Có những số liệu mình thấy không trùng khớp nên sửa. Nói chung là để hợp với mạch truyện mà mình đã dịch. Sai sót mong thông cảm vậy!
Một chiếc Audi A6 bốn người ngồi. Hướng Nhật cùng Dịch lão lục ngồi trước, Anna cùng Dịch Trù Ngu ngồi sau.
"Cầm đi, mỗi người một phần" Hướng Nhật đưa ba tờ chi phiếu cho ba người trong xe, ba tờ chi phiếu này là tiền thắng bạc đêm nay, mỗi tờ 900 vạn hắn đặc biệt bảo Phong lão tứ đổi để chia đều. Chỉ là phần kia với hắn chỉ là mấy đồng lẻ.
"Cám ơn em họ!" đôi mắt Dịch Trù Ngu đỏ ửng, đã bắt đầu ươn ướt. 900 vạn, đây chính là 900 vạn, từ nhỏ đến lớn nàng ngay cả 9 vạn cũng chưa thấy qua, tuy rằng sinh ra trong già đình quyền thế nhưng lại chẳng bằng vài người phụ nữ bên ngoài của vài người anh em trong nhà. Mỗi tháng cũng có chút tiền tiêu vặt cũng chỉ đủ để nàng mua vài thứ lặt vặt, sang một chút thì đến cửa hàng nổi tiếng, nàng phải suy đi tính lại chờ đến lúc hạ giá mới dám mua.
Vốn tiền thắng đêm nay nàng cũng không mong chờ gì nhiều, cùng lắm Lục ca sẽ cho nàng một chút, nhưng không ngờ em họ công lao lớn nhất lại không cần mà chia đều cho ba người các nàng. Việc này làm nàng cực kì cảm động, vui sướng muốn khóc, sau này rốt cục không cần nhìn sắc mặt những người đó nữa, mình có thể thích gì thì mua cái đó.
Dịch lão lục nhận chi phiếu xong lại không nói gì bởi hắn đang tập trung lái xe, một tay cầm chi phiếu bỏ vào túi ao. Có thể được chia 900 vạn hắn đã cực kì sung sướng, vốn hắn tưởng Hướng Nhật sẽ độc chiếm, chia phần cho ba người đã là ngoài ý muốn nên hắn cũng không có chút bất mãn.
Thậm chí vô cùng hưng phấn, 900 vạn cùng 5000 vạn hắn mượn lúc trước là 5900 vạn, có thể nói lúc này hắn giàu có nhất trong đám anh em, cho dù lão đại cũng không bằng, đừng thấy hắn nắm quyền phân phối tiền tiêu vặt của đám đồng lứa, mà quyền phân phối tiền riêng cũng là hắn nắm, nhưng đều là của nhà, hắn không thể làm loạn, mỗi thác các chú các bác đều kiểm kê, chỉ cần phát hiện hắn động chân động tay lập tức tước quyền phân phối của hắn. Mà mình lại là tiền riêng, muốn tiêu ra sao thì tiêu, nhớ đến đây Dịch lão lục hưng phấn đến mức quên mất mình là người trong họ.
"Tôi cũng có?" cuối cùng Anna cũng có một cái chi phiếu, ngẩn người ra trong đầu chưa kịp phản ứng nên cũng không từ chối. Hướng Nhật cho nàng tiền, đây là việc nàng không ngờ được. 900 vạn tương đương với 1 triệu Euro, nàng rất rõ giá trị con số trên trời này. Mặc dù lúc ở Vatican không phải lo ăn mặc, suốt ngày không cần lo nghĩ, mà bình thường nàng ít tiếp xúc với tiền, quần áo cùng thức ăn đều có người giáo đình chuẩn bị!
Dù trường kì ở Vatican bị tẩy não với tư tưởng thanh tâm quả dục nhưng dù sao Anna cũng là con gái, đối với thứ đẹp mắt rất ưa thích, chỉ là cảm giác này luôn bị nàng áp chế trong lòng nàng không thể ngửa tay đòi tiền những người ở giáo đình.
Cho nên lúc mới đến Trung Quốc nàng cũng không mang bao nhiêu quần áo, đều là đồ bình thường mặc ở Vatican, khi nàng đến Bắc Hải đã đổi mấy bộ quần áo kia, tuy rằng bình thường nàng không ngại nhưng đám mấy nàng Sở Sở mỗi ngày diện một bộ cánh không hề lặp đi lặp lại trong lòng nàng vẫn luôn hâm mộ.
Đáng tiếc bởi ngại quan hệ nên lúc đi mua sắm với đám Sở Sở chỉ dám đứng xem, mà mấy nàng Sở Sở cùng không chú ý việc này nên chưa từng mua quần áo của mình. Mà trong ba năm làm người giúp việc ông chủ càng không trả lương cho nàng.
Cái này khiến nàng lâm vào hoàn cảnh cực kì xấu hổ, nàng không biết mấy bộ quần áo kia có thể dùng nổi ba năm không, mà bây giờ đột nhiên có một khoản kếch sù, vấn đề quần áo không phải lo. Nhưng dù sao Anna cũng không phải người thường, ngây người ra một lúc liền trả chi phiếu cho Hướng Nhật.
"Lấy về đi, tôi không cần!."
"Gì?" Hướng Nhật liền có cái nhìn khác về cô nàng này, lúc ở sòng bạc hắn thấy ánh mắt lộ vẻ hâm mộ của nàng khi nhìn đống thẻ của Dịch lão lục, cái này nói lên nàng không phải là người thoát tục, đối với nhu cầu vật chất vẫn có, mà có thể cự tuyệt hấp dẫn lớn như vậy thì quyết tâm cũng không phải thường.
"Maria, đừng hiểu lầm, đây không phải là chia hoa hồng cho cô mà là tiền lương trong ba năm tới" Để tránh những người bên cạnh nghe ra gì đó Hướng Nhật chỉ dùng tiếng Pháp. Tiền lương ba năm 900 vạn tuy rằng đắt nhưng Anna không phải người thường, chẳng những đẹp mà còn là dị năng giả, đi theo bên cạnh đám Sở Sở còn làm người bảo vệ. 900 vạn mua quyền sở hữu nàng ba năm cũng rất đáng giá.
"Nếu tiền lương thì tôi sẽ nhận" Anna phản ứng rất nhanh, vội vàng giành lấy tờ chi phiếu Hướng Nhật chưa thu về, nắm chặt trong tay mà thân thể run run.
Hướng Nhật nhìn kính chiếu hậu thấy má nàng ửng hồng, thở dồn dập làm sao không biết trong lòng nàng kích động? Đột nhiên hắn lớn mật nảy ra ý tưởng, trong 3 năm này mình có thể dùng tiền mua chuộc cô nàng ngoại quốc này, tuy rằng hi vọng không lớn nhưng trong 3 năm, thời gian dài như vậy chuyện gì chẳng có thể xảy ra?
Có lẽ mình phải tấn công bằng tiền bạc để nàng vĩnh viễn ở lại đây, ở bên cạnh mấy nàng Sở Sở…
Trở về trang viên Dịch gia thì đã 10 giờ. Chủ yếu là trước khi mấy người về nhà còn đi ăn khuya nên mới về muộn.
Gia chủ Dịch gia Dịch Bình Bắc rốt cục đã trở về, đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách đọc báo, lão thái thái ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng nói vài câu.
Đám người gặp ban ngày đã không còn, có thể đã muộn nên đều về nghỉ ngơi. Đám người Hướng Nhật tiến vào, lão gia tử liếc mắt đặt tờ báo xuống. Lão thái thái đứng lên nghênh đón cười hỏi:
"Về rồi à, ở ngoài có vui không?."
Thoáng nhìn trong tay mấy người không có gì, nhất thời lão thái thái mất hứng.
"Sao ra ngoài một chuyến mà không mua gì, lục tử, cháu không tiếp đón em cháu tử tế à?."
"Bà…" Dịch lão lục không biết nói sao, việc này hắn thực không nhớ ra, chủ yếu là do đột nhiên có một đống tiền nên sướng quá mà quên mất.
"Là cháu không muốn mua, không thấy gì thích cả" Hướng Nhật liền giải vây cho Dịch lão lục, bước tới ngồi ghế salon trước mặt lão gia tử:
"Ông ngoại" xưng hô này là do Hướng mẫu cực lực yêu cầu, Hướng Nhật đã nhận lời thì nhất định phải làm. Mặc dù hơi mất tự nhiên nhưng cũng không quá xấu hổ.
"Ừm, cháu đến rồi à?" vẻ mặt lão gia tử vốn bình tĩnh liền trở nên dịu dàng, dường như có chút kích động, mắt nhìn Anna phía sau Hướng Nhật mỉm cười gật đầu với nàng sau đó nói với hắn:
"Đã muộn rồi, đi nghỉ sớm đi, có chuyện gì mai nói sau."
Lão gia tử nói lời này quả thực làm Hướng Nhật bất ngờ, vốn hắn nghĩ lão gia tử chờ bọn hắn trở về liền làm việc với hắn, không ngờ chẳng nói chẳng rằng chỉ bảo cả đám đi nghỉ ngơi. Kỳ thực lão gia tử hoàn toàn không cần tự mình chờ bọn họ về, ngày mai gặp nói một câu cũng được, thậm chí giải thích cũng chẳng cần. Bây giờ làm đến mức này ít nhất Hướng Nhật cảm thấy mình gọi "ông ngoại" cũng không uổng.