắt nàng, nhưng ghen thành thói sớm đã quen rồi, giờ nhìn vẻ mặt đau lòng của hắn thậm chí còn mơ hồ cảm thấy sung sướng.
- Chờ!
Phong lão tứ quả quyết.