Lâm gia không phải là một trang viên mà là một biệt thự cực kì xa hoa.
Nhưng Hướng Nhật qua Dịch Trù Ngu tìm hiểu tin tức Lâm gia, từ sau khi Lâm lão gia tử Lâm Quốc Đống qua đời, chỗ dựa chính trị vững chắc của Lâm gia sụp đổ, đám con cháu trong nhà đều bị điều đến vị trí không nắm thực quyền, mà khi ảnh hưởng của Lâm lão gia tử mờ nhạt dần thì Lâm gia dần dần thoái lui khỏi sân khấu thế gia.
Nhưng ở mảng chính trị Lâm gia không thăng tiến nhưng trên thương trường lại khá phát đạt, dựa vào chút nhân mạch Lâm lão gia tử lưu lại lúc trước, có phần trong trong rất nhiều điền sản, Lâm thị thực nghiệp tập đoàn ở thủ đô cũng danh tiếng vang dội.
Mà không chỉ ở điền sản, ẩm thực, giải trí, đồ điện… tập đoàn Lâm thị đều đầu tư, mà trong các lĩnh vực đều có thành tựu nhất định.
Ô tô đi tới biệt thự Lâm gia thì vừa hay một chiếc xe thể thao mui trần đi từ trong ra, ngồi trên xe là một thanh niên hơn 20 tuổi.
Có lẽ nhìn thấy chiếc xe BMW ở ngoài muốn vào, người bên trong chiếc xe thể thao mui trần liền dừng lại, Dịch Trù Ngu cũng hạ cửa kính xuống.
"Trù Ngu, sao lại là em? Lục ca của em đâu?" thấy Dịch Trù Ngu ngồi ở ghế lái, gã thanh niên trên xe đua mui trần tỏ vẻ kinh ngạc.
"Anh ấy ra ngoài, cũng không biết sống vất vưởng ở đâu" hiển nhiên Dịch Trù Ngu rất quen người trẻ tuổi kia, nói chuyện dùng lời lẽ rất tự nhiên.
"Vậy em tới đây là?" do cửa kính che nên gã thanh niên không thấy được sau xe có ai nhưng cũng loáng thoáng thấy bóng hai người cho nên tuy miệng hỏi Dịch Trù Ngu nhưng mắt lại nhìn vào cửa sổ xe.
"À, em dẫn người tới gặp ba mẹ anh" Dịch Trù Ngu giải thích, do lúc trước em họ đã nói qua là tới gặp trưởng bối Lâm gia. Mà cha mẹ gã thanh niên này là con trưởng trong nhà, bảo đến gặp họ cũng đúng.
"Vậy em tới không đúng lúc rồi, trong nhà chẳng có ai, ba mẹ anh đi họp ở công ty, mấy thúc thúc cũng đi làm. Nếu không em trực tiếp tới công ty… Được rồi, không nói nữa, anh đang bận. Bye" hiển nhiên gã thanh niên này đang gấp, vừa dứt lời liền vội vàng khởi động xe. Dịch Trù Ngu có chút bất đắc dĩ quay đầu ra sau:
"Em họ, cậu xem…."
"Tới công ty đi" Hướng Nhật gật đầu, đã đi thì đương nhiên không thể phí công, dù sao cũng là gặp mặt. Ở đâu cũng đều được.
Dịch Trù Ngu liền quay đầu xe, đối với chuyện Lâm gia dường như nàng rất quen thuộc, rất nhanh đã tới công ty Lâm gia.
Đây là một tòa nhà 30 tầng, dừng ở bãi đỗ xe, Dịch Trù Ngu không dẫn hai người vào mà kéo Anna sang một bên.
"Em họ. Tôi mang Anna đi dạo phố. Cậu không có ý kiến gì chứ?."
Hướng Nhật liếc mắt nhìn Anna, thấy tuy cô nàng vẫn vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt hiện lên tia khát vọng đã bán đứng nàng. Biết hai cô bé này có tiền trong người không tiêu xài thì cảm thấy có lỗi với bản thân, hắn đang lên kế hoạch dùng viên đạn bọc đường tấn công Anna, hiển nhiên lúc này không có ý kiến gì:
"Các cô đi đi, nhưng công ty Lâm gia ở tầng mấy, cũng phải nói cho tôi biết chứ?."
"Ở tầng 16."
"Được rồi, các cô đi đi, muốn về khi nào cũng được. Nhưng nếu tôi không đợi được thì sẽ về trước."
Hướng Nhật tạo đường lui cho mình, lỡ may hai nàng dạo phố hăng quá quên giờ giấc thì mình phải chờ đến lúc nào?
"Được!" Hướng Nhật vừa nói Dịch Trù Ngu liền đắc ý, nàng đang lo lắng chưa đi đủ đã phải chở em họ về nhà. Giờ hắn đã nói vậy thì nàng đã hoàn toàn yên tâm.
Mà thần kì ở chỗ Anna không hề tỏ vẻ phản đối, dường như sớm đã quen luôn nhiệm vụ giám sát hắn của mấy nàng Sở Sở giao quên sạch. Cái này làm Hướng Nhật mừng khấp khởi, thì ra cô nàng ngoại quốc này dùng tiền là có thể mua chuộc.
Đi vào tòa nhà, Hướng Nhật vào thang máy lên thẳng tầng 16. Cửa thang máy mở ra liền thấy cửa công ty đối diện, Hướng Nhật nhìn xuyên qua cửa kính công ty đối diện thì vừa hay nhìn thấy trên tường có mấy chữ "Tập đoàn thực nghiệp trách nhiệm hữu hạn Lâm thị", biết đã đúng nơi liền đẩy cửa kính đi vào.
Ở trong sảnh có hai cô gái xinh đẹp đang to nhỏ nói chuyện với nhau. Thấy Hướng Nhật bước vào cô nàng tóc dài bên trái liền đứng dậy, có ý ngăn Hướng Nhật đi vào trong:
"Ngại quá, xin hỏi tiên sinh có việc gì không?."
"Tôi tới tìm người" Hướng Nhật vội vàng dừng lại, lúc này mới nhớ mình là một người lạ, không thể tùy tiện xông vào đây.
"Xin hỏi anh tìm ai?" cô nàng tóc dài lễ phép hỏi, cánh tay ngăn Hướng Nhật đã bỏ xuống.
Hướng Nhật sửng sốt, vừa rồi chỉ lo hỏi công ty Lâm gia ở đâu lại quên không hỏi chủ công ty là ai, may là phản ứng của hắn không chậm. Lập tức nói:
"Tôi tìm chủ tịch của các cô."
"Chủ tịch?" cô nàng đánh giá kĩ càng Hướng Nhật một lượt, lúc này mới hỏi.
"Anh có hẹn trước không?."
"Không" Hướng Nhật lắc đầu.
"Ngại quá, thưa tiên sinh, không có hẹn trước thì tôi không thể báo giúp ngài" cô nàng tóc vàng hơi cúi người lễ phép nói.
Hướng Nhật thầm hối hận, sớm biết vậy thì hắn đã giữ cô bé kia lại, tối thiểu cũng để nàng đưa mình vào gặp người Lâm gia rồi đi cũng không muộn, nếu không mình đâu phải gặp cảnh xấu hổ như thế này.
"Không sao, tôi đợi ở đây được chứ?" Hướng Nhật chỉ ghế sô phá đối diện trong sảnh, có lẽ nơi đó để cho những người khác chờ gặp như hắn.
"Có thể thưa tiên sinh" cô nàng tóc vàng không tỏ vẻ gì vẫn lế phép nói.
Hướng Nhật gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế salon, cô nàng tóc ngắn bỗng nhiên đi vào góc bưng ra một bộ ấm chén, đặt trên bàn trà trước ghế sô pha:
"Tiên sinh. Mời ngài uống nước."
"Cảm ơn" Hướng Nhật mỉm cười nói, tuy rằng không rõ thực lực công ty Lâm gia, nhưng chỉ thấy hai cô bé ở sảnh lễ phép như vậy thì hắn cũng không dám coi thường, cái này đủ để chứng minh phương diện quản lí nhân viên trong nội bộ của công tu rất tốt.
Uống xong cốc nước, Hướng Nhật đang cảm thấy rất nhàm chán thì cửa kính lại bị đẩy ra, một người phụ nữ dáng cao gầy đi đến, do nửa khuôn mặt bị che bởi kính mát nên hắn cũng không nhìn rõ hình dáng.
Nhưng dáng người của cô nàng này thì cũng đã đủ để thu hút con mắt đàn ông. Hai cô bé trước sảnh thấp giọng nói gì đó, vừa thấy người phụ nữ cao gầy bước vào liền vội vàng đứng lên cúi người nói:
"Chào Lâm tổng."
"Ừm" cô nàng "Lâm tổng" thản nhiên đáp. Bước vào trong, tiếng giày cao gót chạm xuống nền phát ra âm thanh thanh thúy.
Bỗng nhiên ánh mắt Hướng Nhật sáng rực, do hắn nghe hai cô bé kia xưng hô với cô nàng mảnh khảnh này họ Lâm, mà chức vị lại không thấp, vậy thì cũng chính là người Lâm gia.
Hướng Nhật liền bước tới vài bước, đứng trước mặt cô nàng mảnh khảnh:
"Ngại quá, cô có thể chờ một chút không?."
"Anh là ai?" cô nàng dừng lại, đánh giá người trẻ tuổi xa lạ đột nhiên xuất hiện này, ánh mát mãnh liệt nhìn xuyên qua kính râm, thấy được vẻ quen thuộc trên gương mặt này.